Chỗ tốt là non nước hữu tình, chim hót hoa thơm, chưa bao giờ có kẻ làm nghành nghề bất động sản không có mắt nào chọn địa phương nho nhỏ này để khai phá, cũng không có người làm ăn nào nghĩ đến việc mở cửa hàng ở đây, cho nên nơi này 10 năm cũng vẫn như một ngày, sáng dậy đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, chỉ có duy nhất một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ ở đầu thôn là cửa hàng lớn nhất và một trạm xe buýt được coi là hơi thở hiện đại duy nhất ở chỗ này.
Điều không được hay cho lắm chính là chỉ cần mở cửa ra thôi là tất cả hàng xóm láng giềng xung quanh sẽ đều biết cả, đừng nói là có một chiếc xe mới chạy từ đại lộ vào, cho dù chỉ có một con trâu chậm rì rì đi đến thì cũng đảm bảo chỉ cần 15' sau là cả thôn đều biết hết, đồng thời sẽ có khoảng 1/3 người lựa chọn việc đi ra khỏi nhà để đến xem đó là con bò hay con trâu, là trâu đực hay bò cái.
Cho nên khi Thương Hoài Nghiên lái xe cùng Dịch Bạch Đường đến thôn nhỏ này thì lập tức bị mọi người vây xem.
Một con chó, hai con gà hoàn toàn không hiểu gì về luật giao thông đang chạy loạn hết sức vui mừng trên con đường đất vàng.
Chuyến xuất hành này đối với Thương Hoài Nghiên đúng là mù mịt không biết đâu mà lần, cho nên mọi người chỉ thấy chiếc xe này nhúc nhích từng tí một, chỉ sợ sẽ đụng phải gà nhà này, chó nhà kia... Mãi đến tận khi xe được dừng ở vệ đường bên trái rồi, một người phụ nữ trung niên mặc áo bông cũ nhìn chằm chằm vào người trong xe nửa ngày bỗng nhiên vỗ đùi kêu lên: "Tôi đang thắc mắc không biết ai đến đây, hóa ra là Đường Đường nhà Đổng lão đầu!"
Đường Đường?
Thương Hoài Nghiên liếc mắt.
Hừ, tôi còn lâu mới thừa nhận cái nhũ danh này.
Gương mặt Dịch Bạch Đường đầy vẻ lạnh lùng.
Người phụ nữ mặc áo bông cũ lại kêu lên: "Đường Đường, Đường Đường, tôi là dì Hoàng của cậu đây, cậu còn nhớ không?"
Dịch Bạch Đường: "..."
Hắn cúi đầu đầy vẻ bất đắc dĩ: "Dì Hoàng."
Chỉ cần có một người bắt đầu, những người chung quanh cũng sẽ gọi hết cả một lượt.
Vừa tầm lúc này xe cũng đã có một vị trí để dừng lại, Dịch Bạch Đường đi xuống khỏi xe, mang theo tinh thần bị đả kích nặng nề quay sang các vị cô dì chú bác anh chị em ở xung quanh chào hỏi mỗi người một lượt.
Khóe môi Thương Hoài Nghiên mang theo nụ cười có thêm vài tia trêu chọc.
Trí nhớ tuyệt vời giúp cho y có thể nhớ hết một lượt tên của mỗi người Dịch Bạch Đường gọi ra, cho nên một góc tối trong lòng vô cùng đắc ý, sau khi Dịch Bạch Đường hoàn thành màn chào hỏi thì y cũng đã lặp lại một vòng chào hỏi từng vị một, dì Hoàng vừa gọi tên Dịch Bạch Đường vô cùng nhiệt tình: "Đường Đường hôm nay mang bạn đến chơi nhà à? 1h trước tôi nhìn thấy lão Đổng lên núi bắt ve rồi, hiện tại có thể cũng sắp trở lại... đi, nói ông ấy là cậu ta đã trở về!"
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía xa xa trên con đường có một vị tóc trắng đi giày vải màu đen, hai tay chắp ở sau lưng đang chậm rãi đi đến.
Vào lúc chạng vạng, dưới ánh tà dương Thanh Sơn, ông lão bước đi như bay, trong chớp mắt đã đến trước mặt mọi người.
Ý cười trên môi Thương Hoài Nghiên thoáng cứng lại.
Chờ đã...
