Mục lục
Nữ Nhi Lạc Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Đại lão gia say khướt đi tới từ trong ngách nhỏ vườn hoa, bên người là Lý di nương, một tay khoác lên hông của nàng, miệng tiến tới hôn lên mặt nàng.

"Ôi ôi ôi... Cổ nhạc linh đường còn chưa rút lui kìa, đại ca ngươi đã uống rượu tìm vui rồi sao?" Một giọng nói chanh chua vang lên một bên, Lý di nương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân sóng vai đứng đó, mỗi người mặc y phục mộc mạc màu trắng, sau lưng là mấy nha hoàn bà tử đi theo.

Lý di nương cúi đầu không dám nói lời nào, Lạc Đại lão gia lại phát hỏa: "Ta uống rượu của ta, ta và di nương ta giải sầu, các ngươi quản cái gì."

"Đại ca, ngươi làm người cũng thật hết chỗ nói!" Lạc Tam phu nhân giận đến gò má phình lên, một mảnh đỏ rực, quả thật nàng không thích Lạc Đại phu nhân, chê nàng xuất thân thương nhân, người đầy hơi tiền, nhưng bây giờ nhìn lại, Lạc Đại phu nhân lúc này mới buông tay một cái, Lạc Đại lão gia chẳng quan tâm tang sự của nàng, toàn dựa vào Lạc Tương Hồn trước mặt quan tài khóc nức nở, nàng nhìn thấy cũng chua xót trong lòng.

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nữ nhân thấy một nữ nhân sau khi chết lạnh lẽo, không khỏi sẽ bỏ qua toàn bộ ân oán trước kia, thay nàng đòi lên nam nhân ngoan tâm này. Lại nói, hai vị Thiếu phu nhân Lạc gia nghe nói Cao gia dời trở về toàn bộ của hồi môn của Lạc Đại phu nhân, biết cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu lắm, càng có lời oán thán Lạc Đại lão gia, không biết hắn vì sao phải chọc giận Cao gia, ngay cả đồ cưới vợ mình cũng không giữ được.

"Đại ca, ngày mai đại tẩu ra ngoài, tối nay ngươi dầu gì phải tuân thủ một buổi tối chứ?" Lạc Nhị Phu nhân hầm hừ nói: "Khi đó ngươi và nàng muôn vàn ân ái, thế nào hôm nay lại như người không quen?"

"Ta nhổ vào! Hai người các ngươi người nhiều chuyện cái gì!" Lạc Đại lão gia hung hăng phun một bãi nước miếng về phía Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân: "Hai người các ngươi ở Lạc Phủ ăn uống không, còn có tư cách gì quản ta!"

Lạc Tam phu nhân giận đến toàn thân run rẩy: "Ta ăn uống chùa? Ta sinh con trai cho Lạc gia, đây không phải bản lĩnh của ta? Ngược lại là ngươi, hài tử cũng không sinh, nắm bạc một bút một bút đưa ta ngoài, đã nhiều năm như vậy, mới làm một thôi quan phẩm đẩy, ngươi có bản lãnh gì phun ta?"

Vừa nghĩ tới phu quân của mình đến bây giờ còn ở trong học đường Nghiễm Lăng ngây ngốc đọc sách, bó lớn bạc trong nhà đều cho Lạc Đại lão gia đút lót, Tam phòng không được một chút chỗ tốt, trong lòng Lạc Tam phu nhân càng tức giận bất bình. Lạc Nhị Phu nhân cũng là bị lây, hai người cuồng mắng một hồi, chọc giận Lạc Đại lão gia, nhảy cẫng lên muốn đánh người.

Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân thấy Lạc Đại lão gia siết quả đấm xông lại, hai người kinh hoảng luống cuống, nha hoàn bà tử sau lưng nhanh chóng đi lên ngăn Lạc Đại lão gia lại: "Đại lão gia, ngươi lại nghỉ ngơi một chút!"

Thừa dịp nha hoàn bà tử môn bắt được Lạc Đại lão gia, Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân lúc này mới chạy trở lại, hai người đưa ngón tay ra quấy nhiễu trên mặt trên người Lạc Đại lão gia, không lâu lắm, trên mặt Lạc Đại lão gia có mấy cái dấu móng tay, rịn ra chút tơ máu. Lạc Đại lão gia đưa tay lên sờ, cũng hơi đau.

"Hai người các ngươi không biết xấu hổ, lại càn rỡ như vậy!" Lạc Đại lão gia tức đến cơ hồ phát điên: "Hai Xú bà nương, ta lập tức sẽ phân gia Lạc Phủ, đến lúc đó xem các ngươi ngông cuồng đến mức nào!"

"Phân gia?" Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân liếc nhìn nhau, hơi kinh hoảng, mang theo nha hoàn bà tử thật nhanh đi về viện của Lạc Đại phu nhân, Lạc Đại lão gia muốn cùng đi qua, chỉ là mới vừa uống rượu, bước chân không ổn, mới vươn chân ra chạy một bước đã ngã ở trên mặt đất.

