Mục lục
Nữ Nhi Lạc Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tương Nghi cắn chặt răng, một cái tay cầm tờ giấy ghi đồ cưới, đang run rẩy.

Lý ma ma thấy dáng vẻ kia của Tương Nghi, có chút kinh ngạc: "Tiểu tiểu thư, thế nào? Chẳng lẽ thị tì giấu bạc đi ?"

Tương Nghi lắc đầu một cái, Thúy Chi bên cạnh đã sớm trợn tròn cặp mắt: "Ma ma, nào có bạc? Thị tì đều đã sớm bị lưu đày đến tây bắc rồi!"

"Lưu đày? Tại sao?" Lý ma ma cũng lấy làm kinh hãi: "Lưu đày tất cả? Còn dư mấy người ở Lạc Phủ?"

Thúy Chi bi phẫn nói: "Người hầu cũ chỉ còn dư lại ta và với Lưu ma ma."

"Chuyện này cũng thật kỳ lạ, vì sao còn dư hai người các ngươi?" Dương lão phu nhân nhìn chằm chằm quan sát Thúy Chi, theo đạo lý, Lạc lão phu nhân dù sao cũng nên nhổ cỏ tận gốc, vì sao còn để lại hai người? Chẳng lẽ các nàng đã bị Lạc lão phu nhân thu mua ? Nhưng nhìn Thúy Chi và Lưu ma ma làm việc cho Tương Nghi tận tâm như vậy, không giống như là cái loại người bán chủ, chuyện này thật là kỳ lạ.

"Nô tỳ... Cũng không biết." Thúy Chi "Ùm" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tương Nghi: "Cô nương, nô tỳ thật không biết."

Tương Nghi đưa tay đỡ Thúy Chi lên, trong lòng bi thương, nàng biết nguyên nhân bên trong, nếu nói theo chuyện của kiếp trước, lúc này Thúy Chi đã cách thế* [*chết] rồi, bị Nhạc Tam kia cường đoạt đi sau đó treo cổ tự vận, Lưu ma ma, có lẽ do đầu óc ngu si không khiến người ta đề phòng, cũng vì mạng lớn, lại nói Lạc lão phu nhân qua đời khi nàng tám tuổi, cho nên còn có thể một mực hầu hạ nàng.

Nhưng Lạc lão phu nhân thật ra cố ý để lại hai người sống, vì không muốn cho người bên cạnh suy đoán, chờ chuyện từ từ phai nhạt, lại từ từ giết từng người một. Trên người Tương Nghi phát lạnh một trận, trong thoáng chốc thấy đầu Lạc lão phu nhân biến thành hình tam giác, ánh mắt phát ra ánh sáng xanh*, đang nhào tới nàng.[*tức là Nghi tỷ tưởng tượng bà Lạc lão phu nhân biến thành con rắn có đầu hình tam giác, mắt màu xanh nhào tới cắn tỷ ấy]

Kiếp trước mình ngây thơ hồ đồ, căn bản chưa từng nghĩ qua cuối cùng phía sau những chuyện này có chân tướng gì, bây giờ nhớ lại, bên trong có không ít chỗ đáng nghi, nha hoàn hồi môn của mẫu thân, không phải chết thì là bị đày đi, đi xa xa nàng, chính nàng cũng chưa từng nghĩ tới phải tìm đồ cưới của mẫu thân.

Trước khi xuất giá nàng từng đi hỏi Lạc Đại phu nhân một lần, lại bị nàng cười nhạo tới mức chạy về: "Nhà mẹ của mẫu thân ngươi đã sớm là sa cơ thất thế rồi, còn muốn đồ cưới ? Nói cho ngươi biết, lão nương một lượng bạc cũng không thấy! Nếu là lão nương mờ ám lấy một lượng bạc của người mẹ đã chết của ngươi, lão nương sẽ chết không tử tế!"

Khi đó mình chung quy không tin, luôn cảm thấy là Lạc Đại phu nhân đã giấu đồ cưới của mẫu thân đi rồi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ Lạc Đại phu nhân thật sự không có cầm đồ cưới, người cực kỳ đáng nghi, là Lạc lão phu nhân.