Tại sao tốc độ lại nhanh thế?!
Mình còn chưa làm tốt chuẩn bị để đến nhà gặp chủ nhà nữa!
Lão Đổng đi vào trong vòng người, không chú ý đến Thương Hoài Nghiên đang đứng ở một bên mà nhìn chằm chằm vào cổ tay của Dịch Bạch Đường, mang người về nhà rồi lại quay ra nói với mọi người: "Lát nữa đến nhà tôi ăn cơm."
Những người còn lại: "Được được được, chờ cháu trai của lão đi, lão mở bàn, chúng tôi góp tiền ăn!"
Lão Đổng đáp lời, ánh mắt lại một lần nữa chạy một đường đến người Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên căng thẳng vô cùng, trong tay đang cầm hai con cá, tuy rằng Dịch Bạch Đường nói với y là chỉ cần mang theo hai con cá đến là được rồi, còn lại cái gì cũng không nhắc, thế nhưng Thương Hoài Nghiên thật sự là không dám đến cửa. Cuối cùng, sau khi thảo luận một lúc vẫn quyết định là hai người sẽ đi chợ, Thương Hoài Nghiên tự chọn 2 con cá tốt nhất, ý tưởng thực dụng, chạng vạng là có thể vào nồi, đến bữa tối là có thể cho vào trong bụng, sau đó còn có thể mang về nhà...
"Ông ngoại..."
Hai con cá quả này thật sự là không tệ, bị nhét trong xe suốt một đoạn đường mà vẫn còn quẫy loạn được, nhảy quẫy khiến cho âu phục đắt tiền của Thương Hoài Nghiên cũng bị ướt một mảng lớn, lúc vẫn còn ở trong thùng xốp nhỏ còn trừng lớn đôi mắt tròn như hai viên châu nhảy một cái làm nước bắn ướt mí mắt Thương Hoài Nghiên, y chớp mắt một cái, giọt nước cũng theo đó rơi xuống.
Lão Đổng nháy mắt mấy cái, nở nụ cười. Một ông lão ban đầu còn rất nghiêm túc bỗng nhiên lại giống như một ông tiên trong bức họa, nhìn một cái đã cảm thấy vô cùng thân thiết: "Thanh niên hiện giờ cũng quá khách khí rồi, mau vào đây ngồi xuống đi, uống chén trà. Đường Đường bình thường không gây thêm phiền phức gì cho cậu chứ?" Còn không quên tán thưởng, "Cá không tồi, ai chọn thế?"
Thương Hoài Nghiên khiêm tốn đáp: "Bạch Đường ở bên cạnh nhìn, còn con chọn."
"Ồ!" Lão Đổng tự động lựa chọn quên vế đầu, chỉ nhớ câu sau, nhất thời cũng nhìn người với cặp mắt khác xưa, trên mặt lộ rõ vẻ tán thưởng.
... Hình như rất dễ lấy lòng thì phải. Trong lòng Thương Hoài Nghiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp yên tâm được một nửa, y đã nhìn thấy Dịch Bạch Đường bưng bảy chiếc nồi lớn từ trong kho ra.
Bảy cái nồi sắt lớn này chồng lên nhau nhìn còn cao hơn Dịch Bạch Đường, Dịch Bạch Đường lại có vẻ rất nhẹ nhàng, giống như không hề hoảng hốt đi qua trước người Thương Hoài Nghiên, ngược lại, nồi sắt lại va vào nhau lạch cạch.
"Còn có cái này." Lão Đổng ném một cái nhàn nhạt, lại thêm một cái nồi nông hơn được chồng lên trên bảy cái nồi sắt kia.
"Lão đầu, người chờ con để đồ đoàng hoàng đã." Dịch Bạch Đường cau mày.
"Cái này." Lão Đổng lại tiếp tục ném một cái nhàn nhạt, lại có một cái đĩa rơi trên nồi nông.
"Lão đầu..."
"Cái này, cái này, cái này —— cái này!"
Bát, đũa, thìa canh, hộp gia vị, cuối cùng còn thêm 2 cái rổ, tất cả đều xếp trên bảy cái nồi to của Dịch Bạch Đường.
Vốn chỉ là nồi sắt hơi nghiêng ngả, Thương Hoài Nghiên lại mang cá sống đến đã góp thêm một viên gạch khiến cho tòa nhà cao tầng bị sụp đổ.
