Bà đỡ Trương cầm lấy sách híp mắt không ngừng lật, trong đó có một trang khuyết một góc, bà nhìn thoáng qua, gật đầu nhẹ, đưa sách cho Dung lão thái gia: "Ngày đó đỡ đẻ ở Dung gia, đầu tiên là đỡ đẻ cho di nương, sinh là một vị tiểu thư, di nương cho ta và con dâu ta mỗi người mười hai nguyên bảo, sau đó lại đỡ đẻ cho tam thiếu phu nhân quý phủ, cũng sinh vị tiểu thư."
Dung lão thái gia nhìn trang giấy kia, trên đó dùng bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ bộ dáng hai nén bạc, viết chữ "Sắp xếp", quyển sổ này vàng, có nhiều chỗ còn có dấu hiệu ngâm hóa, thoạt nhìn không giống giả tạo. Ông nhìn nhìn bà đỡ Trương: "Trong này có cái gì cổ quái sao?"
Trên mặt Dung lão phu nhân có tươi cười không cho là đúng: "Thục Hoa và Thu Hoa sinh cùng một ngày, trong phủ này đều biết."
"Ta nghe bọn nha hoàn nghị luận nói, di nương kia vào cửa còn chưa đủ bốn tháng, trong lòng ta nghĩ tới, nhất định là lúc đầu đã mang bầu, lúc này mới mang tới Dung gia, cũng không hỏi nhiều. Chỉ là..." Bà đỡ Trương cười cười, nhìn Dung lão phu nhân một cái: "Nghe bọn nha hoàn trong viện đều nói bảy sống tám không sống, mới hiểu được hóa ra vị di nương này sinh non, nhưng ta thấy, thai nhi kia lại giống như sinh đủ tháng."
Nụ cười Dung lão phu nhân trên mặt cứng lại, khi đó muội muội nói lão Tam làm con gái nhà nàng lớn bụng, không có kiểm tra gì đã nàng mang vào phủ làm quý thiếp, thì ra lúc ấy đã mang thai ba tháng, sau này bởi vì vợ trước lão Tam ghen tị, đẩy nàng một phen, té trên đất, lúc này mới sinh non, vào cửa xác thực không đủ bốn tháng, lúc ấy mọi người còn nói "Bảy sống tám không sống", nói sinh bảy tháng nhất định có thể nuôi lớn, bây giờ nghĩ lại... trên trán Dung lão phu nhân đột nhiên ra mồ hôi.
"Lão thái gia lão phu nhân, ta nhớ rõ ràng rành mạch, lúc đầu di nương sinh, đứa bé kia ra, tiếng la khóc hưng phấn lắm, cái đầu thoạt nhìn cũng là đủ tháng lâm bồn nên con sinh ra không sao cả, đứa sau thì vừa nhìn đã biết là sinh non, thân thể gầy yếu không nói, ngay cả tiếng khóc cũng hữu khí vô lực. Hơn nữa..." Bà đỡ Trương lại bên cạnh lấy ra một quyển sách khác từ trong túi tay áo cuỷa mình: "Qua mấy năm sau ta có đi quý phủ tiếp sinh."
Dung lão thái gia đã là mặt giận dữ, ngực tức giận đến không ngừng phập phồng: "Còn có chuyện gì nhi?"
Bà đỡ Trương lật đến trong đó một trang, chỉ bên trên nói: "Lần này là đỡ đẻ cho tam thiếu phu nhân, là một tiểu thiếu gia. Chẳng qua là trước lúc chúng ta đi đỡ đẻ, vị di nương kia cho người đưa tới ngân phiếu ba trăm lượng."
Mặt Dung lão thái gia sung huyết đỏ bừng: "Nàng cầm nhiều ngân phiếu như vậy cho ngươi, là muốn ngươi làm cái gì?"