"Lão phu nhân, Thúy Chi và Lưu mụ mụ đều là người trung thành nhất." Tương Nghi không thể nói chuyện của kiếp trước, chỉ có thể tự chứng minh trong sạch của Thúy Chi và Lưu ma ma: "Nếu các nàng bị người thu mua, đã sớm không đối xử với con như vậy. Nếu muốn làm bộ làm tịch, một ngày hay hai ngày có thể, một tháng hai tháng có lẽ không phải việc khó, nhưng nếu phải kiên trì sáu năm, tuyệt không phải giả vờ."

Hai mắt Thúy Chi rơi lệ: "Đa tạ cô nương tín nhiệm."

Dương lão phu nhân nhìn Thúy Chi một chút, sắc mặt chợt biến đổi: "Vậy... Có lẽ là giữ hai người họ lại để ngụy trang? Nếu thật như thế, cũng phù hợp với lão mưu thâm toán* của bà ta."[*đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng]

Trong lòng Tương Nghi im lặng, Dương lão phu nhân quả nhiên lợi hại, mình mới nói như vậy, bà đã biết chân tướng sau màn.

"Như vậy đi, chuyện phải làm từng bước từng bước, các ngươi phải điều tra rõ bốn cửa hàng kia hiện giờ là người nào đang xử lý trước, nếu là cho mướn, thì tiền mướn giao cho ai? Cuối cùng cửa hàng rơi vào tay người nào ?" Dương lão phu nhân nhìn Thúy Chi và Lý ma ma một cái: "Chuyện này xin hai vị đi làm thật kín kẽ, nhớ là không thể bứt dây động rừng."

"Vâng." Thúy Chi đứng lên, lau nước mắt: "Ta sẽ để cho Toàn Quý đi hỏi thăm, hắn vừa không phải người Lạc Phủ, cũng không phải Tiền phủ, không có ai biết hắn."

Dương lão phu nhân gật đầu một cái: "Như vậy thì không thể tốt hơn, mang ngân phiếu trên người, làm bộ đi mướn cửa hàng, không những có thể vào trong cửa hàng hỏi thăm, còn có thể đi xung quanh hỏi một chút, bình thường có những người nào qua lại, ông chủ cửa hang từng xuất hiện lúc nào, họ gì, dáng vẻ thế nào, từng cái đều phải biết rõ, trong lòng chúng ta mới có cơ sở."

Ngón tay Tương Nghi đặt trên thành ghế, trong lòng tràn đầy khổ sở không nói nên được, tổ mẫu của mình, vốn cho là có thể dựa vào người, không nghĩ tới đang từng bước tính toán mình, Lạc gia này thật là không có có một tí tình cảm.

Dương lão phu nhân thấy Tương Nghi trên mặt có thần sắc mất mác, cũng biết suy nghĩ lúc này của nàng, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Tương Nghi, thế gian này có không ít chuyện con chưa từng nghĩ đến, bất kể thế nào, cứ an tâm đối đãi, bất kể tình huống có tệ hại thế nào, chỉ có thể từng bước một đi về phía trước. Gian nan hiểm trở kia như phong sương, mặc dù lạnh đến tận xương, nhưng chỉ cần con vững vàng tiến về phía trước, cuối cùng cũng sẽ đến được chỗ con muốn."

"Dương lão phu nhân, Tương Nghi không cầu gì, chỉ nguyện cuộc đời này có thể sống tiêu dao tự tại như Dương lão phu nhân." Tương Nghi nhìn sắc mặt hòa ái của Dương lão phu nhân, đứng dậy: "Xin Dương lão phu nhân chỉ điểm."

"Ta cũng không có gì hay mà chỉ điểm, con chỉ cần nhớ, mọi việc không nên tùy tiện cúi đầu, làm việc phải làm bằng lương tâm, chỉ thế là đủ." Dương lão phu nhân hướng Tương Nghi gật đầu một cái: "Tương Nghi, con rất có linh tính, ta rất thích tính tình này của con, có chuyện gì khổ sở, con hãy tới tìm ta."

