Đàm tri phủ mới vỗ kinh đường mộc mấy cái, hắn đã đổ đậu trong ống trúc, cung khai tất cả, hóa ra sự kiện chặn đường này cũng không phải một mình hắn làm.
“Thì ra là như vậy.” Tương Nghi thở một hơi thật dài, hóa ra giống như nàng phỏng đoán, chuyện này có liên quan với Lạc Thận Hành. Lạc Thận Hành còn nhớ đến bốn cửa hàng chín vạn lượng bạc của mình, mật mưu với Tiền Mộc Dương, kêu người uy hiếp nàng bán đến tây bắc làm kĩ nữ, như vậy thì có thể chiếm đoạt tài sản của nàng.
Lạc Thận Hành cho Tiền Mộc Dương một cửa hàng, ba vạn lượng bạc, Tiền Mộc Dương thấy tiền sáng mắt, chủ động đi liên lạc lưu manh chặn đường Tương Nghi thay Lạc Thận Hành, vốn muốn an bài tám người, dư sức đối phó Tương Nghi, lại không nghĩ rằng trộm gà không thành lại mất nắm thóc, mình còn bị bắt tới công đường đối chất.
“Ta sai lầm rồi, Tương Nghi, cậu sai rồi.” Tiền Mộc Dương tự tát mình một cái: “Cậu nhất thời đầu óc mê tiền, muốn trách thì trách Lạc Thận Hành kia, là lòng hắn không tốt!”
Dù là Đàm tri phủ, nghe cũng trợn tròn mắt, hắn tự cho là lòng dạ mình cứng rắn, thật không nghĩ đến thì ra cõi đời này còn có người lòng dạ cứng hơn, ngay cả con gái ruột thịt của mình cũng xuống tay được đi, còn muốn bán nàng đi làm kĩ nữ!
“ Lạc Thận Hành này ở nơi nào? Mau mang hắn lên công đường nghe thẩm!” Đàm tri phủ nặng nề vỗ kinh đường mộc: “Ngông cuồng như vậy, bản phủ tuyệt không thể tha hắn!”
“Đàm đại nhân, Lạc Thận Hành đó bây giờ là Huyện lệnh Huyện giáp.” Tương Nghi chịu đựng lửa giận trong lòng, đứng dậy thi lễ một cái: “Chỉ sợ chuyện này còn hơi khó giải quyết.”
“ Huyện lệnh Huyện Giáp?” Đàm tri phủ kinh ngạc một hồi lâu, tay cầm kinh đường mộc nửa ngày vỗ không xuống: “Hóa ra là mệnh quan triều đình, chuyện này không dễ làm.”
Mệnh quan triều đình khác bách tính bình dân, muốn mang tới công đường tra hỏi, phải báo với Hình bộ, tuy nói Đàm tri phủ là quan chính tứ phẩm, nhưng muốn thu thập một Huyện lệnh nhỏ bé, cũng phải trải qua đi trình tự.
“Chuyện này... Quả thật có chút khó giải quyết.” Đàm tri phủ nhíu mày một cái: “Chỉ sợ là phải chờ thêm một chút.”
Từ Hoa Dương ra roi thúc ngựa đưa tin đi kinh thành xin Hình bộ phê chuẩn bắt Lạc Thận Hành tới Hoa Dương tra hỏi, nếu không có ai khai thông, chỉ sợ là một tháng cũng không đủ dùng. Huống chi Lạc Thận Hành thân là mệnh quan triều đình, cũng không biết trong kinh thành có người nói chuyện giúp hắn hay không, nếu tiết lộ ra ngoài trước thời gian, Lạc Thận Hành nghe được phong thanh, sớm phòng bị, chuyện này cũng không dễ làm.
“Đàm đại nhân, ngươi hãy yên tâm, trước hết cho người đưa hồ sơ đi kinh thành, xin Hình bộ phê chuẩn, ta sẽ viết thơ cho Dương lão phu nhân, dùng tám trăm dặm khẩn cấp, cũng chỉ mấy ngày là đến.”
Tuyệt không thể bỏ qua Lạc Thận Hành, Tương Nghi cắn răng, dù thế nào mình cũng phải thừa huyện này quật ngã Lạc Thận Hành mới được. Tương Nghi trở về Trà Trang Thúy Diệp vội vàng nâng bút viết thơ cho Dương lão phu nhân, trước nói tình trạng gần đây của mình một lần, thuận tiện xin Dương lão phu nhân thay nàng nói một tiếng với Hình bộ.
Mới bắt đầu Tương Nghi đến gần Dương lão phu nhân, còn hơi lo lắng bất an, luôn cảm thấy hành vi của mình không tốt lắm, không khỏi có cảm giác nịnh nọt, nhưng đến gần Dương lão phu nhân nhiều hơn, lại phát hiện bà là người hòa ái dễ gần, phần nhiệt tình kia là phát ra từ nội tâm, căn bản không giống như các phu nhân tiểu thư của đại hộ nhân gia chỉ là khách sáo mặt ngoài, trong lòng vạn phần dối trá.
