Tác giả: Sở Hàn Y Thanh
Việt hóa: Tận Thế; Văn Khanh
Biên tập:$un
Nguồn: KTĐM; Wiki
Chương 94: Điêu khắc đậu phụ.
Thời tiết vào hạ năm nay đặc biệt tốt, mới qua hai ngày, mây đen trên trời đã hoàn toàn tan biến, mặt trời lại xuất hiện, mây trắng cuồn cuộn trôi, vạn trượng kim quang như nước trút xuống từ bầu trời.
Chung kết của "Trù vương tranh bá tái" được tổ chức tại thủ đô vào tháng sáu, trước phần thi đấu chính thức còn có một cuộc thi tuyển diễn ra trong phạm vi toàn quốc được tổ chức vào tuần đầu tiên của mùa hạ.
Từ đầu tháng 4, hiệp hội đầu bếp từ thủ đô cho đến các tỉnh lỵ nhỏ hơn đã sớm rơi vào bận rộn, xác nhận danh sách dự thi của các tuyển thủ, liên hệ sân bãi, xác nhận đề thi, phụ trách cứu hỏa đảm bảo an toàn, chờ đến một dãy dài công việc được sắp xếp ổn thỏa rồi, cuộc thi trọng đại chọn ra đầu bếp giỏi nhất trong nước bốn năm mới tổ chức một lần cũng chính thức kéo màn che xuống.
Một nhà thể dục có sức chứa ngàn người tại thủ đô đã được thuê để tổ chức cuộc thi Trù vương tranh bá tái năm nay.
Quan sát từ trên xuống dưới, kệ bếp nối tiếp kệ bếp, uốn lượn khúc chiết như một cái mê cung trường xà xoay quanh thành, mỗi một vị đầu bếp đều sẽ có một kệ bếp riêng của mình, bên bếp là toàn bộ dụng cụ cần thiết cho buổi sát hạch, bên ngoài sân bãi, khi các giám khảo và đầu bếp hộ tống tiến vào, bọn họ rất nhanh đã tìm được số thứ tự của kệ bếp thuộc về mình, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một khối đậu phụ dài rộng đến khoảng nửa mét vuông được đặt ngay ngắn trên đài bếp.
Hiện trường vang lên âm thanh trò chuyện trầm thấp của các đầu bếp.
Dịch Bạch Đường đứng ở bên trong nhóm đầu bếp.
Đối với cách thức thực hiện cuộc thi này, trong mắt Dịch Bạch Đường chẳng khác gì so với việc đi dạo ở siêu thị, hắn không thông báo cho ai, một mình đi đến hiện trường, lạnh lùng đứng ở vị trí của mình, nhìn nhóm giám khảo chia làm tám tổ đi đến khu vực chuẩn bị cho trận đấu để kiểm tra... Trong đó có một người vóc dáng đặc biệt kiên cường, ăn mặc quần áo thời thượng, đang quay đầu nói chuyện với những người khác, bóng lưng của người đàn ông trẻ tuổi hấp dẫn ánh mắt của Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường hơi nghi ngờ: Cái bóng lưng này thật giống như hơi quen...
Lúc này người kia xoay đầu lại, môi y hơi cong, khóe mắt cũng giương lên, chỉ khẽ mỉm cười cũng đầy vẻ phong lưu, rõ ràng là Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên nháy mắt một cái với Dịch Bạch Đường từ phía xa xa.
Trước đây, y tốn công muốn một tư cách chính thức của hiệp hội đầu bếp, tiếp theo lại tốn công để được trở thành giám khảo của cuộc thi này, mục đích chỉ có một...
Y chậm rãi tản bộ, thong thả một đường đi đến chính giữa vị trí thuộc về trách nhiệm kiểm tra của mình, dừng lại trước Dịch Bạch Đường, đầu tiên là nhìn ảnh thẻ của tuyển thủ dự thi, dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên hai má của người trong bức ảnh, so sánh cẩn thận với hình dáng của người trước mắt một lúc rồi chậm rì rì lên tiếng: "Tôi thấy tuyển thủ họ Dịch tên Bạch Đường này không có vấn đề..."