"Vâng." Tương Nghi thấp giọng trả lời một câu, lúc này thì nghe thấy một giọng nói vui mừng truyền tới từ sau lưng: "Tương Nghi, sao hôm nay muội về sớm thế?"

Trong lòng Tương Nghi than thở, Gia Mậu tới.

Mỗi lần thấy Gia Mậu, phảng phất dù mình đưa lưng về phía hắn, Tương Nghi cảm thấy hơi kỳ lạ, mình luôn cho hắn một bóng lưng, không phải lão Thiên cố ý sắp xếp xong xuôi hả ? Bởi vì hắn và nàng không có duyên phận, dù thế nào cũng chỉ có thể đi ngược nhau.

"Dung Đại thiếu gia." Tương Nghi chuyển mặt, hơi hơi cúi đầu nhìn mủi chân mình: “Người hầu cũ tới tìm ta."

Gia Mậu khiêu mi nhìn Thúy Chi và Lý ma ma đứng bên cạnh một cái, trong lòng thoải mái, nhất định là tìm được ma ma già nhà Ngoại Tổ Tương Nghi. Trong lòng lập tức buông lỏng không ít, cuối cùng Tương Nghi cũng tìm được người nàng muốn.

"Bà ngoại." Gia Mậu đẩy Dương lão phu nhân ngồi xuống, đưa tay khoác lên cánh tay của bà, mang theo một phần làm nũng: "Bà ngoại, ta nghĩ rằng đến Dương thị Tộc Học đọc sách, bà thấy thế nào ?"

Trái tim Tương Nghi chững lại một nhịp, Gia Mậu muốn tới Dương thị Tộc Học? Vậy không phải mỗi ngày đều có thể thấy hắn? Trong lòng có vui mừng không nói ra được, lại có hơi kinh hãi, nàng thấy hô hấp khó khăn, như có thứ gì chặn ở yết hầu, giống như muốn nhảy ra ngoài.

Không phải nói phải trốn tránh hắn? Vì sao vừa thấy hắn thì tâm hoảng ý loạn như vậy? Tương Nghi dùng sức bóp lòng bàn tay của mình, có một số việc, gió qua nước qua đã vượt qua*, sao vẫn còn vương vấn không dứt được, cứ mãi dây dưa không rõ? Nàng hít một hơi thật sâu, lúc ngẩng đầu lên nhìn về Gia Mậu, trong mắt đã là trắng đen rõ ràng, tỉnh táo mà ổn định.[*ý chỉ những chuyện mà kiếp trước Nghi tỷ trải qua]

"Gia Mậu, con tới Dương thị Tộc Học đọc sách đương nhiên là tốt, chỉ là tổ mẫu kia của con nhất định sẽ lải nhải, chẳng lẽ con muốn mẫu thân con nghe lời cay nghiệt của tổ mẫu con ?" Dương lão phu nhân cười một tiếng: "Nếu tổ mẫu con đồng ý, bà ngoại nhất định đi Dương thị Tộc Học nói một tiếng giúp con."

Gia Mậu xụ mặt xuống, không lên tiếng, tổ mẫu kia, nếu có 10% công chính sáng suốt của bà ngoại , chỉ sợ lúc này Dung gia đang hoà hợp êm thấm, trên dưới một lòng.

Dung lão phu nhân cưng chiều con út, Dung đại gia không biết hàng năm phải bù bao nhiêu lỗ thủng cho Dung Tam gia, hàng năm hắn la hét muốn làm quản sự, nhưng dù cho hắn cửa hàng gì cũng chỉ có một chữ - thua thiệt, chẳng qua là vấn đề thua lỗ thôi. Người không biết làm ăn này cứ thả bạc ra ngoài, ghê tởm hơn là nhân phẩm hắn rất kém, suốt ngày hoa thiên tửu địa, còn làm hỏng tổ huấn, cưới di nương, Dung đại phu nhân chỉ cần nhắc tới Dung Tam gia lập tức cau mày.

