Bảo Trụ không hiểu nhìn một cái Lạc lão phu nhân: "Bà ngoại, mẫu thân của ta ở phía trước bên nói chuyện với mợ, giờ Tương Nghi muội muội chen vào còn không lọt người đâu."
Tương Nghi không nói gì, chẳng qua là dời mấy bước đi tới bên người Dương Nhị Phu nhân, đứng xa xa nhìn Lạc Đại phu nhân. Dương Nhị Phu nhân an ủi mấy câu, xoay người lại kéo tay Tương Nghi: "Đi, chúng ta đi thăm đệ đệ của ngươi, bên này mẫu thân của ngươi bệnh nặng, ngươi đừng đi qua, tránh phải chịu bệnh khí."
"Được." Tương Nghi khôn khéo đồng ý, mặc cho Dương Nhị Phu nhân dắt đi ra ngoài, lúc đi qua bên người Lạc lão phu nhân, nàng khom người hành lễ, thấp giọng nói: "Thân thể mẫu thân nặng nề, Tương Nghi tới đây ngây ngốc chỉ sợ nàng sẽ càng khó chịu, không bằng đi thăm em trai với cô trước, sau đó trở về phòng mình.”
Lạc lão phu nhân ngồi ở chỗ đó, thân thể cứng ngắc, không nhúc nhích nhìn nàng, cho đến khi bóng Tương Nghi biến mất ở cửa, sắc mặt của bà cũng không hòa hoãn.
Dương Nhị Phu nhân dắt Tương Nghi đi ra ngoài, thở thật dài một cái: "Tương Nghi, bây giờ mẫu thân của ngươi bệnh nặng, ngươi đừng so đo quá nhiều với nàng."
Tương Nghi nhìn Dương Nhị Phu nhân cười ngọt ngào: "Ta có thể so đo cái gì ? Chỉ mong nàng mau mau khỏe, sau này đừng tìm ta phiền toái là được."
Bảo Trụ ở một bên ồm ồm: "Mẫu thân, ngươi làm gì vậy còn nói chuyện giúp mợ!" Ở trước mặt mẫu thân hắn, Bảo Trụ không dám dùng hai chữ "Mẫu thân kế" để gọi Lạc Đại phu nhân, dù thế nào cũng phải khách khí chút.
Dương Nhị Phu nhân nhìn Bảo Trụ, lại hơi liếc nhìn Tương Nghi, thần sắc là lạ, mang theo Tương Nghi đến nhà kề bên cạnh đi thăm Lục thiếu gia Lạc gia, thấy đầu hắn nhỏ nhỏ, nhắm mắt lại đang ngủ, cũng không tiện trêu chọc, chỉ nói mấy câu với bà vú, nói những chuyện phải chú ý, rồi đi ra.
Từ đầu đến cuối, Tương Nghi đều đứng ở trong góc nhỏ, cách xa xa, bà vú cười hỏi nàng: "Đại tiểu thư có muốn tới nhìn Lục thiếu gia không?" Tương Nghi lắc đầu liên tục, nàng sợ vạn nhất mình đi qua, thì sẽ có chuyện gì đó không tốt tình xảy ra. Ở thời khắc mấu chốt này, không thể đi sai bước nhầm một bước.
Trở lại trong viện, Tương Nghi tìm Tần ma ma và Phương tẩu nói chuyện hôm nay, hai ngày nghe đều nói hơi kì lạ, nhưng giờ quả là không nghĩ ra được kì lạ ở đâu, hai người chỉ có thể dặn dò: "Cô nương làm rất tốt, làm đúng rồi."
Ngày thứ hai, trong viện Lạc Đại phu nhân truyền ra tiếng khóc.
Lạc Đại phu nhân, chết.
Trên đầu Tương Nghi mang một đóa bạch, trên người mặc đồ tang màu trắng bằng vải bố, đứng trước giường Lạc Đại phu nhân, trong mắt một giọt nước mắt cũng không có. Hôm nay nàng bị người cưỡng ép mang về từ Tộc Học, Quá ma ma cầm một bộ đồ tang chạy đến: "Mau mau mặc vào, dù thế nào nàng cũng là mẫu thân của ngươi!"
Nàng vùng vẫy hai cái, hai người Thanh La và Thanh Nhược bắt bả vai của nàng, nàng một chút cũng không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho bằng các nàng mặc đồ tang vào, đeo lên một đóa hoa trắng nhỏ, rồi vừa đẩy vừa xô ra khỏi chủ viện, chỉ thấy đến Tần ma ma và Phương tẩu đi tới, Liên Kiều khóc sướt mướt nói: "Ma ma, tẩu tử..."
Mấy bà tử vội vàng thả tay, không dám lại bắt Tương Nghi, Tần ma ma đi tới bên người Tương Nghi, nhìn một đồ tang nàng mặc, thở dài một tiếng: "Cô nương, ngươi làm dáng một chút đi."