Thương Hoài Nghiên nhìn mà trợn mắt há miệng.
Dịch Bạch Đường nuốt giận vào trong bụng, không dám nói nữa, miễn cho quay đầu lại rồi lại thấy có một con gà bay đến, hắn tiếp tục bê đống đồ đó đi về phía nhà bếp, nhưng đến khi định bước vào bếp thì mọi người rất nhanh đã phát hiện ra đồ vật chồng quá cao trong khi cửa vào lại quá thấp, không đi vào được.
Giữa lúc Thương Hoài Nghiên định tiến lên giúp đỡ thì trước mặt Thương Hoài Nghiên đã xuất hiện một chiếc quạt cản lại từ bên cạnh.
Thương Hoài Nghiên quay đầu nhìn lại thì thấy lão Đổng đã ra khỏi ghế xích đu, lắc lắc cái quạt hương bồ lớn trong tay, cầm một chén trà thô nở nụ cười với Thương Hoài Nghiên: "Ngồi xuống đi, chúng ta uống trà của chúng ta, mặc kệ tên nhãi con kia."
Thương Hoài Nghiên sao có thể không quản được... Y không nhìn về ông lão nữa, đường nhìn tiếp tục chuyển về phía Dịch Bạch Đường, chỉ thấy Dịch Bạch Đường đứng ở cửa bếp cũng đã nhận ra mình không vào được, vì vậy đứng đó một lát rồi bỗng nhiên buông lỏng tay.
Y chỉ thấy 7 chiếc nồi sắt cùng với đồ vật bên trên cùng nhau hạ xuống, đến khi chuẩn bị rơi xuống mặt đất thì Dịch Bạch Đường lại duỗi một chân ra, dùng lực chân đứng vững, tiếp theo hắn lại nhảy một cái, cuối cùng cũng coi như mang đủ cả nồi sắt và đồ vật vượt qua cửa...
Thương Hoài Nghiên kinh ngạc đến mức há miệng.
"Phu —— "
Một tiếng hít sâu vang lên.
Thương Hoài Nghiên theo tiếng nhìn lại, không biết ông lão lấy một chiếc tẩu thuốc ra từ lúc nào, vừa hít một hơi vừa nói: "Bình thường, cuối cùng cũng coi như hoàn thành bài tập không để cho đồ vật bị rơi xuống."
Trong phòng bếp nhanh chóng vang lên âm thanh nhỏ vụn, giống như gió thổi lên lá chuối xào xạc, âm thanh vang lên nhịp nhàng theo một tiết tấu nhất định, Dịch Bạch Đường đã mang đầy vẻ mất hứng trên mặt đi ra: "Nhà bếp đã được chuẩn bị xong, đây là Thương Hoài Nghiên, là..."
Lão Đổng: "Ta biết." Ông lại quét mắt liếc Thương Hoài Nghiên một cái, thỏa mãn gật gật đầu, "Là một đứa trẻ ngoan, mấy đứa phải ở chung thật tốt."
Dịch Bạch Đường còn chưa dứt lời nghe thấy vậy bỗng cảm thất sững sờ, quét mắt liếc nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, thầm nghĩ động tác của cây non nhanh như thế à, vừa vào cửa chưa được bao lâu đã vượt được ải?
Nếu như ông ngoại đã biết rồi, vậy Dịch Bạch Đường cũng không cần nói thêm nữa, rất nhanh đã chuyển đề tài: "Hôm nay con trở về là muốn tìm người hỏi một chuyện..."
Lão Đổng: "Ồ?"
Dịch Bạch Đường nói thẳng, không hề khách sáo: "Rốt cuộc là vì sao trước kia mẹ con lại muốn bỏ đi? Vì sao đi một lần là suốt 20 năm không hề có một tin tức gì?"
Lão Đổng: "Khi con còn bé chẳng phải ta đã nói cho con biết rồi sao?"
Dịch Bạch Đường: "Ai sẽ tin vào cái lí do "Mẹ con vốn là thiên sứ trên trời, có một ngày nhặt được con, nhưng vì con nặng quá nên không thể mang con bay lên bay xuống suốt được, cuối cùng đành phải đặt con xuống, sau đó một lần nữa biến thành khinh khí cầu bay lên trời" cơ chứ!"
Thương Hoài Nghiên: Lý do này thật đúng là chỉ để lừa gạt con nít...
Lão Đổng hờ hững: "Cho dù có nói thật cho con biết thì con cũng chưa chắc đã tin."
Thương Hoài Nghiên: Hiện tại vẫn có thể giữ thái độ cây ngay không sợ chết đứng để lừa gạt con nít?!
Dịch Bạch Đường trầm giọng nói: "Hơn nữa gần đây nhất con có nhận được tin tức mới. Bà nói mình đã làm sai một chuyện, vậy bà đã làm sai chuyện gì? Chuyện này có liên quan đến việc bà rời đi không?"
Lão Đổng cau mày, khá khó chịu: "Con đọc được bút ký của nó? Tính tình hai người các con thật chẳng khác gì một con mèo, bí mật bị lộ ra là như thế à."
Dịch Bạch Đường không thể nhịn được nữa, nhịn từ đầu đến giờ đã là quá mức: "Nói điểm chính đi, vì sao mẹ con lại ly hôn với ba con và vì sao cuối cùng lại lựa chọn bỏ đi?"
Lão Đổng hút một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói.
Khói thuốc bao phủ khiến cho mặt mũi của ông cũng trở nên mơ hồ hơn.
Lão Đổng gõ tẩu thuốc lên mặt bàn không nhanh không chậm:
"Nguyên nhân khiến cho ba mẹ con ly hôn rất đơn giản, do quan điểm của hai người không hợp, không thể trung hòa được mâu thuẫn nên đã tách ra."
"Còn về phần vì sao mẹ con lại muốn rời đi..."
"Rất đơn giản, khi nào con thắng được ta thì ta sẽ nói cho con biết. Còn người thất bại, không có tư cách nói lời yêu cầu."
Gian nhà sáng sủa lập tức trở nên yên tĩnh.
Thương Hoài Nghiên nhìn lão Đổng, lão gia tử nhàn nhã, động tác trên ghế xích đu không có gì sai lệch, thành trúc ung dung, trí tuệ vững vàng; y lại nhìn về phía Dịch Bạch Đường, sắc mặt Dịch Bạch Đường rất nghiêm túc, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu, một câu hỏi giống như phát ra từ phế phổi: "Làm đồ ăn gì?"
Lão Đổng nói: "Ở đây chẳng phải là có hai con cá à? Còn rất tươi, làm cá đi."
Dịch Bạch Đường lại càng nghiêm túc và khẩn trương hơn: "Làm món ăn giống nhau?"
Lão Đổng nói: "Giống nhau."
Dịch Bạch Đường nhìn chằm chằm vào lão Đổng, im lặng không lên tiếng.
Thương Hoài Nghiên vẫn còn đang đoán xem Dịch Bạch Đường sẽ đồng ý hay không đồng ý, sau đó lại thấy đối phương không nói lời nào, trực tiếp quay đầu đi vào trong phòng bếp.
Thương Hoài Nghiên: "..."
Y lại liếc mắt nhìn lão gia tử, cảm khái: Đây mới đúng là người một nhà, khiến cho người khác cảm thấy không chen vào được... Không giống như khi đối mặt với Dịch Bỉnh Khôn, bên ngoài Dịch Bạch Đường còn gọi một tiếng ba nhưng thực tế lại giống như gọi một lão Vương nào đó ven đường.
Trong phòng bếp dường như đã nổi lửa.
Một mình Thương Hoài Nghiên ngồi cùng với lão Đổng trong phòng khách.
Đây là một phòng khách được thiết kế theo lối kiến trúc cổ, vách tường được quét sơn trắng như tuyết, mặc dù có dấu vết năm tháng thế nhưng nhìn vào vẫn coi như được gìn giữ khá tốt, cho dù trong góc có một vài dấu vết của bút vẽ, thế nhưng cũng chỉ là gà vịt, bát đũa, nồi niêu. Đối diện với cửa chính là một chiếc bàn, trên bàn là trái cây theo mùa, tiện tay vẽ một cái, chằng chịt đáng yêu.
Thương Hoài Nghiên cũng không nhìn lâu, rất nhanh y đã ngồi bên bàn bát tiên, đổi khách làm chủ, cầm lấy ba chén trà, rót cho lão Đổng và mình mỗi người một chén, cũng rót cho Dịch Bạch Đường không có ở đây một chén.