“Cũng không biết lúc nào mới có thể có trả lời.” Tương Nghi có vài phần phiền muộn, nhìn bóng Tần ma ma cầm tin vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, chợt nhớ tới Lạc Tương Hồn, mình nên nhắc nhở hắn, để cho hắn bảo vệ mình thật tốt.
Chẳng qua là, thư của mình chỉ sợ là không đến được trong tay Lạc Tương Hồn, Tương Nghi nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác hơn là viết một phong thư cho cao triệu Nghiễm Lăng, để cho hắn chú ý động tĩnh bên Huyện giáp, dù thế nào cũng không thể cho Lạc Tương Hồn đi theo Lạc Thận Hành chịu tội. Nàng không nói rõ Lạc Thận Hành phạm tội gì, chỉ hàm hồ nói mấy câu, Lạc Thận Hành chẳng mấy chốc sẽ gặp họa, chỉ hy vọng cao triệu xem phân thượng nữ nhi, nhận hai đứa cháu ngoại trở về.
Tất cả đều bố trí xong, chỉ chờ Hình bộ phê bộ.
Cũng sắp tháng mười một rồi, qua lại gấp đi nữa mau hơn nữa cũng phải hơn nửa tháng, nếu trước tháng mười hai không thẩm tra xử lý xong, vụ án này chỉ sợ phải ép đến sang năm. Tương Nghi ngồi bên cửa sổ thở thật dài một cái, thật hận không thể ngay bây giờ đi Huyện giáp bắt Lạc Thận Hành kia tới Hoa Dương thẩm vấn.
“Lạc tiểu thư, ngươi đang ở đây than thở gì vậy?” Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên giọng Ca Lạp Nhĩ, Tương Nghi đẩy cửa sổ ra, thì thấy bên ngoài có hai con ngươi như thúy bích Tỳ đang nhìn mình, kim sang dược trên mặt đã khô, giống như bùn dính trên đó, gương mặt Ca Lạp Nhĩ trong nháy mắt lớn hơn một vòng.
Trong tay hắn kéo một cái cọc gỗ, sắp thành hình, điêu đúng là đình nhỏ và núi giả của Trà Trang Thúy Diệp, đình đã có góc cạnh, núi giả cũng có hình dáng đại khái.
“Cái này điêu rất dễ nhìn.” Tương Nghi khen một tiếng, chuyển chủ đề, không muốn nói lên tâm sự của mình với hắn.
“Lạc tiểu thư, ta nghe Liên Kiều nói.” Trong ánh mắt Ca Lạp Nhĩ có thần sắc tiếc hận: “Không nghĩ tới lại là phụ thân ngươi, người Hán các ngươi không phải nói hổ dữ không ăn thịt con sao? Tại sao có thể có loại phụ thân không bằng heo chó này. Ngươi cũng đừng vì chuyện này mà khó chịu, phụ thân ngươi đối với ngươi không tốt, ngươi còn có chúng ta đây.”
“Ca Lạp Nhĩ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta đã nói, dù thế nào cũng không nên buông tha hy vọng, bất kể khổ thế nào, chỉ cần ngươi đi nhìn về phía trước, là có thể thấy ánh sáng.” Tương Nghi khẽ mỉm cười: “Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn, vốn là người qua đường, nào còn có cách nói hổ dữ không ăn thịt con chứ? Ta đã sớm không quan tâm hắn, cũng không phải thở dài vì hắn tuyệt tình, ta chỉ là nghĩ phải làm thế nào mới có thể bắt hắn lại, không cho hắn tiếp tục đi gieo họa người khác.
Lạc Thận Hành lại thành hôn, vị tiểu thư vừa mới gả cho hắn kia chắc chắn còn chưa hắn là người hèn hạ xấu xa như vậy, chờ Hình bộ phê công văn xuống, bắt hắn đến Hoa Dương, chỉ sợ vị tiểu thư kia sẽ nóng nảy ăn cơm cũng ăn không ngon rồi.
“Thì ra là như vậy.” Ca Lạp Nhĩ cười một tiếng: “Là ta suy nghĩ nhiều.”
“Bất kể thế nào, cũng phải cám ơn ngươi.” Tương Nghi nhìn Ca Lạp Nhĩ, thấy ánh mắt của hắn tha thiết, bỗng nhiên có vài phần không được tự nhiên, khép cửa sổ kia lại, ngăn cách đôi mắt như phỉ thúy như lưu ly kia bên ngoài, màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu ngược đến một bóng đen nhàn nhạt, phảng phất như một bức tranh thuỷ mặc thanh đạm.
“Cô nương, mợ cả của ngươi tới.” Linh Lung hấp tấp chạy tới từ cửa phía, cạnh cửa bên lộ ra gương mặt đỏ bừng của nàng: “Có muốn ta mang nàng đi vào không?”
Mợ cả tới, là vì chuyện của Cậu? Đột nhiên Tương Nghi nghĩ tới mợ cả Hạ thị gương mặt tròn trịa đó, năm ngoái lúc tới Hoa Dương, nàng mời mình dùng cơm, giữa lông mày thật là hiền hòa. Nghe người ta nói Cậu chê Hạ thị dài dòng, không thích nói chuyện với nàng, buổi tối cơ bản nghỉ ngơi chỗ hai di nương và nha hoàn thông phòng, rất ít vào chủ viện.
Cho dù nam nhân này bạc tình như thế, chỉ khi nào xảy ra chuyện gì, vẫn có người bôn tẩu thay hắn. Tương Nghi có chút khó xử, nghĩ tới bộ dáng Hạ thị đó, lại không tiện cự tuyệt nàng: “Ngươi mang nàng đi vào.”
Hạ thị mặc một thân Thu y màu xanh thẫm, trên đầu chỉ đeo hai cây trâm, hết sức giản dị, đi tới trước mặt Tương Nghi, Hạ thị hai tay đưa ra, kéo Tương Nghi thật chặt không thả, bên trên cổ tay mập tròn kia, chỉ có một chiếc vòng ngọc cỡ lẻ loi.
“Tương Nghi.” Môi Hạ thị hơi hơi phát run, Tương Nghi nhìn thấy thì có vài phần khó chịu, nàng muốn nói mấy câu an ủi Hạ thị, nhưng một câu cũng nói không ra được, nàng không thể mở miệng, sau khi mở miệng, không chừng Hạ thị sẽ xin nàng đi nha môn cầu Tri phủ tha thứ, thả Tiền Mộc Dương.
Mặc dù nói mình không bị ép đi, nhưng thả Tiền Mộc Dương, quả thực không quá thỏa đáng với kinh sợ mình chịu hôm nay. Tương Nghi quyết định, trước không tiếp chuyện, nhìn xem Hạ thị chuẩn bị nói thế nào.
“Tương Nghi, ngươi có thể giúp một chuyện không?” Trong đôi mắt của Hạ thị lộ ra mấy phần sầu khổ đi ra: “Ngươi đi nha môn Tri phủ...”
“ Cữu Phu nhân, chuyện này cũng không tốt làm, Cữu lão gia làm là chuyện vi pháp loạn kỷ, lại muốn bắt Cô Nương đi bán đến tây bắc, làm sao Cô Nương có thể mở miệng đi cầu tình thay Cữu lão gia?” Liên Kiều thấy Hạ thị sẽ nói đến lời cầu tha thứ, hết sức cuống cuồng, vội vàng ở một bên chen miệng, cắt đứt câu chuyện Hạ thị: “Hay là cữu phu nhân trở về phủ đi chuẩn bị mấy bộ y phục cho Cữu lão gia trước, tránh cho hắn ở trong đại lao ở không y phục đổi.”
Hạ thị lắc đầu: “Không, ta không...”
“Cũng không có biện pháp.” Liên Kiều liếc mắt nhìn Tương Nghi, thấy nàng đứng đó không nói lời nào, biết nàng đang nghĩ nên cự tuyệt thế nào, dứt khoát làm tên ác nhân, vác oan ức này lên người mình: “ Cữu phu nhân, chuyện này thật không oán được Cô Nương không giúp, là không thể giúp, giờ Cữu lão gia là phạm pháp bị bắt đi, không phải Cô Nương nói một câu là có thể thả ra, dù sao trước mặt Đàm tri phủ mở miệng thế nào đây? Cữu phu nhân, ngươi đi tìm người khác thử xem, có lẽ còn có chút hy vọng.”
Hạ thị ai oán nhìn Tương Nghi, nửa ngày mới tay run run nói: “Tương Nghi, ngươi là đứa trẻ tốt, ngươi nghe ta nói hết lời. Mợ không phải tới làm khó dễ ngươi, mợ chỉ là muốn, xin ngươi đi nha môn Tri phủ nói một câu, chớ có xử lưu đày đi tây bắc, cứ ở Hoa Dương làm khổ dịch, mười năm mười lăm năm, tùy tiện Tri phủ đại nhân xử, ai bảo hắn bị ma quỷ ám ảnh làm ra chuyện như vậy chứ? Cháu ngoại của mình cũng có thể xuống tay, nói ra thật thật mất mặt, ta vốn cũng không muốn tới tìm ngươi, nhưng là dù sao cũng phải lo nghĩ cho trong nhà...”
“Cái gì?” Tương Nghi có vài phần giật mình, thấy Hạ thị nói liên tục còn muốn tố khổ, không khỏi cắt lời của nàng: “Ngươi là nói muốn đi nha môn nói, xử cho Cậu khổ dịch?”
“ Ừ.” Hạ thị gật đầu một cái: “ Tự hắn làm ra chuyện sai lầm, không phải nên do chính hắn gánh vác sao?”