"Con cũng đừng học Tam đệ, nếu con học hắn, vậy chúng ta thừa dịp còn sớm phân ra." Dung đại phu nhân vừa nghĩ đến chuyện này thì bực bội, cha mình ngay cả thông phòng cũng không có một người, Dung đại phu nhân từ nhỏ được Dương lão phu nhân dạy dỗ, nữ tử có thể độc lập tự cường, không cần lệ thuộc vào đến nam nhân, không có nam nhân, mình cũng phải sống thật tốt như thế.

Dung đại phu nhân luôn nói như vậy, Gia Mậu ở bên cạnh nghe, trong đầu cũng mơ mơ màng màng có cái nhìn với Dung Tam gia và Dung lão phu nhân, trong lòng của hắn nghĩ, nếu không phải Dung lão phu nhân dung túng, sao Tam thúc lại biến thành dáng vẻ hủ bại như vậy? Vừa nghĩ tới Tam thẩm và Thu Hoa chịu nhiều khổ như vậy, trong lòng Gia Mậu cảm thấy khó chịu.

"Gia Mậu, con đến chỗ bà ngoại ở, đợi vết thương trên tay lành rồi về, tránh cho mẫu thân con nhìn thấy mà đau lòng." Dương lão phu nhân vỗ bả vai Gia Mậu một cái, cười một tiếng: " Chuyện tới Dương thị Tộc Học đọc sách này, con cũng đừng nghĩ, thanh thản ổn định chơi đùa mấy ngày, đợi dấu vết biến mất, con có thể đi về."

Tương Nghi ở bên cạnh nhìn bà cháu hai người, hơi ghen tỵ, Dương lão phu nhân và Gia Mậu cười cười nói nói, một chút nghiêm khắc của trưởng bối cũng không có, hòa khí đến mức nàng đỏ mắt ghen tỵ. Nghĩ đến tổ mẫu nhà mình, sắc mặt luôn luôn âm u, tựa hồ mặt bị đông lạnh không thể thay đổi, lúc nói chuyện với bà chung quy phỉa cẩn thận từng li từng tí.

Chỉ là, Gia Mậu không thể tới Dương thị Tộc Học đọc sách, Tương Nghi cảm thấy rất hài lòng, nàng thật không muốn mỗi ngày thấy Gia Mậu, nếu thấy nhiều, có lẽ nàng sẽ sa vào đôi mắt ôn nhu của hắn kia.

Nàng còn nhớ kiếp trước, khi hắn đưa cây tram cho mình, tha thiết trông đợi trong ánh mắt kia, đứng ở trong hành lang, nàng và hắn nhìn nhau, đang lúc chậm chạp không hiểu, thì một hộp cẩm nhét qua: "Tương Nghi, ta đưa cho ngươi."

Ánh mắt của hắn ôn nhu như nước, một khắc kia, nàng cơ hồ cho là mình bị bao phủ ở trong phần ôn nhu đó, nàng cảm thấy mình sắp không thở nổi, giống như một người chết chìm vung tay lên, muốn bắt được một khúc gỗ nổi.

Nghe thấy tiếng bước chân xa xa, nàng hốt hoảng mang nha hoàn ra ngoài, nàng còn nhớ hôm đó mình mặc một bộ xiêm y màu xanh vũ thiên, giặt hơi cũ, tựa hồ có thể hòa vào núi giả Dương phủ. Nàng núp sau núi giả, lặng lẽ thò đầu nhìn, chỉ thấy đến Gia Mậu và muội muội Xuân Hoa đi tới, trên người nàng mặc lam y hồ điệp, tram trên tóc mai tỏa sáng lấp lánh, đôi mắt vừa lớn vừa tròn.

Xuân Hoa cười híp mắt nói với Gia Mậu mấy câu, mặt của Gia Mậu đột nhiên hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía núi giả bên này, rất mất tự nhiên. Trong lòng nàng phát hoảng, vội vàng nhẹ nhàng đi ra từ bên cạnh núi giả, không dám lại nhìn huynh muội hai người, trong tay cầm hộp cẩm, có sung sướng nói không nên lời.

Nhưng, chuyện đời chung quy không tốt đẹp như họ nghĩ, thật ra thì tất cả đã được quyết định từ lâu, bọn họ cuối cùng cũng phải chia lìa mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK