Thúy Chi đỡ Tương Nghi đi dưới thềm đá, ít có nha hoàn bà tử nào lấy lòng Tương Nghi, rất hiếm dấu người, cho nên trên cửa có một tầng băng mỏng, Lưu mụ mụ sáng sớm thức dậy, đi đến con đường mòn kia xúc băng đi, mặt đường phủ đá xanh có một tầng màu đen nhàn nhạt, xa xa nhìn lại, giống như trên thủy tinh hở ra một kẽ hở.
Tương Nghi thận trọng bước trên đường nhỏ, mới quẹo một cua quẹo, thấy dưới hành lang có hai bóng dáng đang đứng nghiêm, cũng không nhúc nhích.
"Đại tỷ tỷ, đi học hả ?" Thấy mặt Lạc Tương Quần dưới ánh đèn lồng, lúc này Tương Nghi mới phát hiện ánh mắt của nàng đang nhìn chằm chằm quần áo mới của nàng: "Tổ mẫu làm cho Đại tỷ tỷ y phục mới thật là đẹp mắt."
Tương Nghi đưa tay vuốt lên áo choàng trên người, này áo choàng chẳng qua là bình nhung, bên ngoài phủ lông thỏ, người thêu lúc ấy còn nói, nếu dùng hồ ly lông sẽ tốt hơn nhiều chút, nhưng tổ mẫu lại không mặn không nhạt nói: "Nếu là dùng lông hồ ly, thì phải dùng the mỏng may rồi."
Chờ người thêu đi rồi, Lưu mụ mụ tức giận nói: "Lão phu nhân cực kì thiên vị, bình nhung đáng bao nhiêu bạc ? Thế nào cũng nên làm một bộ bằng the mỏng cho Đại tiểu thư..." Lời của nàng dừng một chút, trong mắt bỗng nhiên mông lung: "Lúc trước khi còn ở Tiền gia, Tiền gia mặc dù lụn bại, áo choàng the mỏng áo choàng vân cẩm đều không thiếu."
Tương Nghi không lên tiếng. Những thế gia đại tộc này, sẽ có một ngày suy bại, nếu nhớ mãi phồn hoa trước kia, sẽ luôn có kia mất mác cảm giác, chuyện cần làm bây giờ là cố gắng nhìn về phía trước, để đời này của mình này trải qua thư giãn thích ý.
Lạc Tương Quần đứng bên người Lạc Tương Phồn, nàng nhỏ hơn Lạc Tương Quần một tuổi, còn chưa tới cao tới bả vai Tương Nghi, nàng lung la lung lay đi tới, đưa tay kéo Tương Nghi: "Đại tỷ tỷ, khi về tỷ dạy chữ cho Phồn Nhi, có được hay không ?"
Gương mặt Lạc Tương Phồn tròn trịa, một đôi mắt long lanh như nước, Tương Nghi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, cười nhéo mặt của nàng một cái: "Không thành vấn đề, tỷ trở lại sẽ dạy muội học chữ."
Thúy Chi đỡ Tương Nghi từ từ đi vào phòng, nhẹ giọng trách móc bên tai Tương Nghi: "Cô nương, ngươi đừng nghe Tam tiểu thư, nàng còn không phải muốn làm xấu mặt ngươi sao ?" Lạc Tam - mẹ Lạc Tương Phồn có tài danh, sau khi Lạc Tương Phồn ra đời cũng là phá lệ lanh lợi, Lạc Tam đã bắt đầu dạy nàng học chữ, " Tam tự kinh " đã có thể đọc lưu loát. Bây giờ nàng để Tương Nghi dạy chữ cho nàng, rõ ràng chính muốn thử thách học vấn của Tương Nghi thôi.
Tương Nghi mím môi một cái, khẽ mỉm cười, Lạc Tương Phồn tâm tính rất cao, nàng tự nhiên biết, chẳng qua bây giờ nàng đã sống qua một đời, có chữ nào nàng nhận không ra, sợ rằng Lạc Tương Phồn không làm khó được nàng.
Guốc mộc đi lên mặt đất, tiếng vang nhỏ vụn tất tất tốt tốt, áo choàng bình nhung phủ trên guốc gỗ bên không được phiêu dật, ba chỗ phủ long thỏ rất nổi bật dưới nắng sớm loáng thoáng, bên trên còn thêu đóa hoa đinh hương, như hòa vào trong áo choàng màu tím, ngoại trừ cánh hoa nhọn màu tím đậm khiến người ta nhìn ra được đó là một chuỗi hoa đinh hương.
Lạc Tương Ngọc cắn răng nhìn áo choàng bình nhung màu tím nhạt đi qua bên người nàng, vốn là muốn đưa tay đẩy nàng một cái, nhưng cuối cùng không động thủ, không biết là không có dũng khí hay là còn do dự một phút đã bỏ lỡ cơ hội. Nàng nhìn bóng lưng Tương Nghi, oán hận dậm chân: "Lạc Tương Nghi, ngươi đi học thì có gì đặc biệt hơn người ? Vì sao phải làm ồn chúng ta cũng không cách nào ngủ được, phỉa thức dậy sớm như vậy theo ngươi ?"
Tương Nghi ngừng lại, quay đầu liếc Lạc Tương Ngọc, không lên tiếng, từ từ đi về phía trước rồi đi khỏi. Lạc Tương Ngọc đứng ở nơi đó, tức đến thở dốc từng hồi , nảy sinh ác độc vặn góc xiêm y của mình, oán hận nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Tương Nghi, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo thành cây khổ qua: "Lạc Tương Nghi, ngươi ngông cuồng như vậy, rồi ngươi sẽ biết tay ta !"
Chỗ cửa hông dừng một chiếc xe ngựa, phu xe mặc áo bông dày, bên ngoài còn khoác một lớp áo lông dê, thấy Thúy Chi và Tương Nghi ra, vội vàng nhảy xuống xe ngựa, đưa tay phủi bông tuyết nhỏ vụn trên màn che: "Đại tiểu thư, mau vào đi, bên ngoài lạnh."
Tương Nghi cười một tiếng với phu xe: "Phúc bá, khổ cực ngươi."
Phu xe cười khờ, không nói gì, chờ Tương Nghi ngồi vững vàng, mới quăng roi thúc ngựa đi về trước. Trên trời lại bắt đầu đổ tuyết nhỏ, từ từ đắp lại hai vết bánh xe trên mặt đất.
Tộc Học Dương thị cách Lạc gia một khoảng, qua một khắc đồng hồ mới thấy được tường viện của Tộc Học Dương thị. Hai người Dương Bảo Trụ và Gia Mậu đứng ở cửa, thấy Lạc gia xe ngựa lung la lung lay đi tới, rất cao hứng lên nghênh đón: "Tương Nghi muội tử, ngươi tới."
Tương Nghi còn chưa kịp đứng vững, Gia Mậu liền cầm cái bao trong tay đưa tới: "Tương Nghi, đây là ta chuẩn bị cho muội."
Dương Bảo Trụ ồn ào: "Sao lại biến thành một mình ngươi chuẩn bị? Rõ ràng còn có bút lông ta mua!"
Cúi đầu nhìn một chút trong túi sách, bên trong tựa hồ có không ít thứ, nặng trĩu, trong lòng Tương Nghi có vài phần phát ấm áp, nàng nhẹ mỉm cười gật đầu: "Đa tạ hai vị huynh trưởng."
Dương Bảo Trụ dẫn nàng đi vào trong: " Nếu trong Tộc Học là có ai khi dễ muội, muội chỉ cần tới tìm ta, ta đi đánh bọn họ!"
Ngày xưa Dương lão thái gia từng làm Uy Vũ đại tướng quân, võ nghệ cực tốt, Dương lão phu nhân không muốn hắn làm quan trên Triều Đình, kêu hắn đưa sổ con từ chức, đi theo nàng làm ăn. Dương lão thái xem lệnh phu nhân là thánh chỉ, vội vàng từ quan, phụ xướng phu tùy trải qua cuộc sống gia đình yên ổn. Lúc ở nhà nhàn rỗi, không có chuyện gì làm, dạy cho các cháu luyện quyền luyện cước, Bảo Trụ trời sinh có sức mạnh, Dương lão thái gia thích vô cùng, chân truyền một thân võ nghệ của mình.
Được tổ phụ dạy bảo, Dương Bảo Trụ tuổi còn nhỏ thân thủ đã rất giỏi, cho dù là hài tử hơn mười tuổi cũng không phải là đối thủ của hắn. Bây giờ hắn ở trước mặt Tương Nghi vỗ ngực mạnh miệng, hết sức đắc ý, Gia Mậu nhìn thấy nóng mắt một trận: "Hừ, ta cũng phải đi học võ nghệ với ông ngoại."
Dương Bảo Trụ toét miệng cười: "Ngươi một năm tới Nghiễm Lăng mấy lần, học nghệ dễ như vậy ? Đến lúc đó chớ học ra cách xách nửa thùng nước ra ngoài ném người, cũng đừng làm hỏng danh tiếng tổ phụ của ta."
Gia Mậu tức giận nói: " Khí lực của ta không nhỏ hơn ngươi, chẳng qua là tổ phụ thương ngươi, chọn công phu tinh diệu dạy ngươi."
Tương Nghi thấy hai người cạnh tranh rùm beng, có chút bận tâm, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Dương Bảo Trụ: "Bảo Trụ ca ca, đừng ồn ào, sắp đến thư phòng rồi."
Dương Bảo Trụ cười một tiếng với nàng: "Không việc gì, thường ngày ta và Gia Mậu vẫn đùa giỡn như vậy."
Hai người mang theo Tương Nghi đi tới bên nữ học, Hoàng Nương Tử sớm biết, thấy Dương Bảo Trụ tự mình mang người qua, trên mặt sớm cười thành một đóa hoa: "Đây chính là Đại tiểu thư Lạc gia hả?" Quan sát trên dưới một phen, thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, một đôi mắt to như nai con, trắng đen rõ ràng, lẳng lặng đứng ở đó, hết sức trầm ổn.
Bộ dáng kia là rất cơ trí, chẳng qua có hơi... Trong lòng Hoàng Nương Tử trầm ngâm, tựa hồ có hơi không đủ khí thế. Vài thập niên trước Lạc gia là đại tộc Nghiễm Lăng, bây giờ đang dần suy thoái, Đại tiểu thư trong nhà cũng mộc mạc thành bộ dạng này rồi. Hoàng Nương Tử nhìn áo khoác ngoài bình nhung trên người nàng, trong lòng thầm nói, lần đầu tiên thấy, cả áo choàng the mỏng cũng không mặc, ngược lại bao tay lông hồ ly là đồ tốt.
"Lạc đại tiểu thư đã nhận mặt chữ chưa ?" Hoàng Nương Tử cười hỏi nàng một câu, cầm quyển " Tam tự kinh " trên bàn lên: "Nếu còn chưa nhập môn, vậy dùng cái này trước."
Tương Nghi bộ dạng phục tùng cười nói: "Mong nương tử chỉ bảo nhiều hơn."
" Tam tự kinh " đó, đều là học vỡ lòng, Tương Nghi đã sớm thuộc làu, nhưng nàng lại không muốn nói ra, nàng muốn để Hoàng Nương Tử cảm thấy mình tiến bộ thần tốc, khi ra ngoài sẽ tán dương mình. Lạc lão phu nhân đưa mình tới Dương thị Tộc Học, dĩ nhiên là muốn thay nàng tìm danh tiếng tốt, nếu có thể được Hoàng Nương Tử khen, đối với mình nhất định có lợi.
Hoàng Nương Tử thấy thần sắc Tương Nghi cung kính, trong lòng cũng hài lòng, chỉ xuống nơi một cái bàn: "Ngươi lại ngồi bên kia."
Tương Nghi hành lễ, sau đó mang theo Thúy Chi đi về bên kia, Dương Bảo Trụ và Gia Mậu đi qua, nhìn cái bàn kia một chút, hai người đều lộ ra thần sắc không hài lòng: "Cái này cũng cách quá xa nhiều chút."
"Không việc gì không việc gì." Tương Nghi ngẩng đầu cười một tiếng: "Hoàng Nương Tử lớn tiếng, ngồi đây có thể nghe được."
Nàng vốn không họ Dương, có thể ở nơi hẻo lánh này ngây ngốc, đã là đủ may mắn, cần gì phải chọn ba lấy bốn. Nàng đưa tay mở Tam tự kinh ra, bắt đầu đọc: "Nhân chi sơ, tính bổn thiện..."
Mấy chữ này hiện ra trước mặt Tương Nghi, khiến nàng bắt đầu nghi hoặc.
Nhân chi sơ, tính bổn thiện, thật thế sao ? Nàng nhẹ nhàng thở dài, nếu thật như vậy, vậy vì sao nàng anh em nàng có oán niệm thật sâu với nàng? Bọn họ may mắn biết bao, có phụ có mẫu, lòng của tổ mẫu luôn là nghiên về phía họ, nhưng sao bọn họ lại tìm phiền toái cho mình, tính Thiện này lại thể hiện ở nơi nào ?
Gia Mậu thấy Tương Nghi ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, xáp lại gần: "Tương Nghi, muội không biết chữ nào?"
Gương mặt ép tới gần, Tương Nghi nhẹ nhàng "A " một tiếng, trong lòng có chút bối rối, đưa tay chỉ cái nào chữ "Thiện" đạo: "Chữ này nhiều nét quá, muội không biết."
"Chữ này đọc là ‘thiện’, nói cách khác là lòng tốt." Gia Mậu cười giải thích: "Giống như ta với Bảo Trụ ca ca của muội, đều là người lương thiện!"
Thúy Chi đứng bên cạnh mài mực nghe, cũng lại gần nhìn chữ ‘thiện’ đó một chút, lỗ mũi nặng nề hừ một tiếng: " Đại phu nhân nhà chúng ta có thể không phải là một người lương thiện!"