Lý di nương đuổi lên đỡ, bị Lạc Đại lão gia xáng một bạt tai: "Thật là không có dùng, thấy ta bị người bắt bị người đá, cũng không biết lên giúp đỡ, nếu là Thúy Ngọc, đã bỏ thân thể tới cản trở thay ta rồi!"

"Cô nương, cha kia của ngài quả thực không phải người, nhất định là thứ cặn bã." Vài người đi ra từ trong bụi rậm cạnh vườn, Phương tẩu nhìn bóng lưng Lạc Đại lão gia, lắc đầu một cái: "Nếu phân gia Lạc Phủ, sớm muộn hắn cũng sẽ đánh chủ ý tới trên người của ngài."

"Phương tẩu, ta cảm thấy được là nên cho hắn tới chủ ý mới phải." Tương Nghi cười hì hì ngẩng đầu lên: "Nếu không phải nữ nhi tốt như ta làm sao vạch mặt với hắn?"

Phương tẩu suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười: "Lời này của cô nương không sai, chờ hắn đến tìm thôi."

Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân chạy như bay đi tới cửa viện Lạc Đại phu nhân, hai người quay đầu nhìn, thấy Lạc Đại lão gia không đuổi theo, lúc này mới đứng lại thở hổn hển. Lạc Nhị Phu nhân xoa xoa ngực: "Đệ muội, tâm tư của đại ca rất rõ ràng, hắn muốn thừa dịp nhốt mẫu thân trong đại lao, nhân cơ hội chiếm đoạt tài sản Lạc gia."

"Ai, chuyện này..." Lạc Tam phu nhân thò đầu nhìn một chút, cổ nhạc trong sân kia hình như hơi mệt mỏi, tiếng đứt quãng, diễn tấu sáo và trống một trận, lại ngừng một trận: "Ngươi nhìn một chút, tang sự đại tẩu làm thành hình dáng gì! Lạc Phủ này không có ai ở!"

"Dầu gì cũng nhịn ba ngày rồi, ngày mai là được ra ngoài." Lạc Nhị Phu nhân nhìn Lạc Tương Hồn nằm trước quan tài khóc thê thảm, lắc đầu một cái: "Cũng không biết khối băng kia làm đầy đủ không, khí trời cuối tháng bảy, còn nóng kia."

"Chúng ta cũng đi nhìn một chút, khi còn sống mặc dù không hòa hợp với nhau, nhưng người đã chết, chúng ta còn so đo cái gì!" Lạc Tam phu nhân nói rồi nắm tay của Lạc Nhị Phu nhân đi vào trong viện, trong lòng âm thầm so đo, nàng chờ xong thì đi đại lao một chuyến thăm lão phu nhân mới được, không thể để cho Lạc Đại lão gia chiếm toàn bộ tiền tài Lạc gia.

Vào viện, an ủi Lạc Tương Hồn mấy câu: "Hôm nay ngủ thật tốt, ngày mai còn phải đưa mẫu thân của ngươi lên núi."

Mặt mày Lạc Tương Hồn ủ dột trả lời một câu, cổ họng khàn khàn, nói chuyện cũng sắp không nói ra nữa. Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân ở một bên bắn hai giọt nước mắt: "Cha kia của ngươi quả thực quá không ra gì, lại không sang nhìn một chút."

Rõ ràng cha vì là của hồi môn mẫu thân bị cướp đi mới hẹp hòi trút giận lên người mẫu thân, Lạc Tương Hồn tức giận nắm quả đấm nhỏ một cái, trong lòng âm thầm thề, cha lòng lang dạ sói như thế, sau này mình tuyệt đối sẽ không để cho hắn tốt hơn! Tối hôm qua bà vú liên tục nói với hắn Lạc Đại lão gia rất nhiều chuyện, Lạc Tương Hồn càng nghe càng giận, thật là hối hận mình lại phải kêu người này là cha —— còn không bằng về nhà ông ngoại ở, ít nhất còn có mấy biểu huynh muội tính tình thật thà phụng bồi.

Giờ nghe hai vị thẩm nương lại nhắc đến cha, Lạc Tương Hồn càng không dễ chịu, đã nhiều ngày cha chỉ qua hai lần, phần lớn thời gian đều ngây ngốc uống rượu trong phòng di nương, ngoài ra đi loanh quanh là trong chủ viện. Tổ mẫu cũng không ở chủ viện, cũng không biết cha qua bên kia làm gì, Lạc Tương Hồn hơi nghi hoặc một chút, nhấc mặt nhìn Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân: "Thẩm nương, bọn họ đều nói cha ta luôn đi ở chủ viện, tổ mẫu không có ở đây, hắn đến nơi đó làm gì?"

Mặt Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân biến sắc, chẳng qua là trong miệng không hoảng hốt: "Có lẽ là tổ mẫu ngươi ở trong đại lao, trong lòng của hắn khổ sở, muốn muốn đi bên kia nhìn một chút."

Lạc Tương Hồn lắc đầu một cái: "Ta nhìn không giống, bọn họ đều nói đại khái cha muốn đi tìm bạc của tổ mẫu."

Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân cũng không nhịn được nữa, hai người sờ đầu Lạc Tương Hồn nói mấy câu, đi ra thật nhanh, như thần giao cách cảm đều đi tới chủ viện.