Dịch Bạch Đường ban cho Thương Hoài Nghiên một cái liếc mắt.
Sau đó hắn nhìn thấy nỗi khiếp sợ của Thương hoài Nghiên, âm thầm nghĩ: Cây non muốn làm gì đây?
Thương Hoài Nghiên nhìn thấy một sóng mắt tỏa ánh sáng lung linh. Y bỏ tấm thẻ dự thi xuống, bỗng nhiên đưa tay lên giữ lấy cổ áo của Dịch Bạch Đường.
Cái cổ của Dịch Bạch Đường bất giác ngửa về đằng sau, ngẩng mặt.
Thương Hoài Nghiên cố gắng kìm nén lại sự thân mật. Y giúp Dịch Bạch Đường sửa sang lại cổ áo, tiếp theo lại cài lại một nút áo trên cùng rồi nói: "Có điều một cúc áo còn chưa được cài."
Nói xong, y lại nhìn về phía Dịch Bạch Đường, ý cười lan từ khóe môi đến đáy mắt, giống như một con hồ ly không tiếng động hỏi: Cậu có thấy thỏa mãn với lần gặp mặt này không?
Sau 15', hiện trường đã được kiểm tra xong xuôi, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Giám khảo chính rung một cái chuông để trên bàn, tuyên bố vòng sát hạch bắt đầu: "Cuộc thi tham dự Trù vương tranh bá tái chính thức bắt đầu! Đề thi của lần này là điêu khắc đậu phụ, thời gian là 1h đồng hồ, thi đấu hiện tại bắt đầu..."
Thi đấu đã bắt đầu rồi nhưng Dịch Bạch Đường vẫn chưa đặt ánh mắt của mình lên trên khối đậu phụ cỡ lớn kia.
Phần lớn thời gian hắn vẫn đang đưa mắt dừng trên người Thương Hoài Nghiên.
Tâm tình hôm nay của cây non hình như rất tốt.
Bởi vì thành công đùa giỡn mình cho nên tâm tình rất tốt.
Thật khó chịu.
Cây non vậy mà lại đùa bỡn mình ngay tại hiện trường thi đấu, vậy mình cũng phải đùa giỡn lại tại hiện trường thi đấu mới được.
Như vậy làm sao mới có thể làm đây...
Dịch Bạch Đường nhìn chằm chằm vào khối đậu phụ trước mắt, trong cuộc thi phụ của Trù vương tranh bá tái lâm vào suy nghĩ sâu sắc.
Máy đếm giờ to lớn ở giữa sân thi đấu không tiếng động đổi số.
Sau đúng 10', Dịch Bạch Đường đã quyết định được thứ mình muốn điêu khắc.
Mặc dù giản dị và phổ biến thế nhưng dùng được là được.
Hắn hoàn toàn tự tin cầm lấy dao, dứt khoát hạ trái hạ phải xuống dưới miếng đậu phụ, chia khối đậu ra thành bốn khu vực lớn nhỏ.
Đầu tiên là điêu khắc miếng ngoài cùng bên trái.
Dịch Bạch Đường cũng không cần đổi dao, dùng 2-3 dao đã miêu tả ra hình dạng muốn điêu khắc.
Hình dáng một cái cây dần dần hiện ra, tán cây nhìn từ xa vẫn chưa xòe ra hoàn toàn, giống như bị bao phủ trong một lớp mây mờ, mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ lắm.
Dịch Bạch Đường đi tới khối đậu phụ thứ 2.
Lần này, hắn điêu khắc cẩn thận vô cùng.
Dao khắc thô kệch trong tay giống như ngón tay được kéo dài, linh hoạt khéo léo, theo đó hình dáng dần dần trở nên rõ ràng, giống như có bươm bướm bay lượn trên những tán cây.
Một thân cây thành hình.
Gốc cây này cao hơn khoảng 1/3 so với cây trước đó, cao khoảng nửa bàn tay, tán cây liền nhau cũng bị tách ra, lá cây chen chúc, chằng chịt giống như chỉ cần có một cơn gió thổi qua thôi cũng đủ để phát ra âm thanh rì rào rung động.
