Sáng sớm Giang Lăng hoàn toàn yên tĩnh, mặt trời màu đỏ đang từ từ dâng lên trong sương mù sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên mặt sông, có màu đỏ nhạt, sóng nước rạo rực, phản chiếu vòng đỏ thắm kia chập chờn nhiều vẻ.
Trên bến tàu đứng một đám người hết sức sợ sệt, nhìn từ y phục bọn họ mặc đến, là Tri phủ Giang Lăng và các cấp quan lại bên dưới. Tri phủ Giang Lăng nửa khom người, ánh mắt len lén liếc đoàn người đi từ trên thuyền xuống, trong lòng âm thầm đoán, người hoàng thượng phái tới tuyên chỉ không biết thích gì, mình có thể đưa lên một khoản cho hắn, không chừng hắn còn có thể nói tốt vài câu thay mình trước mặt Hoàng thượng hoàng hậu.
Đứng cùng đoàn tuyên chỉ là Gia Mậu, bước lên đất đai quê hương, trong lòng tự nhiên hơi xúc động.
Đã một năm chưa có về nhà, quả thực cũng nên gặp thân nhân trong nhà, ngay cả bà nội thường ngày nghiêm khắc với hắn, hắn cũng rất muốn gặp mặt.
Giang Lăng Tri phủ đon đả chào: "Tuyên chỉ sử đại nhân, Dung đại nhân, đi nha môn Tri phủ nghỉ ngơi trước một phen?"
Gia Mậu khoát tay một cái: "Ta không đi, tuyên chỉ sử đại nhân một đường khổ cực, hãy để cho hắn đi nghỉ ngơi, giờ Thìn hãy tới Dung Phủ tuyên chỉ."
Theo đường đi tuyên chỉ về quan chức tặng quà, trên đường kéo kéo dài xấp, Gia Mậu nói hắn mấy lần, hắn thật hận không thể quăng hắn (GM) tự về trước Giang Lăng. Hắn là cháu trai Hoàng hậu nương nương, tuyên chỉ sử cũng không dám chống đối hắn, chỉ có thể lấy bớt vài thứ, đi thẳng tới Giang Lăng, nhưng trong lòng rất đau lòng.
Lúc này nghe Gia Mậu nói như vậy, mặt mày hắn hớn hở: "Dung đại nhân đã lâu không trở về quê nhà rồi, nỗi nhớ nhà tựa như mũi tên đi thẳng, đây là nhân chi thường tình."
Gia Mậu hàn huyên đôi câu, không nói thêm nữa, mang theo đầy tớ n trở về Dung Phủ.
Cửa lớn Dung gia chỉ mở một cánh, phía trước ngồi hai tên canh cổng, hai người đang nhàn thoại, xa xa thấy Gia Mậu tới, hai người không tự chủ được đứng lên: "Đại thiếu gia? Đại thiếu gia đã về!"
Gia Mậu lập tức tới, sải bước đi lên bậc thang: "Nhanh đ truyền đạt, nói hôm nay tuyên chỉ sử sẽ tới tuyên chỉ, trong phủ mau chuẩn bị."
Cạnh cửa hậu đích quản sự bà tử nghe Gia Mậu nói như vậy, đôi chân chạy như bay vào bên trong, trong miệng lớn tiếng la hét: "Mau mau mau mau, mau mau chuẩn bị sẵn sàng, tuyên chỉ sử sắp tới trong phủ!"
"Giọng nói vẫn vang dội như vậy." Gia Mậu cười một tiếng, sửa sang lại y phục, vượt qua nấc thang đi vào viện. Lúc này đã vào thu, trên đất đều là lá rụng, mấy tiểu nha đầu đang cầm chổi quét, thấy Gia Mậu tới, vội vàng cúi đầu hành lễ: "Đại thiếu gia."
Gia Mậu cười một tiếng với các nàng, cất bước về phía trước, đã lâu như vậy không về Giang Lăng, giờ nhìn từng ngọn cây cọng cỏ trong vườn, cũng cảm thấy thân thiết gấp đôi. Đi nhanh qua thùy hoa môn, rồi vượt qua đường mòn đá xanh, mơ hồ thấy tường viện tiền đường, còn chưa đi đến cạnh cửa, thì thấy bên kia chạy tới mấy phụ nhân, trong đó có một người kinh hỉ đón: "Gia Mậu!"