Bà đỡ Trương nhìn thấy mặt Dung lão thái gia đỏ lên, vội vàng nói với nha hoàn đứng bên cạnh: "Mau rót nước cho Lão thái gia, xoa ngực thuận khí, chớ chọc tức Lão thái gia!"
"Ngươi nói, ngươi nói!" Dung lão thái gia cắn răng nghiến lợi nói mấy chữ: "Ta nghe được, còn có thể gánh vác được!"
Bà đỡ Trương lo lắng nhìn Dung lão thái gia một cái, lúc này mới tiếp tục nói: " Bà đỡ Trương ta làm việc liên tục nói lương tâm, ta sợ mình cự tuyệt di nương kia, nàng sẽ đi tìm bà đỡ khác ra tay, cho nên không có đi lui tấm ngân phiếu kia trước, chờ đỡ đẻ cho tam thiếu phu nhân xong, ta lại bảo con dâu ta trả ngân phiếu lại cho di nương này, nói người nhiều không dễ ra tay, không thể giúp nàng làm thành chuyện kia, như vậy mới bảo vệ tiểu thiếu gia kia một mạng. Chỉ là nghe nói vị tiểu thiếu gia kia hình như cũng không sống bao lâu, tựa hồ còn chỉ có một tháng đã qua đời?"
"Buồn cười, buồn cười!" Dung lão thái gia mạnh tay vỗ bàn: "Mau, nhanh đi Bích Phương Uyển, kêu bọn họ đến!"
Không nghĩ tới vợ lão Tam vô sỉ ác độc như vậy, đầu tiên là cho lão Tam vui làm cha, lẫn lộn Dung gia huyết mạch, về sau thế nhưng ra tay hại cốt nhục lúc đầu của vợ lão Tam. Khi đó trong phủ có nghị luận, nói bệnh của Ngũ thiếu gia thật là kỳ lạ, một cái cảm mạo, dĩ nhiên cũng chết người. Lúc ấy đại phu cực lực kêu oan, nói hắn chỉ dùng thảo dược bình thường mở đơn thuốc, quan phủ khám nghiệm tử thi xong, đều nói trong thuốc kia xác thực không có thứ gì mang theo độc tính, chỉ sợ là Ngũ thiếu gia còn nhỏ không chịu được, nên mới buông tay đi.
Không nghĩ tới... Dĩ nhiên là nàng.
Mặt Dung lão thái gia nghẹn được đỏ bừng, chỉ cảm thấy lửa trong đầu cháy từng đợt, không ngừng nhảy lên cao. Dung lão phu nhân nhìn bộ dạng đó của ông, vội vàng an ủi ông: "Lão gia, đừng nghe và tin một bên, không chừng chính là đám người kia hợp tác đến lừa gạt ngươi, An Nhu không phải là người như vậy." Bà liếc nhìn Dung đại phu nhân và Tương Nghi, trong lòng nghĩ tới, đại phòng sớm nhìn tam phòng không vừa mắt, chắc chắn là hai người này tìm cách muốn hại tam phòng.
Tương Nghi thấy Dung lão phu nhân cực kỳ cố chấp, không nói không rằng, chỉ tự nhiên ngồi ở chỗ kia, dù sao hôm nay đã kéo rách da mặt, tất nhiên sẽ xé đến cùng.
Bên ngoài đại sảnh không xa, hai người Xuân Hoa Thu Hoa mang theo nha hoàn đứng đó, con mắt nhìn vào chủ viện, mặc dù trong miệng nói không đi theo đến đại sảnh xem náo nhiệt, nhưng đâu quản được lòng của mình, hai người đứng ở chỗ đình bên ngã ba đường, vừa nói chuyện vừa không ngừng nhìn xem con đường mòn kia.
Không bao lâu sau, xuất hiện một đám người, vài bà tử đi nâng cáng, bên cạnh còn đi theo một đứa nha hoàn, không ngừng khom lưng cầm khăn lau mồ hôi cho người trên cáng. Phía sau, còn có một nam nhân mặc trường sam, đúng là Dung tam gia, vừa đi còn vừa hùng hùng hổ hổ, cũng không biết đang chửi gì.
