Tri phủ Hoa Dương Lâm đại nhân ngồi ở chỗ đó, một tay cầm mấy tờ giấy viết thư, xem hết sức cẩn thận, đối diện hắn có một người mặc xiêm áo xanh bằng lụa đang đứng, trên mặt là thần sắc cung kính.
"Dương lão phu nhân thật là khách khí." Xem xong thư, Lâm tri phủ cười tỏ ý với người đối diện: "Dương quản sự mời ngồi, mời ngồi."
Dương quản sự ngồi xuống, sửa sang lại ống tay áo, chắp tay hành lễ với Lâm tri phủ: "Đều nói Lâm đại nhân là thanh thiên tái thế, lúc này lão phu nhân nhà chúng ta mới cả gan viết thơ cho đại nhân."
"Dương lão phu nhân khách khí." Lâm tri phủ cung cung kính kính cất lá thư vào, nghiêm mặt nói: "Đừng chuyện này vốn là Bổn quan nhìn không được, cho dù không phải như vậy, Bổn quan vẫn vì Dương lão phu nhân tận tâm tận lực."
Dương lão phu nhân là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Đại Chu, không nói bà có thân phận công chúa, chỉ bằng quan hệ giữa bà và đương kim hoàng thượng, địa vị của Dương lão thái gia ở trong triều đình, Dương đại lão gia có chức vị Hữu đốc sát Ngự sử đích, đủ để cho Lâm tri phủ có vài phần tâm tư nịnh hót lấy lòng, cuối cùng bây giờ có cơ hội, sao lại không vững vàng nắm lấy?
Năm nay Lâm tri phủ vừa tròn bốn mươi, từng là Thám hoa lang trong khoa thi Đại Chu, lúc ấy được bổ nhiệm bên ngoài, hắn không có bối cảnh, toàn bộ là mình hiểu rõ Chính Luật, lại chịu vì bách tính làm chuyện lợi dân, hàng năm thành tích khóa thi là ưu, mới leo đến Tri phủ chính tứ phẩm này. Chính tứ phẩm đến tòng tam phẩm là một đường kẻ, đều nói trong triều có người tốt làm quan, sao có thể leo lên trên những người này, cho dù là Lâm tri phủ là người chính trực như vậy, cũng không khỏi động tâm.
Trong thơ Dương lão phu nhân nói, nếu có thể công bình xử án, nhất định sẽ sai người thay hắn đến Lại bộ nói vài lời khen, thấy hàng chữ này, Lâm tri phủ cười không mở mắt ra được, đây còn đáng tiền hơn đưa hắn một vạn lượng bạc, một vạn lượng bạc, chưa chắc có thể mua được mấy câu nói của Dương lão phu nhân.
Trong thư Dương lão phu nhân, cặn kẽ giới thiệu vụ án này, ý của bà là làm cho mình xử hai vạn lượng bạc ép rương và bốn cửa hàng cho Lạc đại tiểu thư kia. Cái này thì không khó gì, ép rương bạc và cửa hàng vốn là đồ cưới của mẫu thân Lạc đại tiểu thư, dĩ nhiên phải thuộc về nàng, nhưng là tổ mẫu nàng đúng là lòng dạ đen tối, lại nuốt đồ cưới con dâu.
"Đại nhân đã nhìn rõ mọi việc, tiểu nhân cũng không nói nhiều, lão phu nhân nhà chúng ta là một người nhiệt tình chính nghĩa, thấy chuyện bất bình thế này, nhất quyết ra tay xử lý. Cõi đời này chỉ có tổ mẫu dự định cho cháu gái, nào có ai nghĩ mọi biện pháp chiếm tiện nghi cháu gái? Nghe nói mấy ngày nay Lâm tri phủ mời phòng kế toán có kinh nghiệm tra xét sổ sách ba cửa hàng kia, hẳn là có dư tính?"
