Thụy Hỉ Ban? Dung tam phu nhân dùng chiếc đũa chọn một món ăn, trái tim điên cuồng nhảy lên.
Bên tai phảng phất lại truyền tới tiếng hát khúc nhẹ nhàng mù mịt kia: "Hóa ra muôn hồng nghìn tía nở mấy lần, tựa như đều đưa ra đoạn tỉnh tàn viên như vậy, ngày tốt cảnh đẹp không biết làm sao, thưởng tâm chuyện vui viện nhà ai..."
Trong phút chốc, Dung tam phu nhân chỉ cảm thấy toàn thân mình đều không có sức lực.
Khi nào thì đã nghe qua tên Thụy Hỉ Ban? Là hai năm trước ở Giang Lăng, sinh nhật Thục Hoa, trùng hợp ở Giang Lăng có một gánh hát tới, hát Côn khúc tốt, Dung lão phu nhân mời Thụy Hỉ Ban này đến, coi như là coi trọng Thục Hoa.
Khi đó thân phận của nàng còn là thiếp, không có tư cách ngồi cùng một chỗ với những quý phu nhân kia nghe diễn, nàng chỉ là ngồi trong đình bên hồ, si mê nghe nhạc khúc ung dung dương dương tự đắc kia.
Biểu diễn tại nhà xong, nha hoàn bà tử bồi Thục Hoa đi nghe khúc bí mật nghị luận, đều nói bên trong có một cô đào rất giống Thục Hoa, Thục Hoa trở lại cũng thở phì phì khóc một hồi, chỉ nói mọi người coi thường nàng, so nàng với con hát.
Trong nội tâm Dung tam phu nhân phát run, kéo Thục Hoa hỏi: "Giống con?"
Thục Hoa vung tay một cái, nghiêm mặt: "Con làm sao biết, tất cả đều là bọn họ nói lung tung, cố ý khiến trong long con không thoải mái!"
Tìm vài nha hoàn bà tử tới hỏi, mọi người do do dự dự, khe khẽ gật đầu: "Xác thực là giống, không oán được người ta nói."
Nàng bảo ma ma bên người đi tìm Thụy Hỉ Ban, kết quả đi chậm một bước, Thụy Hỉ Ban đã chuyển đi nơi khác, nhưng mà nghe được trưởng ban họ Văn: "Di nương, thật sự là họ Văn."
Mụ mụ là bà vú nàng, từ lúc nàng sinh ra đã bồi nàng, từ Hàng Châu đến Giang Lăng đến kinh thành, là nhìn xem nàng lớn lên, tự nhiên hiểu tâm sự của nàng: "Di nương, ngươi đừng đau lòng, lần này không thấy về sau không chừng có thể thấy mà, trong phủ hàng năm tổng phải nghe biểu diễn tại nhà mấy lần, chờ ngươi phù chính, có thể đi theo mọi người nghe diễn, có lẽ có thể gặp Thụy Hỉ Ban."
Lời nói của ma ma vô cùng đúng, hôm nay quả nhiên lại gặp.
Dung tam phu nhân siết chặt ngón tay, khớp xương trắng bệch, hời hợt tái nhợt, trong lòng loạn như ma.
Đã ăn cơm trưa, các tân khách đi ra vườn nghe diễn.
Dựng một sân khấu dựa vào, nhìn bố trí kia thì thấy khác gánh hát bản địa, những thứ đặt bên trên tựa như cũng càng tinh. Vị trí xem diễn chia làm hai bộ phận, từ hai bình phong dài ngăn cách, nam khách ngồi bên trái, các nữ quyến ngồi bên phải, trước sân khấu không lâu sau đã ngồi đầy ắp, nha hoàn bà tử đứng bên cạnh, vừa nhìn phu nhân tiểu thư nhà mình cần gì, vừa hứng thú nhìn lên sân khấu.
"Đương đương đương" vài tiếng la vang lên, thấy một cái vai hề đứng giữa đài, trên mũi của hắn bôi một điểm □□, hai con mắt dùng vệt màu đen tô ra hai củ ấu nhọn, nhìn qua rất tức cười. Đứng ở chính giữa, nói một đoạn trò cười, bên nam khách bạo phát ra cười vang, bên nữ quyến, mặt các phu nhân hồng hồng, đều là nhỏ giọng mắng: "Loại thô bỉ này cũng lấy ra ô nhiễm lỗ tai người ta!" Các tiểu thư thấy mẹ của mình phun mắng, không giải thích được, chỉ ngẩng đầu nhìn lên sân khấu kia, lúc này vai hề đã đi vào, đổi một tiểu sinh ra.
Dung đại phu nhân chọn vở kịch hay sở trường của Thụy Hỉ Ban - Mẫu Đơn đình, nói về chuyện một vị khuê phòng tiểu thư tên Lệ nương. Nghe gánh hát kia bắt đầu tấu nhạc Mẫu Đơn đình, trong lòng Dung tam phu nhân chua xót, bao nhiêu năm chưa nghe qua xuất diễn này? Không nghĩ tới hôm nay lại nghe được.
