"Đại tiểu thư, ngài có đi vào không?" Thanh Mai lấy lòng vén rèm cửa lên, Đại tiểu thư được lão phu nhân gần gũi yêu thích nhất, ngay cả Dương lão phu nhân tiếng tăm lừng lẫy trong thành Nghiễm Lăng cũng hết sức thích nàng, đưa y phục đưa đồ trang sức, mình nịnh hót một chút chung quy không sai.
Tương Nghi nhẹ nhàng gật đầu, thân thể nho nhỏ đi qua dưới màn trúc, Lạc lão phu nhân chắc chắn đã thấy mình, không bằng đi vào sớm, tránh cho bà cảm thấy lúng túng.
"Tổ mẫu." Tương Nghi cung cung kính kính thi lễ một cái, phân phó Liên Kiều lấy một hà bao nho nhỏ từ trong túi sách ra: "Tiết Đoan Dương tới, Tương Nghi không có gì hay đưa cho tổ mẫu, đây là ta tự mình làm, Thúy Chi dạy con kim chỉ, dùng chỉ năm màu thêu hà bao, bên trong là đỗ trọng bạch chỉ, mang theo có thể trừ tà, xin tổ mẫu dùng chê thủ công Tương Nghi vụng về."
Quá ma ma đưa tay cầm hà bao nhìn rồi đưa qua, hai tay dâng cho Lạc lão phu nhân nhìn: "Tay nhỏ của Đại tiểu thư này đúng là khéo léo, đóa Tiểu Hoa này thêu thật là đẹp mắt."
Mí mắt Lạc lão phu nhân chớp xuống nhìn một chút, khe khẽ hừ một tiếng, tiểu Hà bao này thêu xiên xẹo, đẹp chỗ nào chứ, mệt Quá ma ma còn có thể khen tặng. Bà nhàn nhạt nói một tiếng với Tương Nghi: "Nghi Nha Đầu có lòng, người này là phỉa đọc sách, mới đi Tộc Học Dương thị đọc sách nửa năm, đã biết lễ như vậy rồi."
"Còn không phải tổ mẫu cho cơ hội?" Tương Nghi hạ lông mi, cung kính nói.
"Nghe nói Tộc Học Dương thị tháng bảy hàng năm sẽ khảo cứu học vấn học sinh, năm nay tuổi tác ngươi còn nhỏ, tạm thời không thể có kết quả, cứ ở một bên cẩn thận nhìn, nhìn xem biểu hiện của mọi người." Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi, thấy nàng như nẩy nở hơn rồi, đôi lông mày thoáng tách ra, như núi xa cong cong trên mắt, trong lòng hơi vui mừng, nhà có hảo nữ Bách gia cầu, chỉ cần bồi dưỡng nàng, không lo không thể gả một lang quân như ý.
Nghi Nha Đầu như ý không như ý, chỉ là thứ yếu, chủ yếu là có thể khiến Lạc gia cảm thấy như ý. Lạc lão phu nhân vuốt chuỗi đàn mộc phật châu, gật đầu một cái với Tương Nghi: "Ngươi đi xuống đi, đọc sách một ngày, cũng mệt mỏi chứ? Ngày mai là tiết Đoan Dương, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Tương Nghi thấp giọng trả lời một câu, xoay người đi ra ngoài, Lạc lão phu nhân cầm cái hà bao đó nhìn một chút, lại bỏ qua đến một bên: "Cũng biết lấy lòng người."
"Lạc gia không lấy lòng lão phu nhân, còn đi lấy lòng ai?" Quá ma ma nở nụ cười: "Đại tiểu thư có phần hiếu tâm này, cũng coi là không tệ rồi, dù sao cũng hơn các vị tiểu thư kia."
Một tay Lạc lão phu nhân gẩy gẩy vật trang trí năm màu trên hà bao, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Nhưng ta luôn cảm thấy có chỗ không đúng, thường năm, nàng chưa từng đưa lễ vật cho ta? Sao năm nay tiết Đoan Dương biết tặng hà bao tới? Còn chứa đỗ trọng bạch chỉ, ai dạy nàng?" Giơ cao hà bao đặt dưới lỗ mũi ngửi một cái, mày Lạc lão phu nhân nhíu sâu hơn: "Mở ra nhìn một chút, bên trong có bỏ thứ khác không."