Khi mẫu thân Tiền thị qua đời, mình là đứa bé mới vừa sinh ra, tự nhiên không mặc đồ tang, nhưng bây giờ phải mặc đồ tang cho một nữ nhân khắc nghiệt với mình, lòng Tương Nghi Tâm hơi không được tự nhiên, nhưng suy nghĩ lời của Tần ma ma, nàng cũng im lặng nuốt chút hẹp hòi này, trong mắt người ngoài, mẫu thân kế là mẫu thân, cho dù mẫu thân kế không tốt với mình, cũng là trưởng bối, nên phải tận hiếu với nàng.
Không còn mấy ngày nữa, Tương Nghi cắn răng, ném chuyện đồ tang này ta sau ót, đi theo mấy bà tử tới viện Lạc Đại phu nhân: "Đại tiểu thư, mau mau đi, ngươi đã về chậm, không thấy đại phu nhân lần cuối, dù thế nào cũng phải đi cáo biệt với nàng chứ?"
Lời này thật giống như Lạc Đại phu nhân còn sống vậy, Tương Nghi nghe thấy trong lòng không thoải mái, vẫn không lên tiếng, đi tới trong phòng Lạc Đại phu nhân. Bên trong đã có không ít người, tiếng khóc Lạc Tương Hồn kinh thiên động địa, giọng đã khàn khàn, dáng vẻ kiêu hoành ngày xưa đã không thấy, nằm ở trên người Lạc Đại phu nhân khóc rống, chỉ là một đứa bé sáu tuổi mất mẫu thân, hoảng hốt luống cuống, một lòng mong đợi Lạc Đại phu nhân bỗng nhiên tỉnh lại, giống như trước kia ôm hắn cười hì hì.
Trước giường có một chậu than, Linh Lung quỳ ở đó, ném từng tờ tiền vàng bạc vào bên trong, ánh lửa lúc sáng lúc tối, chiếu vào mặt Tương Nghi, để cho mặt mày của nàng bỗng nhiên sáng ngời lại bỗng nhiên ảm đạm.
"Đại tiểu thư, đi qua khóc hai tiếng a." Tay bà tử khoác lên trên bả vai Tương Nghi, hơi dùng sức đẩy nàng một cái: "Dù thế nào, cũng phải làm dáng một chút."
Tương Nghi nhấc chân lên đi hai bước, vừa mới đến mép giường, Lạc Tương Hồn nhảy từ trên giường xuống, một tay đẩy nàng ra bên ngoài: "Ngươi đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài, ai cho ngươi tới? Mẫu thân của ta một chút cũng không muốn thấy ngươi, một chút cũng không muốn! Ngươi còn mặc tang phục, phi, mẫu thân của ta chắc chắn không vui khi ngươi tẫn hiếu cho nàng, còn không mau mau cởi ra cho ta!"
Trên mặt Lạc Tương Hồn mang đầy nước mắt, ánh mắt đỏ bừng, khàn giọng kêu, tay chân không chút nhàn rỗi, trên lại gõ lại đánh người Tương Nghi: "Cút ngay, cút ngay, mau mau cút ngay!"
Lời này vừa vặn là mong muốn của Tương Nghi, nàng nhượng bộ lùi mấy bước, đi tới cửa, hai tay Lạc Tương Hồn xoa thắt lưng, thở hồng hộc: "Mau mau cút! Đây là viện mẫu thân ta, ngươi không được vào!"
Tần ma ma và Phương tẩu cầm tay Tương Nghi: "Cô nương, chúng ta đi."
"Cởi đồ tang ra!" Lạc Tương Hồn đuổi tới, lôi xé đồ tang trên người Tương Nghi, Tương Nghi vội vàng tự mình động thủ, hai ba cái vứt xiêm y màu trắng kia xuống đất: "Ngươi không để ta mặc, ta sẽ không mặc, được chứ ?"
Lạc Tương Hồn liếc mắt nhìn Tương Nghi: "Hừ, mau mau trở về viện của ngươi đi, bên này nửa bước ngươi cũng không được bước vào!"
Tương Nghi gật đầu một cái: "Ta biết, ta sẽ không lại vào viện này."
Lúc này Lạc Tương Hồn mới cảm thấy thư thái một chút, hai mắt hung tợn nhìn chòng chọc Tương Nghi, lúc này mới lại chạy về phòng, thấy Lạc Đại phu nhân nằm ngay ngắn trên giường, không khỏi đau lòng mà khóc.
Tần ma ma và Phương tẩu đi theo Tương Nghi đi ngoài, mới vừa đi ra, có một lọn tóc rớt xuống, Tương Nghi đưa tay sờ một cái, đóa hoa trắng bên tóc mai kia rơi xuống trên tay nàng. Nàng buông lỏng tay, đóa hoa trắng kia biến thành từng mảnh từng mảnh rơi xuống, từ từ rơi xuống đất, màu sắc rất thảm đạm, còn mang theo khí tức tử vong.