Tán cây, rễ cây, lá cây, thậm chí vỏ cây thô ráp xù xì cùng với hốc cây đều nhanh chóng hiện ra dưới đầu mũi dao, một cây nho nhỏ vốn dĩ đã rất sống động, thế nhưng Dịch Bạch Đường vẫn không dừng động tác trong tay lại, hắn lui về sau một bước, nhanh chóng xem xét cây nhỏ rồi chuyển dao khắc sang tay trái, dùng tay trái bắt đầu điêu khắc một cái gì đó trên mắt cây ở phía bên phía sườn trái của thân cây.
Chỉ trong chớp mắt, một con côn trùng nằm phục ở trên mắt cây xuất hiện.
Nửa bên trên của con côn trùng được giấu bên trong lá cây, chỉ có hai mảnh cánh thò ra khỏi thân cây đón lấy tia sáng bên trong sân thi đấu, hình thành bộ dáng mơ hồ nửa trong suốt.
Chỉ còn hai khối đậu phụ chưa được khắc.
Dịch Bạch Đường tiếp tục điêu khắc, khắc cây thứ ba lại càng cao, càng dài, lá cây lác đác, thân cây được tỉ mỉ điêu khắc từng chi tiết, đến khi khắc gốc cây, ánh mắt của hắn đã chuyển đến miếng đậu phụ thứ 4...
Dịch Bạch Đường nhìn miếng đậu phụ.
Người khác nhìn Dịch Bạch Đường.
Chỗ ngồi của các vị giám khảo có thể nhìn từ trên cao xuống, thu hết toàn bộ tình huống dưới đài thi đấu vào đáy mắt.
Cuộc thi phụ này chủ yếu là khảo nghiệm kĩ thuật dùng dao của các thí sinh, các đầu bếp tham dự sẽ thể hiện năng lực sáng tạo của mình, chung quy cuộc thi này cũng có một ẩn ý nho nhỏ, dù sao đề thi cũng không có gì đặc biệt khó khăn. Dựa theo quy ước, chỉ cần đầu bếp có thể khắc ra hoa văn tinh tế từ khối đậu phụ kia ở ngay hiện trường, trên đó có thể hiện sáng tạo như kiểu "Kiến leo cành cây" là có thể thông qua cuộc thi dự tuyển này.
Nhóm giám khảo thấy khoảng 3/4người dùng đậu phụ để khắc hoa, còn lại 1/4điêu khắc thứ khác: Ví dụ như bánh sinh nhật, ví dụ như đình đài lầu các, còn có cả động vật như long phượng.
"Nhìn chung các thí sinh tham dự lần này đều có tố chất không tệ lắm."
"Thí sinh thứ 78 hình như đang điêu khắc lâm viên, chỉ có 1 tiếng mà dám lựa chọn thứ phức tạp như vậy cũng coi như hiếm thấy."
"Không chỉ có thế, dùng điệu phụ điêu khắc đình, vấn đề này cần phải là người thật giỏi mới có thể dám suy nghĩ và thực hiện."
"Mọi người chú ý nhìn thí sinh kia, thí sinh số 23 đang điêu khắc một con rồng, đã bắt đầu điêu khắc đến vẩy rồng rồi."
"Nói đến điêu khắc rồng, tôi lại nhớ đến một việc thú vị trước đây." Một giám khảo bỗng nhiên cười rộ lên nói, "Khắc rồng vốn dĩ rất dễ dàng khắc thành hình dáng cơ thể thế nhưng vẽ rồng điểm mắt và móng vuốt lại rất khó, nói đến điêu khắc đậu phụ thành hình rồng cũng thế, thân rồng hay vẩy rồng đều dễ khắc, thế nhưng tính chất của đậu phụ là mềm, móng vuốt của phượng hoàng hay hổ đều không dễ khắc, chòm râu tinh tế kia của rồng lại càng không dễ gì. Đặc biệt là râu rồng, thật sự cũng không mấy đầu bếp có thể làm được điều này, ngài nói có đúng không?"