Người Dung đại phu nhân mặc y phục màu đỏ thêu kim sắc mẫu đơn đứng đó, trên mặt là thần sắc mừng rỡ, trên tóc mây đen nhánh là trâm đan phượng triều dương ngậm châu cây trâm, đuôi trâm thật dài rung không ngừng bên tai.
"Mẹ." Gia Mậu đi tới trước, rất cung kính hành lễ: "Con trai bất hiếu, nhiều ngày không ở bên cạnh mẫu thân tận hiếu."
Dung đại phu nhân vươn tay ra đỡ lấy hắn: "Gia Mậu, cần gì phải nói như vậy? Con đậu Trạng nguyên, dĩ nhiên phải ra sức vì nước, sao có thể luôn là nghĩ đến nhà của mình? Mau mau đứng lên, chúng ta cùng vào chủ viện, ông nội bà nội con lúc này đều ở tiền đường chờ con đó."
Một thiếu nữ ung vòng ra từ sau lưng Dung đại phu nhân, mắt hạnh một mảnh long lanh, khóe miệng hiện lên nụ cười: "Ca ca, sao huynh lại bảo thủ như vậy rồi? Người một nhà còn nói những lời khách sáo này làm chi? Đều là ở kinh thành bị những thầy đồ kia dạy hư rồi hả? Thấy mẹ còn khách khí như vậy, quá khách khí, không phải là xa lạ sao?"
Nàng nói một chuỗi dài, cũng không ngừng lấy hơi, sau khi nói xong cười rộ lên, đưa tay kéo Gia Mậu: "Ca ca, chúng ta đi."
Đông Hoa bên cạnh cũng chen tới, vươn tay ra "Ca ca", "Ca ca " kêu, Gia Mậu cười bắt tay nàng: "Đông Hoa giống như cao ra không ít."
Năm nay Đông Hoa chín tuổi rồi, có mặt phúc tướng, mặt tròn mắt tròn, cười lên mặt mày sinh động, vô cùng đáng yêu. Nàng có một năm không gặp Gia Mậu, lần này thấy hắn về, nắm tay hắn không chịu buông ra: "Ca ca, ta nghe bọn họ nói, sang năm nhà chúng ta sẽ dọn đi kinh thành, có chuyện này hả? Kinh thành có được chơi đùa không, có viện lớn như nhà chúng ta bây giờ không?"
Gia Mậu bị Xuân Hoa và Đông Hoa kéo đi về nhà chính, vừa cười trả lời, dần dần đi tới tiền đường.
Dung lão thái gia và Dung lão phu nhân ngồi song song, hai người đều rất vui vẻ, gương mặt Dung lão phu nhân thường ngày tối om om, nay đã sáng mấy phần.
"Gia Mậu, ngươi xem như tăng thể diện cho Dung gia chúng ta rồi." Dung lão thái gia đánh giá Gia Mậu đứng trước mặt mình, trong lòng có vô hạn tự hào, cháu trai hắn thật là không bình thường, tuổi còn trẻ đã thi đậu Trạng nguyên, được Hoàng thượng khâm điểm tới Trung Thư Tỉnh học xử lý chính sự, đây chính là dung dưỡng để trở thành rường cột nước nhà đó.
Dung lão phu nhân cười híp mắt hỏi "Lần này từ kinh thành về, dọc đường có quan chức đưa quà quê không?" [rin: công nhận thiệt chứ, một câu hỏi thăm sức khỏe cũng không có, mở miệng là hỏi tiền #_# ]
Trong Tiền đường nhất thời im lặng không lên tiếng.
Dung lão phu nhân rất hẹp hòi, cầm quyền hành quản lý trong nhà, một mực không nỡ bỏ buông tay, cho đến năm ngoái thân thể và gân cốt không thể so với thường ngày, không dậy được sớm như vậy, mới chịu chia một bộ phận quyền hành cho Dung đại phu nhân, mà còn không yên tâm, phái một ma ma thiếp thân bên cạnh quản lý, rất sợ Dung đại phu kiếm bạc từ trong đó.