"Không có dư tính, vậy còn không bằng cho thuê cửa hàng, mình cũng không cần nghĩ nhiều, Dương quản sự, ngươi nói sao?" Lâm tri phủ sờ chòm râu cười một tiếng, ba cửa hàng kia, mỗi cái một năm không sai biệt lắm có 3000 lượng bạc thu vào —— dĩ nhiên, quản sự giúp Lạc lão phu nhân xử lý chắc chắn nuốt một ít, nhưng từ đó mà nói, ba ngàn lượng bạc một năm là thật, ba cửa hàng là chín ngàn lượng, cộng thêm một cửa hàng cho thuê, hàng năm hơn một ngàn lượng bạc, tổng kết thì có một vạn lượng bạc một năm rồi.
Lạc đại tiểu thư đã đầy bảy tuổi, tính ra là bảy năm, thế nào Lạc lão phu nhân cũng nuốt hơn bảy vạn lượng bạc rồi, còn có hai vạn lượng bạc ép rương kia, cộng lại có chin vạn lượng, thậm chí còn hơn! Lão chủ chứa kia khẩu vị thật lớn, lại không sót tí lương tâm nào, nghe nha hoàn hồi báo, y phục mặc Lạc đại tiểu thư cũng không có gì đặc biệt, toàn thân không thấy đồ trang sức đáng tiền.
Nuốt bốn cửa hàng của cháu gái, mấy năm nay được hơn chín vạn lượng bạc, chẳng những không tốt y tốt cơm nuôi nàng, lại còn khắt khe, khe khắt nàng như vậy, vị Lạc lão phu nhân này vậy mà cũng làm được, lòng của Lâm tri phủ, tự nhiên đã nghiêng về Tương Nghi, hắn cười nói với Dương quản sự: "Ngày mai Dương quản sự chỉ cần tới nghe Bổn quan thẩm án, tuyệt đối sẽ không vì Lạc Thận Hành là một thôi quan của Phủ Nghiễm Lăng mà làm việc thiên tư uổng pháp [đại khái là không công bằng]."
Khoái mã Lạc Đại lão gia ngựa không dừng vó chạy tới Hoa Dương tới cầu tha thứ thay Lạc lão phu nhân, quả thực hắn không hiểu, thế nào Tiền Mộc Dương lại bỗng nhiên kiện mẫu thân hắn. Khi đó hắn thu Thúy Ngọc làm thông phòng, sau đó nâng lên di nương, Tiền thị rất bất mãn với mình, căn bản không có nói với với mình mấy câu, hắn cũng không biết nàng nắm trong tay bao nhiêu đồ cưới. Chạy tới Hoa Dương bái kiến Lâm tri phủ, lúc này mới biết hóa ra Tiền thị lại có hai vạn lượng bạc ép rương và bốn cửa hàng hồi môn, lúc này trong lòng đại hận.
Nhiều năm như vậy mẫu thân giữ nó, lại nữa chữ cũng không nói với mình, xem ra mấy cửa hàng này bà đã sớm có ý định, còn không phải muốn âm thầm giữ lại cho lão Tam ? Tuy nói là đồ cưới Tiền thị, mình không có chỗ tốt gì nhiều, nhưng đến lúc gả nữ nhi, mình cũng không cần bù vào quá nhiều bạc, mà vẫn có thể phong phong quang quang gả Tương Nghi ra ngoài.
Lạc Đại lão gia nghe Lâm tri phủ nói ra nguyên do Tiền Mộc Dương tố cáo, lúc này cũng á khẩu không trả lời được, quả thực nói không nên lời, hành đại lễ với Lâm tri phủ: "Mẫu thân của ta tuổi tác đã cao, chỉ mong Tri phủ đại nhân đừng dùng Hình, về phần phán quyết, dĩ nhiên là Tri phủ đại nhân định đoạt."
Xử đồ cưới về cho Tương Nghi, mình có chỗ tốt, cớ sao không làm? Lạc Đại lão gia đã quyết định xong, chờ Tương Nghi cầm lại bốn cửa hàng, thế nào hắn cũng phải thu mấy cửa hàng kia vào tay, phái vài người đi xử lý, hàng năm thu được có thể nuốt hơn phân nửa, đủ cho mình tiêu xài bên ngoài.
Lâm tri phủ nhìn con ngươi Lạc Đại lão gia vòng tới vòng lui, biết hắn đánh chủ ý đồ cưới này, trong lòng khinh bỉ, Lạc gia này bây giờ không có người nào tốt, một phần thân tình hoàn toàn không có, đối với một nữ cô nhi, lại chèn ép như vậy, cũng không biết mấy năm nay Lạc đại tiểu thư kia làm thế nào chịu đựng nổi.
Giờ được tin của Dương lão phu nhân, nói tiền nhân hậu quả rõ ràng, lại được Vú già hồi báo, càng có thêm vài phần đồng tình với Tương Nghi, Lạc đại tiểu thư quá khổ rồi, mình nhất định phải thay nàng giương cao chính nghĩa mới phải! Nghe được trong miệng Dương quản sự chuyển tới lời nói của Dương lão phu nhân, càng là cảm thấy hăm hở, dù thế nào, ngày mai nhất định phải để cho Lạc lão phu nhân kia và Lạc Thận Hành tay không trở về, đừng mơ tưởng lại chiếm tiện nghi của Lạc đại tiểu thư.
Ngày thứ hai dùng xong đồ ăn sáng, Lạc lão phu nhân và Tương Nghi bị mang đi tiền đường nha môn Tri phủ, Vú già dẫn đường phía trước cười nói: "Lạc đại tiểu thư chớ kinh hoảng, đại nhân nhà chúng ta cực kỳ hòa khí, tuyệt sẽ không dùng Hình linh tinh."
Tương Nghi cầm vạt áo thấp giọng nói: "Hôm qua Tuyết Châu tỷ tỷ nói, Lâm đại nhân được trăm họ Hoa Dương khen là thanh thiên, ta nghĩ rằng hắn nhất định sẽ không làm khó ta và tổ mẫu, chẳng qua là không biết vì sao cậu ta lại tố cáo chúng ta, trong lòng vừa nghĩ đã khổ sở."
Lạc lão phu nhân đi ở phía sau, âm thầm, tối hôm qua bà không ngủ được tốt, thường ngày khi nghỉ ngơi, đều là nhiều người hầu hạ, hôm qua chỉ có một nha hoàn, bà cũng không thích người không quen gần người hầu hạ mình, toàn là dựa vào Tương Nghi thay bà rửa mặt rửa tay. Bà nhìn bóng dáng nho nhỏ phía trước, nghi ngờ trong lòng khi thì biến mất khi thì hiện lên, bà có chút không chắc chắn được, cháu gái này cuối cùng là giả vờ, hay là vốn vô tội như vậy.
Tương Nghi đi theo Vú già tới công đường, thấy ngay chính giữa có một cái án kỷ, phía sau ngồi một nam nhân trung niên mặc quan phục đội mũ cánh chuồn, sắc mặt tái nhợt, mấy sợi râu dài, nhìn không giống phường gian ác. Trong công đường đứng một nam nhân ước chừng bốn mươi, vẻ mặt trễ bại, bả vai sụp nửa bên, cả người tựa hồ không có tinh thần.
Người này chẳng lẽ chính là Cậu mình Tiền Mộc Dương? Tương Nghi đứng ở cửa, hơi nghi hoặc một chút. Lúc này, trong đám người đứng trước công đường cửa nhìn thẩm án bỗng nhiên có vài người lao ra, chạy thẳng tới chỗ Tương Nghi: "Cô nương, tối hôm qua ngài có chịu khổ không?"
Lưu ma ma, Thúy Chi và Liên Kiều cũng tới, trong lòng Tương Nghi ấm áp, lắc đầu một cái: "Không có, tối qua ta ngủ rất ngon, Tri phủ đại nhân còn phái một nha hoàn tỷ tỷ hầu hạ ta và tổ mẫu nghỉ ngơi."