"Đó là Đào Nhi." Mắt Xuân Hoa sắc, một cái đã thấy rõ ràng bộ dáng nha hoàn kia: "Trên cáng chẳng lẽ là tam thẩm nương sao?"
Thu Hoa nhìn mấy người kia từ từ về đi phía trước, quẹo qua khúc quanh, biến mất trong bụi cây, giật mình một trận: "Chẳng lẽ là bị Tam thúc đánh gẫy chân?" Thu Hoa chỉ cảm thấy mình lạnh cả người, nàng biết rõ sau chuyện Dung tam phu nhân tất nhiên sẽ nhận trừng phạt, thật không nghĩ đến là loại kết cục này, đây chẳng lẽ là nhân quả báo ứng sao? Nàng sai sử Tần nhị nương hại chết đệ đệ của mình, giờ bản thân cũng bị người ta hại thành bộ dáng này.
"Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, gieo nhân nào, gặt quả ấy, nàng làm chuyện xấu, tự nhiên sẽ nhận trừng phạt." Xuân Hoa kéo Thu Hoa: "Chúng ta vào trong đình ngồi, xem lát nữa có kết quả gì."
Dung tam phu nhân bị người mang tới chủ viện, Dung lão phu nhân thấy bộ dáng kia của nàng, bị dọa nhảy dựng: "Vợ Lão Tam, con bị làm sao? Sao lại bị người nâng vào?"
Dung tam gia xanh mặt đứng ở nơi đó, không nói một lời.
Dung lão thái gia nhưng lại không quản lúc này Dung tam phu nhân có bị gãy chân không, dùng sức vỗ bàn một cái: "Vợ Lão Tam, ngươi nhìn hai người kia, ngươi có quen không?"
Dung tam phu nhân vừa nhấc mắt, đã thấy cố nhân, không khỏi hơi chột dạ, chuyển mặt qua: "Con không biết."
"Không biết?" Dung lão thái gia thở gấp ra một hơi: "Ngươi còn giả bộ không nhận ra!"
Dung tam gia nghe phụ thân nói năng kịch liệt, không giải thích được, nhìn kỹ tiểu Mai và bà đỡ Trương, lấy làm kinh hãi: "Tiểu Mai, không phải ngươi bị bệnh nặng chết? Sao lại còn sống?"
Tiểu Mai khinh thường nhìn Dung tam gia một cái, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, chỉ vì năm đó nàng có mấy phần tư sắc, lúc nào Dung tam gia cũng có ý đồ với nàng, vì vậy Dung tam phu nhân mới nghĩ tới muốn nàng đi làm thông phòng, mượn bụng sinh con cố sủng cho mình, hai người chủ tử này, đều làm cho nàng chán ghét.
"Tam gia, ta cũng không chết, ta chết đi ai giải oan cho ta và đáng thương tiểu Thiền." Tiểu Mai lạnh lùng hừ một tiếng, đưa tay chỉ Dung tam phu nhân: "Năm đó ả ta giả mang thai, tiểu Thiền có cốt nhục tam gia, bị đưa ra bên ngoài sinh con, sinh con xong thì bị ném vào trong ngôi miếu đổ nát, nếu không phải năm đó ta lưu lạc trong miếu, nàng ngay cả người nhặt xác cũng không có."
"Tiểu Thiền?" Dung tam gia chỉ cảm thấy đầu một trận không rõ, hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần: "Không phải là nói tiểu Thiền nhiễm bệnh của ngươi, sợ truyền cho người khác, cũng bị đưa ra ngoài phủ ?"