"Lão phu nhân, bây giờ Đại tiểu thư không như trước kia rồi, người dù sao cũng là phải đọc sách mới biết lễ, lúc trước Đại tiểu thư không người dạy dỗ, giờ nên đi chính lộ rồi." Quá ma ma nhận lấy hà bao kia, đi qua một bên mở ra, đổ những thứ bên trong ra, tinh tế xem xét hồi lâu: "Lão phu nhân, không có gì khác, tất cả đều là đỗ trọng bạch chỉ, còn có mấy khối hương, hẳn là phối sẫn trong dược đường, đều là thuốc hay giải nóng."
Lạc lão phu nhân gật đầu một cái: "Thu đi, tạm thời là một phần tâm của nàng."
Quá ma ma đáp một tiếng, nhét những thứ đó vào lại hà bao, còn chưa xong, Lạc lão phu nhân lại bỗng nhiên lên tiếng: "Hà bao này, thật ra khiến ta có một ý."
"Có một ý?" Quá ma ma mê hoặc mở to hai mắt, bỏ những thứ nhỏ vụn trên bàn vào hà bao, đi tới: "Lão phu nhân, ngài đang lo lắng chuyện gì? Là bên Hoa Dương, hay là bên đại phu nhân ?"
Lạc lão phu nhân cầm hà bao tới, cẩn thận nhìn một chút: "Để đây trước, ta xem một chút, đến lúc đó lại giao chuyện cần làm cho ngươi."
"Cô nương, ngày mai là tiết Đoan Dương, có đi nhìn thuyền rồng không?" Liên Kiều theo sau Tương Nghi bước gấp mấy bước: "Tiết Đoan Dương hàng năm bên ngoài rất náo nhiệt."
"Có thể sẽ." Tâm thần Tương Nghi có vài phần không tập trung, Dương lão phu nhân mang đến tin tức làm cho nàng rất hưng phấn, toàn bộ tâm tư của nàng đều trên đây, căn bản không rãnh ngẫm nghĩ chuyện tiết Đoan Dương.
Tiết Đoan Dương, chẳng qua chỉ là nhìn thuyền rồng, ăn trứng vịt muối, nhà nhà treo ngải diệp trừ tà thôi, có cái gì vui? Ra ngoài xem thuyền rồng, người Đẩy người, hàng năm có không ít hài tử vì đến nhìn thuyền rồng rớt xuông nước, còn có bị gạt bán đi, thật không biết vì sao còn phải như vậy người trước ngã xuống người sau tiến lên đi xem đua thuyền rồng.
Thật hận không thể làm thời gian mau mau đi qua, chờ người Phủ Hoa Dương bên kia tới bắt Lạc lão phu nhân lên công đường, hôm nay đưa hà bao cho bà, chẳng qua là muốn ổn định bà, không để cho bà đối với mình có tâm tư phòng bị thôi, nếu không vì sao tự mình ở Dương phủ rất tốt, bà lại kêu mình về ? Tương Nghi ngồi xuống trên lang cang hành lang, nhìn mấy tiểu nha đầu trong sân mang theo bọn Lạc Tương Ngọc chơi đùa, ném bao cát, bay tới bay lui, một viện tử tràn ngập tiếng kêu vui vẻ.
"Đại tỷ tỷ." Lạc Tương Phồn từ chỗ không xa chạy tới, hai tròng mắt nhìn về chuỗi ngọc trên cổ Tương Nghi, toát ra vẻ mặt thấy mà thèm tới: "Ta nghe Nhị tỷ tỷ nói phải đoạt chuỗi ngọc của ngươi đi vứt bỏ, ngươi phải cẩn thận chút."