Vì chuyện này, mẹ chồng nàng đâu hai người đã có chút không vui, Dung đại phu nhân từng ngay mặt nói Dung lão phu nhân: " Nhà mẹ ta là Dương gia Nghiễm Lăng, còn coi bạc ra gì hay sao? Ta xử lý việc bếp núc, chẳng qua chỉ là bận tâm thay người trong Phủ thôi, sao lại giấu bạc vào túi tiền mình?"
Dung lão phu nhân bị con dâu nói mấy câu này, nửa ngày ra không nói được, lúc bà quản Dung, thường xuyên khấu trừ rồi bạc bù cho con trai mình thương nhất, bây giờ nghe con dâu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như vậy, lòng tràn đầy cảm giác khó chịu, càng xoi mói Dung đại phu nhân.
Nhưng Gia Mậu thi đậu Trạng nguyên cho Dung gia mặt mũi, Dung lão phu nhân tự nhiên không dám nói con dâu không phải, ai kêu cái bụng nàng không chịu thua kém, có thể sinh ra con trai là quan trạng nguyên —— quan trạng nguyên là Văn khúc tinh trên trời hạ phàm đó!
Gia Mậu nghe bà nội hỏi như vậy, biết tính tình hẹp hòi của bà lại hiển lộ ra, cười nhạt: "Quà quê cái gì, Dung gia chúng ta còn để ý hay sao? Ta đều không cầm, cho thái giám tuyên chỉ kia."
Tên tuyên chỉ sử kia cứ đi từ từ lại chậm rãi, Gia Mậu thấy trong lòng cuống cuồng, dứt khoát đưa hết những thứ mình thu cho tuyên chỉ sứ, giao trách nhiệm hắn không được rề rà, đường thẳng đi Giang Lăng, lúc này mới khiến tuyên chỉ sử dùng nghỉ tay.
"Ô nha, Gia Mậu, tại sao ngươi có thể như vậy chứ? Những thứ quà quê kia là quan chức dọc đường đưa cho ngươi, sao có thể cho người khác?" Dung lão phu nhân nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, thật là thương tiếc, cũng không biết là những thứ gì, lại để cho Gia Mậu vung tay lên tặng ra ngoài!
Dung lão thái gia nghe lời này dần dần không đúng, ho khan một tiếng, bất mãn nói một câu với Dung lão phu nhân: "Không nhận đồ mới là tốt nhất, theo lý thuyết Gia Mậu không nên dừng thuyền dọc đường, những thứ đó Dung gia chúng ta còn nhìn vào mắt hay sao?"
"Ông nội dạy rất đúng." Gia Mậu chắp tay, nhẹ nhàng thở dài một cái: "Tuyên chỉ sử đại nhân ở lâu trong cung, hiếm có cơ hội đi ra ngoài, hắn muốn dừng thuyền, ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh gõ mấy câu, vẫn phải nghe hắn."
" Nếu Gia Mậu làm như vậy, thì coi như xong, đừng nói thêm nữa, người ở trong quan trường, ít nhiều gì cũng phải có vài phân tình cảm." Dung đại gia thấy trên mặt Dung đại phu nhân có chút không thích, biết nàng không thích cha nói con của mình, nhanh chóng giảng hòa: "Tuyên chỉ sử đại nhân lúc nào tới? Có cần đi sắp xếp lư hương ngay bây giờ không?"
Trên mặt Dung lão phu nhân nổi lên ánh sáng đắc ý: "Lúc ta ở trong nhà làm khuê nữ trận kia, có thầy tướng nói vầng trán ta cao, giữa chân mày mang dòng khí màu tím, tất sẽ đại phú đại quý, lúc trước còn tưởng là nói bậy, không nghĩ tới hôm nay lại đúng vậy, xem ra ta sinh ra có phúc, mang theo Dung gia cũng có phúc."
Mọi người lại im lặng.
Lời này nghe Dung lão phu nhân nói quá nhiều lần rồi, mỗi lần nói đến chuyện này, sắc mặt Dung lão phu nhân hơi ửng đỏ, một đôi lông mày lưa thưa giơ lên, trong đôi mắt tất cả đều là đắc ý, phảng phất người Dung gia đều là dính ánh sang của bà.
Gia Mậu ngồi ở một bên, trong lòng âm thầm thở dài, bộ dáng kia của bà nội, nếu đi làm Hầu phu nhân ở kinh thành, còn không biết sẽ bị những quý phu nhân kia của kinh thành cười thành dạng gì, còn không ở Giang Lăng ngây ngốc làm lão phu nhân của bà cho tốt.