Lưu ma ma ngẩn người, khi nào cô nương nhà mình lại thân thiết với Lạc lão phu nhân như vậy? Bên này Thúy Chi cũng đã hiểu ý, cười nói: "Lão phu nhân và tiểu thư cũng bị sợ hãi, cũng tại Cữu lão gia, đang êm đẹp cáo cái gì trạng chứ." Nàng dắt Tương Nghi đi tới trước mặt nam nhân trung niên kia, khom người một cái: "Cữu lão gia."
Quả nhiên là Cậu của mình, Tương Nghi nhìn cặp mắt ti hí kia, trong lòng có khổ sở không nói ra được, người trong nhà Ngoại Tổ, tự khi mình biết chuyện, chưa từng gặp qua một người, ngày lễ ngày tết cũng không thấy một món lễ vật nho nhỏ. Dương lão phu nhân chỉ lấy ba ngàn lượng bạc dẫn dụ, hắn đã lập tức bôn ba bận rộn.
Cái gì thân tình, máu mủ gì chứ, trên người Cậu này hoàn toàn không thấy, hắn chỉ nhìn bạc, cân nhắc đủ loại lợi ích, thứ duy nhất không cân nhắc là – mình là cháu ngoại của hắn. Nhưng cũng tốt, có thứ người như vậy, mới có thể đẩy chuyện đồ cưới của mẫu thân nổi lên trên mặt nước, mới có thể không cần mình mở miệng cũng có thể cầm đồ cưới của mẫu thân về.
"Cậu cả." Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Tiền Mộc Dương, nhẹ giọng kêu một câu. Tiền Mộc Dương có vài phần lúng túng, hàm hàm hồ hồ trả lời một tiếng, xoay đầu qua một bên, không nhìn Tương Nghi nữa, bên này Lâm tri phủ đánh kinh đường mộc một cái: "Khai đường!"
Bọn nha dịch hô uy vũ tốt gõ đất vang vang, trăm họ trước cửa công đường nhất thời dừng nghị luận, tò mò nhìn ba người đứng trên công đường. Một sư gia đi ra, lấy một đơn kiện ra đọc, bên trên đại khái nói là tố cáo Nghiễm Lăng Lạc Tân thị, ngầm chiếm đồ cưới con dâu, bốn cửa tiệm hồi môn tất cả đổi chủ, liên đới tố cáo Lạc gia Đại tiểu thư không hiếu thuận, đồ cưới của mẫu thân không giữ được, nhiều năm không đến thăm nhà Ngoại Tổ, gián tiếp giúp Lạc Tân thị kia ngầm chiếm đồ.
"Ôi chao, còn có chuyện như vậy ?" Trăm họ ngoài công đường nghe sư gia đọc đơn kiện xong, ngạc nhiên nhìn Lạc lão phu nhân: " Lạc gia Nghiễm Lăng cũng là đại tộc ngày trước, sao lại rơi vào tình cảnh như vậy? Chuyện ngầm chiếm đồ cưới con dâu này, cũng có thể làm được? Thật là mất mặt mà!"
"Ngươi nhìn xem Lạc đại tiểu thư mặc thế kia, cũng biết nàng ở Lạc gia sống những ngày thế nào? Tiền lão gia cáo nàng là không đạo lý, một đứa bé làm sao biết những chuyện đồ cưới này? Chắc chắn cũng sẽ không cố ý để cho đồ cưới mẫu thân bị tổ mẫu lấy đi." Có người liên tục thở dài: "Nhìn Lạc đại tiểu thư lớn lên thật là đẹp mắt, mặt mày như mỹ nhân trong tranh, chỉ tiếc thân thể quá gầy yếu, cũng không biết mỗi ngày có ăn no không, Lạc Tân thị kia, đúng là ác độc!"
Lạc lão phu nhân đứng đó, nghe các loại nghị luận, trong lòng quả thực không thoải mái, đè ngực xoa xoa, thở hổn hển, nghe Lâm tri phủ đánh kinh đường mộc một cái: "Lạc Tân thị, ngươi có lời gì không?"