"Mẫu Đơn đình?" Nhiều năm trước kia, nàng chính là nghe “Mẫu Đơn đình” mới thích hắn, khi đó nàng còn là thiếu nữ hai tám phương hoa, nghe làn điệu thảm thiết thê oán kia mà động tình. Lệ nương trên sân khấu thấy bức họa của thiếu niên công tử lập tức thần hồn điên đảo, mà nàng vừa thấy tuấn nhan tiểu sinh kia thì đánh mất lòng mình.
Con gái nhà thương nhân, không bị trói buộc như tiểu thư trong đại gia đình, quy củ buông lỏng không ít, nàng đi theo mẫu thân đuổi theo nghe biểu diễn tại nhà, mỗi một lần thấy ánh mắt Liễu Mộng Mai kia, nàng cảm thấy hồn phách của mình đều bay đến chín tầng mây, chỉ hy vọng người Liễu Mộng Mai ôm trong ngực là mình.
Dung tam phu nhân sít sao nắm xiêm y của mình, tham lam nhìn tiểu sinh trên sân khấu vung vẩy tay áo, chuyển ra hai đóa hoa màu trắng, tâm tư của nàng cũng theo tiếng hát tiểu sinh bay đến thật lâu trước đây. Hắn mặc một bộ trường bào màu vàng nhạt, mang nho khan trên đỉnh đầu, đôi mắt giống như có thể quyến rũ tâm hồn người, khiến toàn thân nàng mềm yếu. Diễn hết, tiểu nha đầu trong gánh hát bưng khay đến đòi khen thưởng, nàng chút nào không keo kiệt ném một lượng bạc, tiểu nha đầu vác khay lên hành lễ với nàng, thanh thanh thúy thúy hô lên một tiếng: "Tạ Cổ tứ tiểu thư khen thưởng!"
Đây là chuyện của bao nhiêu năm trước, nhưng bây giờ hồi tưởng giống như mới hôm qua, nàng vụng trộm ra ngoài phủ gặp gỡ hắn, ở một tòa nhà yên lặng, hắn cho nàng lãnh hội đến sự vui vẻ mây mưa, nàng ở dưới thân thể của hắn, có thể cảm giác được từng đợt rồi lại từng đợt thủy triều cắn nuốt nàng, vui vẻ kêu ra tiếng.
Thật không nghĩ đến sau vui thích lại là thống khổ, trong bụng có một cục thịt, sáng sớm mỗi ngày bị nôn mửa, khiến lòng mẫu thân là Cổ phu nhân nghi ngờ tầng tầng, lặng lẽ bắt nha hoàn bà tử bên người nàng đi tra khảo, tư tình của nàng cuối cùng bị cha mẹ biết rõ.
Về sau, tiểu sinh kia biến mất khỏi Hàng Châu, cũng không thấy nữa, mấy ngày nữa biểu ca của nàng, Tam thiếu gia Dung gia Giang Lăng Dung Trung Dục đến mừng thọ phụ thân, nàng bắt được cơ hội này, thành công chen vào Dung gia - - trước mặt nàng chỉ có một con đường này, nếu không thể khiến biểu ca vui vẻ làm cha, như vậy đứa nhỏ trong bụng tuyệt không có khả năng sống sót.
Trong lòng của nàng chỉ có hắn, nàng nhất định phải sinh hạ con của hắn.
Mặc dù hơn mười năm cũng chưa từng gặp lại hắn, nhưng mỗi lần thấy Thục Hoa, nàng có thể từ trong mi mắt nữ nhi phân biệt rõ ràng mặt của hắn, giống như hắn liên tục làm bạn bên người nàng. Trong lòng của nàng, liên tục nghĩ đến hắn, tiểu sinh cao lớn anh tuấn kia, có đôi khi nằm mơ còn có thể thấy bóng dáng của hắn, chỉ là tất cả cũng chỉ là mộng.
Con mắt Dung tam phu nhân tham lam nhìn lên sân khấu, có thể lại gặp hắn một lần hay không? Nhung nhớ nhiều năm như vậy, hôm nay có lẽ có thể thư giải một phen, mặt của nàng không tự chủ đỏ lên - - nàng làm qua không ít mộng xuân, ở trong mộng, hắn ôm chặt lấy mình, không ngừng xoa nắn chỗ cao ngất của nàng, đột nhiên Dung tam phu nhân cảm thấy mình hơi bay bổng, đôi chân cũng không ngừng run, bao lâu rồi nàng chưa từng có cảm giác như thế? Ban đầu tam gia còn có thể làm cho nàng khoái hoạt một phen, nhưng kể từ sau khi hắn bất lực, nước giếng của mình không có ai đến hấp thu, càng ngày càng nhiều, cơ hồ muốn tràn ra, nuốt chửng nàng.
Trên sân khấu vẫn tiến hành khung chiêng gõ trống như cũ, trên đài đã diễn đến Lệ nương bởi vì nhớ vị công tử thiếu niên kia mà bị bệnh nặng, phụ thân ngăn chặn mở miệng quát mắng nàng. Lúc này có vị phu nhân cảm khái nói: " Lệ nương này cũng thật sự là quá si tình! Vị Đỗ đại nhân này cũng rất cố chấp, mắt thấy nữ nhi cũng bệnh thành như vậy, tội gì còn khiển trách nàng, cho nàng như nguyện cũng được rồi!"
Bên cạnh có vị phu nhân lại lắc đầu phản đối: "Sao có thể như vậy! Nếu đều dựa vào tâm tư nữ nhi, môn đệ gì cũng vứt xuống, chẳng phải là sẽ rối loạn!"
Hai vị phu nhân ai cũng cho là mình phải, mắt thấy tình cảnh hơi cứng lại, phu nhân Lễ bộ hữu thị lang Thương đại nhân cười nói: "Chẳng qua là ca diễn mà thôi, cần gì chú ý như thế! Nhà ai còn có thể thực sự ra chuyện như vậy? Tất cả mọi người xem cuộc vui xong, ta thấy người vai nam trung niên này cũng tốt, sẽ không kém tiểu sinh đang diễn, chắc hẳn lúc tuổi còn trẻ cũng là diễn viên được yêu thích!"
Nghe Thương phu nhân nói, tất cả mọi người nhìn lên, rối rít gật đầu nói: "Vẫn là mắt Thương phu nhân lợi hại, người diễn vai nam trung niên này, xác thực không sai, hết bệnh xem hết bệnh có hương vị!"
Dung tam phu nhân đang trầm tư trung, nghe mọi người khen ngợi vai nam trung niên kia, cũng ngước mắt nhìn lên vai nam trung niên trên sân khấu, đột nhiên, thân thể của nàng như bị bóng đè, toàn thân cứng ngắc ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích, chỉ cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
Mặc dù trên mặt tô son điểm phấn, còn dính một chòm râu ria, nhưng Dung tam phu nhân vẫn có thể nhận ra đó chính là hắn, ánh mắt của hắn quá khiến nàng nhớ, cho dù là đốt thành tro, nàng cũng có thể nhận ra hắn. Hắn thế nhưng diễn vai nam trung niên! Nước mắt Dung tam phu nhân cơ hồ muốn rơi xuống, ngày xưa hắn luôn diễn tiểu sinh, hăng hái, mới vừa có mặt trên đài, dẫn tới cả sảnh đường ủng hộ, nàng còn thích hắn diễn võ sinh, động tác tiêu sái, dáng người oai hùng, nhưng bây giờ hắn lại thối lui đến một bước diễn vai nam trung niên này.
Dung đại phu nhân ngồi ở bên cạnh Dung tam phu nhân, ghé mắt nhìn nhìn Dung tam phu nhân, cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Tam đệ muội, sao ngươi rơi nước mắt?"
"Ta thấy kịch nam này hát thật tốt, nhịn không được muốn khóc." Dung tam phu nhân cầm lấy khăn xoa xoa nước mắt: " Thục Hoa nhà ta giờ cũng lớn tuổi như thế, chắc chắn lo lắng, lúc nghị thân không khỏi do dự, sợ nàng gả không tốt, nhưng lại không dám cho nàng gả tốt, tóm lại được phải có quy túc tốt mới được!"
"Dung tam phu nhân cũng quá đa tâm, sao có thể so tiểu thư Hầu phủ với cô đào kia chứ!" Bên cạnh có tiếng trào phúng khúc khích: "So sánh như vậy, quả thực là tự hạ giá trị con người!"
Người bên cạnh không rõ ý tưởng, trong nội tâm Dung đại phu nhân lại rất rõ ràng, có lẽ Dung tam phu nhân là ngầm vụng trộm chỉ chuyện kia của Thục Hoa, chỉ là không dám nói ra bên ngoài mà thôi.
Tương Nghi ngồi cùng mấy tỷ muội Xuân Hoa Thu Hoa, vài người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, thoạt nhìn Thụy Hỉ Ban này đúng là Thụy Hỉ Ban nhiều năm trước, nếu không vị này tam phu nhân cũng sẽ không mất hồn mất vía như vậy, thế nhưng nói ra lời như vậy, thế nhưng cầm lấy đánh đồng Lệ nương và Thục Hoa quý giá nhất của nàng.
Hát vài cảnh, giữa trận nghỉ ngơi một hồi, một tiểu nha đầu cầm khay đi đến chỗ phu tiểu thư muốn tiền thưởng, Tương Nghi cẩn thận đánh giá tiểu nha đầu kia vài lần, không hề giống Thục Hoa, không khỏi có có vài phần thất vọng, kéo ống tay áo Thu Hoa thấp giọng hỏi: "Đây không phải là Tiểu Hồng Đào kia hả?"
Thu Hoa lắc đầu: "Không phải là người lần trước."
"Dù sao cũng phải kêu nàng đi ra cho mọi người nhìn một chút mới được." Tương Nghi liếc tiểu nha đầu kia một cái, rơi vào trầm tư.
_Hết chương 10_