"Con của ta ơi..." Một tiếng kêu khóc thảm thiết truyền tới từ cửa viện, Tương Nghi ngẩng mặt nhìn một cái, chỉ thấy một đám người hấp tấp từ cửa Nguyệt Lượng tràn vào, đi phía trước là một phụ nhân ước chừng năm mươi tuổi, cầm khăn tay vừa lau nước mắt vừa khóc sướt mướt, bên cạnh còn có hai nha hoàn thuận khí cho bà: "Lão phu nhân, bớt đau buồn đi, ngàn vạn lần đừng đả thương thân thể."
Vậy đại khái là Cao lão phu nhân mẫu thân Lạc Đại phu nhân rồi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bà nhất định sẽ rất thương tâm. Tương Nghi đứng hành lang, nhìn Cao lão phu nhân càng đi càng gần, vốn là muốn tráng để cho nàng trước đưa qua, không nghĩ tới khi Cao lão phu nhân đi qua bên người nàng, bỗng nhiên vươn tay ra.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, mắt thấy một bạt tai sắp rơi trên mặt, Tương Nghi vội vàng nghiêng người, Tần ma ma bên cạnh xuất thủ, tay của bắt được Cao lão phu nhân: "Lão phu nhân, ngươi đối với một đứa trẻ bảy tuổi như vậy, mất phong độ."
"Mất con mẫu thân ngươi phong độ!" Cao lão phu nhân dùng sức hất tay một cái, cao giọng mắng lên, khẩu khí kia hiển nhiên giống với Lạc Đại phu nhân chửi đổng thường ngày: "Lão nương đánh nàng đúng là! Còn nhỏ tuổi đã có tâm tư ác độc, lại dám trong tối hạ thủ hại nữ nhi của ta! Lão nương không đánh nàng, còn đánh ai?"
Tương Nghi kinh hãi, rất là kinh ngạc: "Cao lão phu nhân, tuổi tác ngươi cũng lớn như vậy rồi, nói chuyện phải có bằng chứng, thế nào đến một nhà chúng ta, thì đỏ miệng trắng răng bêu xấu ta? Tương Nghi hạ thủ hại mẫu thân lúc nào? Tội danh không có chứng cớ tốt nhất không nên nói loạn, đến lúc đó ta phải đi quan phủ cáo ngươi."
"Ngươi đi quan phủ cáo ta?" Nước miếng Cao lão phu nhân văng tung tóe: "Lão nương đang muốn kéo ngươi đi gặp quan đây! Lòng dạ đen tối, dám hạ thủ với con của ta!" Giọng của bà nghẹn ngào, nhưng tiếng gào kia không giảm thấp một phần: "Ta phải bắt ngươi đền mạng cho con của ta!"
"Cao lão phu nhân, vì sao ngươi luôn nói Cô Nương như vậy ? Cô Nương chưa từng hại đại phu nhân?" Trên tay Tần ma ma dung sức thêm vài phần, Cao lão phu nhân "Ai da ai da"hô lên.
"Không phải nàng thì là ai? Là do Bà đỡ Trương nói nguyên do chuyện này với ta, nói rất rõ ràng!" Nước miếng Cao lão phu nhân như trời mưa bay lên trên mặt Tương Nghi: "Tiểu □ ngươi cho rằng là ngươi làm thần không biết quỷ không hay hả ? Thật may Bà đỡ Trương kia vẫn còn lương tâm, không muốn ngươi nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật! Đồ ** mẫu thân sinh ra tiểu □, lông còn chưa mọc hết đã làm chuyện âm độc này, nên đi chết sớm mới đúng!"
Lòng Tương Nghi trầm xuống, bỗng nhiên nghĩ tới mấy thỏi vàng trong ngực Bà đỡ Trương.
Hóa ra, Lạc lão phu nhân đã sớm bố trí xong rồi, chờ nàng nhảy vào trong.
------ Vậy Lạc Đại phu nhân có phải là bị Lạc lão phu nhân hại chết không? Lòng Tương Nghi phát hoảng, khẩn trương đến lời cũng không nói ra được.
Thấy thần sắc Tương Nghi khẩn trương, Cao lão phu nhân càng cảm thấy Tương Nghi khả nghi, nàng rống một tiếng với Tần ma ma: "Nắm lão nương làm chi? Gương mặt già nua của ngươi cũng dám phô trương trước mặt lão nương? Còn không mau buông tay! Lão nương đã phái người đi nha môn Tri phủ báo quan rồi, chờ Tri phủ lão gia phái người đến bắt đến Đồ đê tiện này!"
"Tốt lắm, chúng ta chờ Tri phủ lão gia tới xử án!" Sống lưng Tương Nghi thẳng tắp, không chút sợ hãi nhìn Cao lão phu nhân, nàng không làm chuyện hèn hạ kia, mới không sợ nàng cáo quan!