"Lão gia ngài uống trà."
"Khách khí." Lão Đổng nở nụ cười, nâng chén trà lên uống một hớp.
Thương Hoài Nghiên lại hỏi: "Dịch Bạch Đường đã vào bên trong chuẩn bị, ngài còn chưa vào ạ?"
"Nó cũng không bắt đầu sớm như thế đâu, cứ để cho nó có thời gian suy nghĩ đã, miễn cho sau đó lúc nấu ăn lại sốt ruột, biến đồ ăn thành việc xấu." Thái độ của lão Đổng đối với Dịch Bạch Đường rõ ràng rất tùy tiện thế nhưng đối với Thương Hoài Nghiên lại khá hòa ái dễ gần, cũng nói rất cặn kẽ.
Điều này khiến cho Thương Hoài Nghiên đối với những lời sắp nói ra cũng có suy nghĩ.
"Tình cảm của con với Bạch Đường rất tốt..." Thương Hoài Nghiên nói tương đối chậm, cũng rất thành khẩn, "Ngài vừa mới nói vì ba và mẹ Bạch Đường có suy nghĩ khác nhau nên tách ra."
Lão Đường nói: "Nguyên nhân gì khiến cho bọn họ tách ra cũng không có gì quan trọng quá, sự việc cũng đã qua 20 năm, bản thân Đường Đường cũng không thèm để ý, không cần tìm hiểu quá sâu."
Nói cách khác, ba Bạch Đường đúng là đã quá trớn, sau đó ly hôn với mẹ của hắn. Thương Hoài Nghiên suy nghĩ. Chỉ là lão nhân gia không muốn nói xấu người khác cho nên mới dùng cách nói "quan điểm không hợp" này.
Thương Hoài Nghiên hỏi: "Vậy, về việc của mẹ mình mà Bạch Đường muốn biết thì sao?"
Lão đầu mỉm cười: "Sao thế, tiểu tử kia cảm thấy mình không thắng được cho nên bảo cậu đến để cổ vũ à?"
"Con thấy cậu ấy đúng là không thắng được." Thương Hoài Nghiên nói lời thật lòng, sau khi nói xong y cũng cười rộ lên, chậm rãi nói, "Hơn nữa con cũng cảm thấy, chuyện như vậy, Bạch Đường không có quyền lựa chọn thì ít nhất cũng phải có quyền tri tình đúng không?"
Lúc này lão đầu lại không nói nữa.
Ông lão nhanh chóng duỗi người trên ghế xích đu, duỗi cái thắt lưng mệt mỏi, lại ném quạt hương bồ lên bàn, nhanh nhẹn chạy vào nhà bếp, chỉ ném lại một câu nói: "Được rồi, cũng đã đến giờ rồi, lại cho thằng nhãi con kia thời gian trống nữa thì ta không đuổi kịp được mất. Trà và hoa quả ở trên bàn, không nên khách khí, muốn ăn gì thì tự lấy."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Mặt mũi đâu?!
Y trừng mắt nhìn thân ảnh nhanh chóng biến mất trong nhà bếp, không trừng được sự xuất hiện của đối phương nhưng lại trừng được Dịch Bạch Đường trục lợi đi ra từ trong nhà bếp.
Mục tiêu của Dịch Bạch Đường rất rõ ràng, trực tiếp đi đến trước mặt Thương Hoài Nghiên, im lặng không lên tiếng nhìn Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên cảm thấy hơi chột dạ, nghĩ thầm có phải lời mình vừa nói bị nghe thấy không?
Y hỏi: "Làm sao..."
Dịch Bạch Đường bỗng nhiên nói: "Tôi sẽ bồi thường cho anh."
Thương Hoài Nghiên: "?????"
Chỉ trong giây lát y đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, trong đó thậm chí còn có cả bệnh nan y và vũ trụ lâm vào ngày tận thế.
Khuôn mặt Dịch Bạch Đường hiện lên sự ẩn nhẫn cùng oan ức: "Sau đó nếu anh ăn được món ăn còn ngon hơn thì cũng không cho anh vứt bỏ tôi, không cho nói chia tay."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Cái này! Ai sẽ làm chuyện như vậy chứ!
Thế nhưng không biết vì sao, lòng của y lại trở thành một vũng nước mềm mại, tiếp theo là cười rộ lên như một tên ngốc.