Dung đại gia thấy tình hình không đúng, hấp tấp nói mấy câu nói, lại hòa hoãn bầu không khí trong nhà chính, đang lúc cười cười nói nói, bỗng nhiên thấy màn cửa động một cái, từ bên ngoài đi một nam một nữ đi vào.
Gia Mậu chỉ liếc mắt một cái thì quay mặt đi, không muốn nhìn bọn họ.
Đó là Tam thúc Tam thẩm, nhưng Tam thẩm này không phải mẹ Thu Hoa.
Tam thúc phóng túng hoang đường, không chỉ nuôi hai di nương, còn nuôi ngoại thất bên ngoài, còn quyền đấm cước đá với Tam thẩm nương, bắt nàng cầm bạc cho hắn xài. Của hồi môn của Tam thẩm nương, tiền Thu Hoa mở trân lung phường kiếm được, lúc đầu hắn cũng cầm đi một tí phung phí mất, về sau, Thu Hoa biết được chuyện này, giận đến múc tìm tộc trưởng Dung gia để giải quyết chuyện này, hơn nữa nói lên hòa ly thay mẹ.
Tộc trưởng Dung gia sớm nhận chỗ tốt của Thu Hoa, đến Dung gia thấy bộ dáng Quý Thư Nương đáng thương, dĩ nhiên là đứng bên Quý Thư Nương. Quý Thư Nương vốn là con gái cố nhân Dung lão thái gia, Dung lão thái gia thấy con của mình hỗn trướng, trong lòng hết sức áy náy, nghe nói Quý Thư Nương muốn hòa ly, cũng gật đầu, cứ như vậy, Quý Thư Nương ra khỏi từ Dung Phủ, sau đó gả cho một nhà buôn bán thóc gạo trong thành Giang Lăng, sinh hai đứa con trai sống hết sức mỹ mãn.
Mà Dung gia Tam gia cũng nhân cơ hội nâng di nương Cổ An Nhu kia lên —— Cổ An Nhu là cháu ngoại gái Dung lão phu nhân, như vậy là thân càng thêm thân. Kia Cổ An Nhu miệng ngọt, lung lạc lão phu nhân xoay quanh, hàng năm đòi từ chỗ bà không ít chỗ tốt.
"Ôi ôi ôi, quan trạng nguyên trở lại!" Mới vừa vào môn, Cổ An Nhu kia đã huơ khăn hô lên: "Đi kinh thành ở một năm, vẻ mặt khí độ đều đã bất đồng rồi! Cũng may sang năm chúng ta cũng phải đi kinh thành, mang theo Thục Hoa đi xem một chút, nhìn xem có thể gặp quý nhân không."
Dung đại phu nhân nhíu mày một cái, Tam đệ muội này đúng tục không chịu được, lại nói lời như vậy, nàng xem nữ nhi mình là cái gì chứ —— đi đến kinh thành gặp quý nhân, chẳng lẽ còn phải dán nàng ta lên hay sao?
Di nương sinh chính là di nương sinh, vị Tam tiểu thư Dung gia này chẳng những không cảm thấy mẹ nói sai rồi, ngược lại lộ ra vui vẻ: "Mẹ, Thục Hoa xinh đẹp như vậy, tự nhiên có thể có quý nhân nhìn trúng."
Cổ An Nhu kéo tay của Thục Hoa, kéo nàng tới bên người, nhìn Gia Mậu cười không ngừng: "Gia Mậu, coi như là ngươi phát đạt, ở kinh thành gặp công tử tốt gì, phải lưu ý thay Thục Hoa nhà ta, năm nay nàng đã mười ba tuổi rồi kia."
Dung lão phu nhân không cho là đúng cười một tiếng: "Hiện tại Dung gia chúng ta ra một vị Hoàng hậu nương nương, hôn sự chẳng lẽ còn khó tìm? Hoàng hậu nương nương nói qua, hôn sự Gia Mậu và Xuân Hoa nàng tới quyết định, Thục Hoa cho dù không phải trưởng tôn nữ Dung gia, nhưng nàng đẹp mắt, tự nhiên có thể tìm một nhà tốt gả qua."