Tương Nghi thấy thần sắc lấy lòng của Lạc Tương Phồn, không nói gì cười một tiếng, Lạc Tương Ngọc cắn răng nghiến lợi nói muốn ném chuỗi ngọc của nàng đã chừng mấy hồi rồi, từ đầu đến cuối không thấy nàng có hành động gì, hôm nay Lạc Tương Phồn lại cầm cái này để lấy lòng. Lúc trước Lạc Tương Phồn và Lạc Tương Quần luôn đi cùng, vợ lẽ và hài tử Tam phòng, tựa hồ trời sinh đã ghen tị với con gái phòng lớn, có lẽ là mẹ của các nàng dạy, tóm lại, hai người bọn họ thích khích bác mình và Lạc Tương Ngọc.
Nhưng gần đây Lạc Tương Phồn thích tới gần mình, có lẽ là nàng trời sinh thích đọc sách, cũng có lẽ là thấy Lạc lão phu nhân có vài phần coi trọng mình, Tương Nghi cười một tiếng với Lạc Tương Phồn: "Cám ơn ngươi, Tứ muội muội, nàng cướp không đi đồ của ta."
Hiện tại có tấm chiêu bài Dương lão phu nhân này, ngay cả Lạc lão phu nhân cũng không nói nặng lời nàng, trong Lạc Phủ còn ai dám khi dễ nàng? Một tay Tương Nghi lau rồi chuỗi ngọc, cắn răng, đây mặc dù là đồ vật Gia Mậu tặng cho nàng, như có bảng hiệu Dương lão phu nhân, dù thế nào Lạc lão phu nhân cũng sẽ không ngồi nhìn không lo, Lạc Tương Ngọc kia làm sao có thể cướp đi ?
Buổi sáng tiết Đoan Dương, cả nhà đoàn tụ một nơi, ba vị lão gia Lạc gia cũng ngồi đến cùng một chỗ, bầu không khí trong tiền đường hòa thuận vui vẻ, cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.
Các thiếu gia tiểu thư của Lạc Phủ đoan đoan chính chính ngồi bên người cha mẹ mình, trên cổ đeo ngũ sắc kết, có người còn mang túi lưới trứng vịt, bên trong là vỏ trứng màu tím nhạt thật mỏng, như có thể chiếu thấy bóng ngũ sắc kết. Tương Nghi ngồi cùng Lạc Đại lão gia, nàng chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, thật giống như rất lâu rồi không ngồi gần Lạc Đại lão gia, cảm giác kia rất là kỳ lạ.
Lạc lão phu nhân hiếm thấy từ ái cười cười: "Hôm nay là tiết Đoan Dương, chúng ta đi ra ngoài nhìn đua thuyền rồng, ăn cơm trưa xong sẽ đi ra ngoài, đầu tiên trở về phòng chuẩn bị đồ đạc, lau dầu mọi thứ, còn có ngải muối gì đó đều mang. Lão đại tức phụ, thân thể ngươi nặng nề, cứ ở trong phủ đi."
Lạc Tương Hồn nghe nói được đi ra ngoài, cao hứng vỗ tay: "Tốt quá tốt quá, đi xem đua thuyền rồng!"
Lạc lão phu nhân nhìn hắn một cái: "Hồn nhi, giọng của ngươi quá lớn, còn có trưởng bối ở đây, sao có thể cao giọng như vậy? Lão đại tức phụ, sau này ngươi dạy dỗ dạy dỗ hắn nhiều chút."
"Để cho đại tẩu dạy dỗ, còn không bằng đưa hồn nhi đi đọc sách, Tương Nghi đi Tộc Học Dương thị, bây giờ biết lễ rất nhiều, đâu còn dáng vẻ ngày xưa như vậy." Lạc Nhị Phu nhân cười phá lệ vui vẻ, nàng một câu nói đạp hai người phòng lớn, thật là sảng khoái.
Lạc Tam phu nhân ở bên cạnh nghe thì xuy xuy cười một tiếng, thấy sắc mặt Lạc lão phu nhân không đúng, lúc này mới ngừng cười, cúi đầu. Tương Nghi ở một bên thấy dáng vẻ chanh chua của hai vị thẩm nương, trong lòng âm thầm cảnh cáo mình, ngàn vạn lần không nên học hẹp hòi như các nàng, sau này không thể để cho người chê cười.
Lạc lão phu nhân trầm mặt, hai tay nắm phật châu thật chặt, trong lòng tức giận, mặc dù nàng không thích Lạc Đại phu nhân, nhưng cũng không nguyện ý thấy hai con dâu ngay trước tôn tử tôn nữ chanh chua như vậy. Tiền đường im lặng một hồi , qua một lát, Lạc lão phu nhân mới mở miệng: "Cũng về phòng mình đi."
Ăn cơm trưa xong, Lạc Phủ lên đường đi đến bờ sông Lăng, đến đó, quả nhiên là người người tấp nập, Tương Nghi do Lưu ma ma ôm, lúc này mới có thể thấy mấy cái đầu đen nhánh. Người Lạc Phủ đi xuống đã dựng lều vải xong, chỉ chờ các chủ tử qua, Lạc lão phu nhân đi vào trong lều ngồi nghỉ xả hơi, nhìn đời đời con cháu đứng trước mặt: "Các ngươi đi xem đua thuyền rồng đi, ta tới đây nghỉ ngơi một chút."
Mọi người đáp một tiếng, do người làm che chở chen chúc lên trên bờ đê, Lạc Tương Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn Tương Nghi: "Sao ngươi không theo kịp?"
Một tia xảo trá lóe lên trong mắt nàng, Tương Nghi thấy thì cả kinh trong lòng, nghĩ tới Lạc Tương Phồn nói cho nàng biết, không khỏi có thêm vài phần đề phòng. Nàng đưa tay cho Lưu ma ma: "Ma ma, ngươi ôm ta."
Lưu ma ma đau lòng nhìn Tương Nghi, hôm nay trời nóng nực, người lại nhiều, chen chúc như vậy, chắc chắn cô nương không thoải mái. Bà cuống quít bế Tương Nghi lên, chuỗi ngọc kia vừa vặn đặt trên vai của bà, lưu tô rũ xuống trên lưng, chợt lóe chợt lóe tỏa sáng.
Lạc Tương Ngọc thấy Tương Nghi được bế lên, nàng làm thế nào cũng với không tới, trong lòng căm tức, dùng sức đi kéo y phục Lưu ma ma: "Để nàng xuống! Lớn như vậy còn muốn ôm, có xấu hổ không?"
Tương Nghi cúi đầu nhìn Lạc Tương Ngọc, cười híp mắt nói: "Chân của ta đi mệt, tự nhiên phải được ôm, ma ma ngươi mệt không? Nếu mệt thì thả ta xuống."
Lưu ma ma cười lắc đầu: "Không có mệt mà, cô nương rất nhẹ, một chút cũng không mệt mỏi."
Lạc Tương Ngọc tức giận nhìn Tương Nghi, hận hận quay người chen lấn về phía trước, Hoàng ma ma và Hoan Nhi đuổi đi theo sát: "Cô nương, cô nương, đừng có chạy lung tung, cẩn thận rơi vào trong nước đi rồi!"
Lạc Tương Ngọc không để ý hai người họ, chỉ lo chui tới chui lui trong đám người, trong lòng dâng lên một luồng khí giận, nàng vốn nghĩ kéo Tương Nghi đến chỗ nhiều người cướp chuỗi ngọc của nàng, nếu không được, thì nàng đẩy ngã Tương Nghi, để cho người xem thuyền rồng giẫm đạp nàng, thật không nghĩ đến Tương Nghi căn bản không mắc lừa, không có chút ý tứ đạt được thành tựu.
Cuối cùng phải đối phó nàng thế nào? Trong đầu Lạc Tương Ngọc đang nghĩ đến chuyện này, cố gắng đi về phía trước, muốn đi tìm cha làm cho nàng hả giận, bỗng nhiên bên cạnh đưa ra một đôi tay, che miệng củ nàng, nàng còn chưa kịp la lên, một người đã ôm ngang nàng, kẹp trong nách, đi thật nhanh về phía trước.