Tiểu Mai cười lạnh vài tiếng, người này thật là ngu ngốc, bị người đùa bỡn ở trong bàn tay nhiều năm như vậy cũng không hiểu: "Tam gia, ngươi thật sự là chỉ biết xem thân thể nữ nhân, không biết dùng đầu nghĩ suy tình, ả ta làm nhiều chuyện ác như vậy, ngươi một chuyện cũng không biết, còn tưởng rằng ả ta hiền thục ôn nhu, khắp nơi nghĩ cho ngươi."
Nhìn xem Dung tam phu nhân nằm trong cáng, đứng dậy cũng cần người đỡ, tiểu Mai cảm thấy trong nội tâm sảng khoái, cũng không biết vì sao nàng ta biến thành như vậy: "Tam gia, nữ nhi bảo bối Thục Hoa của ngươi, cũng không phải là con ngươi!"
"Cái gì?" Dung tam gia đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay đi ngõ Tây Thụ bắt kẻ thông dâm, hắn trừng Dung tam phu nhân, đôi mắt mở to như chuông đồng: "Tiện phụ, tiểu Mai nói, là thật hay giả?"
"Sao lại là thực? Các nàng đều là đang hãm hại ta!" Dung tam phu nhân tê tâm liệt phế hô lên một câu, trong lòng hơi phát run, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có nàng tính kế người khác, hôm nay thế nhưng đến lúc thanh toán.
Dù thế nào cũng không thể thừa nhận Thục Hoa không phải là con của Dung tam, nếu thừa nhận, chỉ sợ Thục Hoa sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi phủ đi, nàng được nuôi dưỡng như tiểu thư, sao có thể ra bên ngoài chịu khổ? Dung tam phu nhân quyết định, đã qua nhiều năm như vậy, thế nào có thể chỉ bằng vài câu của tiểu Mai và bà đỡ Trương, có thể đoạt thân phận tiểu thư Hầu phủ của Thục Hoa?
"Khi đó Tiểu Mai một lòng muốn bò giường, tam gia cũng không phải không biết, trong lòng ta ghen tị, nhưng lại sợ người khác nói ba nói bốn, lúc này mới âm thầm cho nàng ra ngoài, còn tiểu Thiền, lại là bị bệnh thật, tiện tỳ tiểu Mai này, ghi hận trong lòng, lúc này mới đổi trắng thay đen, giội nước đục lên người ta." Dung tam phu nhân giãy giụa được nha hoàn đỡ dậy, chỉ bà đỡ Trương nói: "Loại Bà đỡ này, một loại trong tam cô lục bà, chuyên ghé châm ngòi, cho vài đồng tiền có thể nói đen thành trắng, lời của bà ra, sao có thể tin?"
"Lời của các nàng không thể tin, lời của ngươi có thể tin?" Dung tam gia trợn mắt nhìn: "Tiện phụ, tiện phụ, lãng phí tâm tư của ta đối với ngươi nhiều năm như vậy!" Vết thương bị đinh đâm kéo thật dài trên mặt Dung tam gia, lúc nói chuyện vết thương kia không ngừng run run, lộ ra thịt bên trong, khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi trong lòng.
Dung tam phu nhân nâng mắt tử nhìn Dung tam gia một cái, lúc này trong lòng của nàng ngược lại an ổn, không bắt được Văn Ban Chủ, nàng có thể lên tiếng phủ nhận, liều mạng của mình, cũng không thể cho Dung gia biết rõ Thục Hoa không phải huyết mạch của Dung tam gia."Tam gia, bản thân ngươi bệnh có bất lực, sớm đã không vừa mắt ta ồn ào cùng ngươi chuyện thông phòng, lại bởi vì xuất thân của ta không tiện mang ra ngoài, chuẩn bị đình thê tái thú, cho nên cố ý mua chuộc hai người kia đến chỉ chứng ta?" Khóe miệng Dung tam phu nhân lộ ra một tia cười lạnh: "Thục Hoa thiên chân vạn xác là cốt nhục của ngươi, tấm thân xử nữ của ta là giao cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ hả?"