Nương tử giữ cửa thấy hai vị phu nhân tới, đứng ở cửa cười: "Nhị phu nhân tam phu nhân, tới làm chi?" Mặc dù cười vui sướng, vừa vặn lại không có dời đi, giống như không muốn để cho người ta vào.

"Mặc dù mẫu thân không ở nhà, nhưng chúng ta lại muốn đi nhìn một chút, hành lễ về phía chủ tọa của bà cũng là vấn an." Lạc Tam phu nhân cơ trí, cười đáp một câu: "Để cho chúng ta đi vào."

Nương tử kia lắc đầu một cái: "Đại lão gia từng dặn, chủ viện này ai cũng không cho vào, chờ sau khi lão phu nhân trở về lại nói."

Lạc Nhị Phu nhân vừa vội vừa tức: "Lời hắn nói ngươi nghe toàn bộ? Hắn gọi ngươi đi ăn phân, ngươi có đi không?"

"Nhị phu nhân, xin thứ cho mạo phạm." Nương tử giữ cửa đỏ bừng cả khuôn mặt: " Lạc Phủ này, ngoại trừ lão phu nhân, không phải là Đại lão gia lớn nhất? Dĩ nhiên ta là phải nghe hắn."

Lạc Nhị Phu nhân giận đùng đùng vén tay áo lên: "Lại dám chống đối ta? Mau mau đánh nô tỳ trong mắt không người này cho ta!"

Lạc Tam phu nhân kéo Lạc Nhị Phu nhân: "Nhị tẩu, chúng ta chớ tính toán với kẻ mắt chó coi thường người khác này, trở về trước rồi nói." Bây giờ đi vào tìm lão phu nhân gì đó, mấy nha hoàn nội thất chắc chắn sẽ không cho, Thanh La Lục Nhược, người người đều là người hầu trung thành của lão phu nhân, đi vào cũng không chiếm được chỗ tốt gì, còn không bằng đi hỏi lão phu nhân muốn một tin chính xác trước.

"Đệ muội, ngươi quá dễ nói chuyện." Lạc Nhị Phu nhân hung tợn nhìn chòng chọc nương tử giữ cửa: "Loại này nô gian xảo, cũng chỉ có ngươi mới nói tốt thay nàng."

"Đi thôi đi thôi, cho dù ta ngươi đi vào, cũng đòi không ra chỗ tốt gì." Lạc Tam phu nhân kéo Lạc Nhị Phu nhân đi sang một bên: "Ngươi yên tâm, Thanh La Lục Nhược, không dễ dàng giao đồ của lão phu nhân ra. Đại ca háo sắc như vậy, sớm đã làm mấy nha hoàn này chịu tội."

"Vậy cũng đúng." Lạc Nhị Phu nhân nhớ tới thường ngày mấy thiếp thân đại nha hoàn bên người Lạc lão phu nhân, người người đều không thích Lạc Đại lão gia —— ai bảo mỗi lần hắn luôn muốn chấm mút trên người các nàng, không phải nhân cơ hội sờ một tay nhỏ, chính là ở cố ý lau trước ngực, mấy đại nha hoàn ghét cay ghét đắng hắn, thấy hắn đều nghiêng người đi.

Lạc Tam phu nhân an ủi Lạc Nhị Phu nhân đôi câu, đưa nàng về viện, sửa sang lại y phục đạo: "Mau mau, đi hầm một con gà, thả dược tốt nhất."

"Phu nhân, không phải ngươi nói ăn ít đồ ăn hơn? Bây giờ thân thể ngươi càng ngày càng nặng nề." Có bà tử nhỏ giọng nói: "Hôm qua mới ăn gà hầm rồi, cũng nên nghỉ một ngày rồi."

"Ngươi biết cái gì!" Lạc Tam phu nhân liếc mắt nhìn bà tử kia: "Ta lại không phải cho mình ăn!" Nàng kéo ống tay áo lên một ít, lộ ra bản thân cánh tay như ngó sen, trắng trắng mềm mềm, chỉ tiếc hơi to.

Lạc Tam phu nhân sâu kín thở dài, cùi chỏ này, cũng lớn gấp đôi khi làm khuê nữ, khi đó trong nhà có thứ tốt gì toàn bộ cho ca ca hoặc là đệ đệ ăn, nàng chỉ có thể ở bên cạnh giương mắt nhìn. Thật vất vả gả vào Lạc Phủ, Lạc Tam phu nhân cảm thấy mình rơi vào hang mật, càn rỡ ăn ăn uống uống, cuối cùng làm thân thể vốn gầy yếu của mình bắt đầu tròn trịa lên.

"Phu nhân không ăn, chẳng lẽ cho Tam gia ăn? Nhưng cơm trưa Tam gia đều ăn ở học đường." Bà tử tiếp tục lải nhải: "Hôm qua phu nhân còn nói, không bao giờ ăn nhiều đồ như vậy nữa, hôm nay lại quên."

"Bớt dài dòng, ngươi thì biết cái gì." Lạc Tam phu nhân liếc mắt nhìn bà tử, thật nhanh về viện mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK