"Đào Nhi còn ở trong phủ." Nguyễn ma ma nói một lần chuyện bà thấy lúc theo tới đầu ngõ Tây Thụ, cuối cùng lắc đầu: "Tự làm bậy không thể sống, hành vi dâm đãng này của nàng ta, lập tức sẽ nhận được báo ứng."
Thu Hoa và Xuân Hoa ở bên cạnh nghe trên mặt hơi mất tự nhiên, vốn chỉ nghĩ nàng ta chỉ đi tìm tình nhân cũ kể lể tình cảm ly biệt, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, vị tam phu nhân của Bích Phương viện này thế nhưng ban ngày tìm con hát yêu đương vụng trộm! Nguyễn ma ma thấy cô nương nhà mình lúng túng, đi qua cười cười: "Cô nương, thế gian này là có những kẻ thấp hèn bỉ ổi như vậy, ngài cũng đừng quá giật mình, về sau không chừng còn có thể thấy chuyện như vậy nữa!"
Dung đại phu nhân nhìn thấy mặt Thu Hoa hơi đỏ lên, cười hỏi: "Thu Hoa, bước tiếp theo con định làm thế nào? Những ngày này ta chuẩn bị cho Đại tỷ tỷ con lấy chồng, gấp rút được hận không thể □□ phân thân thành hai người, chuyện này chỉ có thể cho bản thân con lo lắng."
Thu Hoa khẽ gật đầu một cái: "Đại bá nương, ngài cứ yên tâm đi, chỉ cần nàng ta và con hát lại thông đồng với nhau, không sợ bắt không xong, muốn lật đổ nàng ta hết sức đơn giản, để người bắt kẻ thông dâm là được rồi, nhưng ta lại không nghĩ tiện nghi hắn như vậy, cũng phải cho phụ thân ta mở mắt xem hắn phù chính món hàng gì! Còn có Thục Hoa đến cùng phải tỷ tỷ của ta hay không, chuyện này cũng phải vạch trần ra, nếu tam phu nhân kia không chịu thừa nhận, ta còn phải ra tay từ trên người con hát kia."
Kim Diệp đưa một chén trà tới trong tay Dung đại phu nhân, cau mày, dùng giọng nói mềm mại đặc biệt của vùng Dương Châu nói với Thu Hoa: "Tứ tiểu thư, ngài cũng không thể tiện nghi tam tiểu thư, không nói nàng có khả năng không phải là tiểu thư Dung gia chúng ta, cho dù nàng phải, cũng không thể khiến nàng thoải mái, một lòng chỉ nghĩ tính kế cô nương nhà chúng ta, nơi nào có nửa phần tình tỷ muội! May mắn cô gia nhà chúng ta coi như là người biết lý lẽ, nếu là bị nàng vu hãm, đời này của cô nương sẽ muốn bị nàng ta phá hủy!"
Xuân Hoa ngồi ở một bên lẳng lặng nghe thật lâu, lúc này mới mở miệng nhàn nhạt nói một câu: "Người đang làm, trời đang nhìn, Thục Hoa tuổi còn nhỏ mà có tâm địa ác độc như thế, ta không tin nàng có thể có kết quả tốt."
Thu Hoa đứng dậy đi đến trước mặt Xuân Hoa, quan sát mặt Xuân Hoa một cái, than thở nói: "Đại bá nương, ngươi xem Đại tỷ tỷ một chút, còn chưa lấy chồng đã trưởng thành vài phần, nói chuyện cũng không ầm ầm ĩ ĩ như lúc trước, chẳng lẽ đây là bộ dáng cháu dâu trưởng phủ trấn quốc tướng quân?"
Xuân Hoa nghe vậy thì khuôn mặt bay lên một tầng đỏ ửng, nhảy dựng lên vặn vẹo Thu Hoa muốn vặn miệng của nàng, Thu Hoa cười không thuận theo, hai người cãi nhau ầm ĩ Đông Hoa nhìn thấy quen mắt, cũng chạy tới ôm lấy chân Thu Hoa, trong miệng hô "Tỷ tỷ mau mau động thủ". Dung đại phu nhân nhìn ba tỷ muội nháo thành một đoàn, ở bên cạnh uống trà nhìn thấy khóe mắt treo ngược lại nâng lên vài phần: "Nháo đi, không nháo thì sau này muốn như vậy chỉ sợ cũng không có cơ hội nữa!"
Bên này mới làm ầm ĩ, Tương Nghi vén lên rèm cửa đi đến, một tay ấn ngực, hồng hộc thở nặng, sắc mặt xanh mét. Dung đại phu nhân thấy bộ dáng kia của nàng, bị dọa nhảy dựng: "Tương Nghi, con làm sao?"
" Bên Hình bộ lại đưa tin đến, nói kia bà tử vì lấy công chuộc tội, lại ói ra chút chuyện." Tương Nghi ngồi xuống bên bàn, một tay vuốt vuốt thái dương, mặt mũi tràn đầy giận dữ: "Con chưa từng nghĩ trong thiên hạ lại có người ác độc như vậy, muốn bắt Thừa Tuyên đau đớn đến chết."
Bà tử kia nói, người liên lạc còn hỏi bà ta, trong giang hồ có ai am hiểu trị phỏng, tâm địa người nọ sẽ không tốt như vậy, nhất định là nghĩ làm phỏng Thừa Tuyên rồi, mượn cớ tìm đại phu nổi danh đến trị phỏng, sau đó bỏ thêm vài thứ trong thuốc, thần không biết quỷ không hay có thể lấy tính mạng trẻ nhỏ.
"Có đôi khi kia phương thuốc nhìn không có gì, nhưng chỉ cần pha trộn cân đối mấy thứ rồi thêm giảm chút phân lượng, dược hiệu sẽ biến đổi, tiểu thiếu gia vừa mới sinh hạ trăm ngày, lại là ngăn cản không nổi, nếu thứ mang độc tính hơi nhiều một hai tiền, rơi xuống tàn tật thậm chí trí mạng cũng không thể biết." Bà tử kia chỉ muốn giảm bớt lỗi lầm của mình, một năm một mười nói toàn bộ ra, còn thêm dầu thêm mỡ nói một chút, ý là bà ta giội canh nóng chẳng qua là lời dẫn, thật sự đoạt mệnh là hậu thủ.
"Tâm tư thật là ác độc!" Dung đại phu nhân nắm chặt tờ giấy trong tay mình vò thành một cục, tức giận ném sang một bên: "Thực là không thể nhịn nữa!"
"Mẫu thân, con đã cho Tiền Tam đi Bích Phương Uyển đưa tin cho Tam thúc, nàng ta âm độc như vậy, cũng chớ có trách ta vạch trần nội tình của nàng ta!" Trái tim của Tương Nghi dần dần lạnh lẽo, dù sao cũng là Dung tam phu nhân buộc nàng như vậy làm, không phải là nàng có phần tâm tư này trước.
"Được, chính là hôm nay!" Thu Hoa đứng lên: "Chúng ta chờ xem náo nhiệt!"
Tương Nghi nghĩ đến lời Gia Mậu nói, kiếp trước Dung tam gia đi bắt kẻ thông dâm, lại không có bắt được Văn Ban Chủ kia, bị hắn bỏ rơi, vẫn là Nguyễn ma ma một đường đuổi tới mới bắt được hắn, trên đường lãng phí mấy ngày, lúc này nhất định không thể để cho hắn chạy, chỉ có thể phiền toái Nguyễn ma ma và Phương tẩu đi ngăn đón.
"Nếu Văn Ban Chủ đánh nhau với người cha không biết xấu hổ kia của ta, các ngươi đừng đi giúp, cứ nhìn chòng chọc Văn Ban Chủ, không thể để cho hắn chạy." Thu Hoa ân cần dặn dò, xưa kia lúc Dung tam gia không phải đánh thì mắng mẫu thân mình, lúc ấy tuổi nàng còn nhỏ, chỉ có thể ôm mẫu thân khóc, hôm nay có thể báo thù cho bà* ấy, đây là việc vô cùng tốt.
Dung tam gia đi về Bích Phương Uyển thấy Dung tam phu nhân không có ở đây, không có chuyện gì làm, vì vậy gọi Hạnh Hoa đi ra, hai người ở trong bụi hoa hậu viện nháo một trận, tiếng của Hạnh Hoa khiến nha hoàn bà tử trong Bích Phương viện nghe mặt đỏ tim đập dồn dập, tiểu nha đầu canh cửa vội vàng đóng kín hậu viện, cho hai người bọn họ nháo bên trong.
Thân thể Dung tam gia càng ngày càng không xong, trước kia hắn ăn nhiều thuốc trợ hứng, chỗ kia ngẫu nhiên còn có thể đứng lên, nhưng sau khi đến kinh thành, hắn hoàn toàn không thể dùng, vật kia đã biến thành vật chết, mặc kệ ăn bao nhiêu dược, dù Hạnh Hoa lấy thế nào, thủy chung mềm nhũn như một con sâu vậy, lại cũng không thể có. Mặc dù việc kia đã không có dùng, nhưng tâm tư Dung tam gia lại không nghỉ, mỗi lần thấy ngực cao ngất của Hạnh Hoa, tổng muốn nhào tới dùng sức chà đạp một phen, chỉ là chỗ kia trên người không đắc lực, chỉ có thể mượn ngón tay khiến Hạnh Hoa tiếng thét chói tai.
Vui đùa ầm ĩ với Hạnh Hoa một phen, còn không thấy Dung tam phu nhân về, Dung tam gia thấy hơi kỳ lạ: "Người này đi nơi nào mua thêm trang lễ? Sao phải đi lâu như vậy."
Hạnh Hoa lắc lắc thân thể bưng cái ghế dựa đến bên ngoài sân nhỏ, gọi bọn nha hoàn vào ngâm nước trà, một bên lắc lắc quạt tròn che nửa gương mặt, cười nham nhở: "Hừ, chỉ sợ là ra ngoài ước hẹn với dã hán tử."
"Trong miệng bịa chuyện gì đâu!" Trong nội tâm Dung tam gia run lên, một đôi mắt nhìn xuống eo của mình, từ từ dâng lên lòng nghi ngờ, cầm lấy chén trà giội lên người Hạnh Hoa: "Tiểu tiện phụ, dám nói luyên thuyên như vậy!"
Hạnh Hoa xoay người, ống tay áo bị giội ướt nửa bên, nàng đỏ mắt đứng ở đó thấp giọng nói: "Ta hai ngày nay thấy phu nhân mất hồn mất vía, ngay cả chỗ tam tiểu thư cũng ít đi, có đôi khi ngồi ở trong lương đình si ngốc mê mẩn, một đôi mắt nửa ngày cũng không động, bộ dáng kia nhi, chính là tư xuân! Có lòng nói cho gia, gia lại không tin ta, thích tin hay không tùy gia!"
Trong lòng Dung tam gia căng thẳng: "Ngươi nói thật không?"
"Sao không thật? Thiên chân vạn xác! Gia chỉ cần đi hỏi Đào Nhi là biết, hôm nay phu nhân nói là đi mua thêm trang lễ cho đại tiểu thư, sao không mang Đào Nhi đi theo, chỉ dẫn theo Lâm ma ma?" Khóe mắt Hạnh Hoa sai lệch một nửa, cười lạnh: "Lâm ma ma là tâm phúc của nàng, chuyện bí ẩn gì cũng sẽ gạt giúp phu nhân, Đào Nhi thì không trung thành như vậy!"
Nếu không phải Đào Nhi bộ dáng bình thường vậy, sớm đã bị Dung tam gia làm xong chuyện, ở đâu còn có thể che chở chủ tử mình chứ, trong lòng Hạnh Hoa hiểu rõ, đẩy nàng đi ra, tự nhiên có thể làm bằng chứng.
Trong nội tâm Dung tam gia nôn nóng, hô vài tiếng: "Đào Nhi, Đào Nhi!"
Đào Nhi ở trong phòng dọn đồ cho Dung tam phu nhân, nghe Dung tam gia kêu nàng, vội vội vàng vàng chạy ra: "Tam gia có chuyện?"
"Mấy ngày nay phu nhân đã làm gì?" Dung tam gia nổi giận đùng đùng nhìn Đào Nhi, một cước đạp nàng đến trên mặt đất: "Con đ* nhỏ dám nói láo, ta nhất định bán ngươi vào thanh lâu."
"Tam gia..." Đào Nhi bị dọa thân thể phát run, nửa ngày nói không ra lời, thấp giọng nói: "Phu nhân cũng không có làm gì, chỉ xử lý chuyện trong Bích Phương Uyển, sau đó đi vào trong vườn dạo, đi trò chuyện với lão phu nhân."
Hạnh Hoa đứng ở nơi đó, giọng nói tức giận: "Sao ngươi không nói gần đây nàng tinh thần hoảng hốt? Trong đôi mắt như ngậm xuân thủy vậy."
Dung tam gia mạnh mẽ đạp Đào Nhi một cước: "Còn không mau nói!"
Đào Nhi sờ eo, thân thể đau nhức kịch liệt một trận, thấy Dung tam gia hung dữ đứng trước mặt mình, đâu còn dám giấu giếm? Nàng suy nghĩ một chút: "Mấy ngày nay phu nhân hơi kỳ lạ, đại khái bắt đầu từ hội bánh thang trăm ngày của tiểu thiếu gia đại phòng." Nàng nói chuyện buổi tối hôm đó, mình chỉ là thuận miệng khen phu nhân một câu, không nghĩ tới phu nhân đột nhiên xuất thần, một người ngồi ở chỗ kia, làm ra chút ít động tĩnh với ánh sáng, lông mày con mắt như bay lên.
"Khá lắm tiện phụ, còn có tâm tư ngoại tình!" Dung tam gia lạnh lùng cười một tiếng: "Thật sự là coi ta như người mù sao! Chờ ả ta trở lại ta lại muốn hỏi một chút xem, hôm nay ả đi nơi nào!"
Bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, nha hoàn giữ cửa mở cửa ra, thì thấy một bà tử đứng ở cửa, trong tay cầm một phong thư, thấy Dung tam gia ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt tươi cười nói: "Còn muốn đến thử thời vận xem có thể thấy tam gia hay không, không nghĩ tới thế nhưng ở trong Bích Phương Uyển!"
"Chuyện gì?" Khẩu khí Dung tam gia hơi bất thiện, đang nổi nóng, không muốn để ý tới những nha hoàn bà tử này.
Bà tử đưa phong thư màu nâu đó tới: "Tam gia, bên cửa có một người đứng, nói là tìm tam gia có chuyện quan trọng. Ta thấy hắn lạ mặt, lại là nam tử, nên không cho hắn vào, vì vậy hắn gửi một phong thư nhờ ta chuyển cho tam gia, nói tam gia nhìn xong dĩ nhiên là sẽ ra ngoài tìm hắn."
Dung tam gia hoài nghi vươn tay ra kẹp lá thư lên, xé miệng, rút thư ra, mới nhìn một chút, lông mày hắn nhíu lại, Hạnh Hoa ở bên cạnh thấy sắc mặt hắn không tốt, đến gần liếc mắt nhìn tờ giấy kia một cái, chỉ tiếc nàng không biết chữ, chỉ có thể thấy bên trên vuông vuông thẳng thẳng có rất nhiều chữ viết, cũng không biết đến tột cùng nói cái gì.
"Người nọ còn ở bên cửa?" Dung tam gia nhìn thư, bóp giấy viết thư thành một cục trong lòng bàn tay, nắm thật chặt, con mắt cơ hồ muốn nứt ra, nếu là trong thư nói đều là thật, tiện phụ này, thật sự là muốn chết phải không?
Bà tử kia thấy thần sắc Dung tam gia không đúng, tâm tư vốn nghĩ đến đòi tiền thưởng thu vào, khom người nói: "Còn ở bên cạnh cửa kia, hắn nói tam gia tất nhiên sẽ đi ra tìm hắn."
*lẽ ra xưng nàng do mẹ Thu Hoa ngang vai với Dung đại phu nhân, nhưng đây là mạch suy nghĩ của Thu Hoa nên để ‘bà ấy’ sẽ thích hợp hơn