Vị giám khảo nọ khách khí hỏi hai giảm khảo bên trái phải của mình. Giám khảo bên phải cười rộ lên, liên tục gật đầu tán thành. Thế nhưng Thương Hoài Nghiên ngồi ở bên trái lại không phối hợp, y không để ý đến khắc phượng hay đình đài lầu các, cũng không thèm để ý đến râu rồng móng phượng gì cả, toàn bộ hành trình y đều chăm chú nhìn về phía Dịch Bạch Đường, đồng thời phát hiện ra thứ mà Dịch Bạch Đường khắc chính là hành trình của một cái cây từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành.
Kỳ lạ thật...
Tại sao Bạch Đường lại yêu thích cây non như thế?
Thương Hoài Nghiên ngờ vực không thôi.
Nhà hàng tên là Có Cây thì cũng không nói làm gì, thế nhưng dưới mép bàn cũng đều là hình ảnh miêu tả quá trình sinh trưởng của một cái cây, từ khi còn nhỏ đến khi trở thành đại thụ rợp trời... Hừ, việc này đừng tưởng là y không biết gì hết.
Nếu như chỉ là vấn đề trong công việc thì không nói làm gì, thế nhưng không biết từ lúc nào mà cây non lại xuất hiện trong thực đơn, danh thiếp, sao lại xuất hiện cây non trong miếng cách nhiệt, sao lại xuất hiện cây non trong bát đĩa hay đủ loại đồ đựng thức ăn khác... Đặc biệt chán ghét hơn nữa là, tại một buổi sớm mai nào đó, Dịch Bạch Đường lại còn hỏi hắn có muốn một cái cây không.
Một! Thân! Cây!
Đến tận cùng là vì sao độ tồn tại của cái cây này lại lớn như thế, mỗi giây mỗi phút đều muốn xuất hiện trước mắt y?
Thương Hoài Nghiên chua xót nghĩ.
Trước đó y không nghĩ ra, nhưng hiện giờ thật sự là không nghĩ không được.
Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, cây này từ lúc nào lại bắt đầu trở nên kiêu ngạo...
Thời gian một tiếng cũng chỉ còn lại 15' cuối cùng.
Một số đầu bếp đã hoàn thành phần dự thi của mình, dọn dẹp xong phần đậu phụ thừa, buông dao khắc xuống, giơ tay ra hiệu cho ban giám khảo để báo hiệu.
Một nửa số giám khảo đã bắt đầu đi xuống bên dưới, tiến vào hiện trường, những đầu bếp hoàn thành phần đăng kí bảo quản thành phẩm cũng đã rời khỏi hiện trường, một nửa tiếp tục ngồi lại vị trí, nhìn chằm chằm vào những thí sinh còn lại.
4 cây của Dịch Bạch Đường cũng gần xong.
Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
Hắn không nhanh không chậm thả miếng đậu phụ cắt lúc đầu vào trong nước, nhanh chóng múa dao, cắt toàn bộ khối đậu phụ đó thành những vật có hình dạng tinh tế.
Hiện tại cũng chỉ còn lại 2' cuối cùng.
Cuối cùng Dịch Bạch Đường cũng buông dao khắc xuống, lên tiếng hỏi:
"Có máy sấy tóc không?"
"Có máy sấy tóc không?"
Hai câu nói cùng vang lên một lúc, vấn đề giống nhau.
Dịch Bạch Đường quay đầu nhìn lại, cùng lúc đó, một gương mặt khác cũng nhìn về phía hắn.
Cách một hành lang, người thanh niên đứng ở hàng hai cùng với người đứng hàng trước đó ngước mắt nhìn nhau rồi nhìn đến tác phẩm của đối phương. Chợt, Dịch Bạch Đường lạnh lùng dời tầm mắt đi, một người khác thì lại nhíu mày lên tiếng: "Có máy sấy tóc không? Cho tôi một chiếc Philip điện âm!"
Yêu cầu của đầu bếp đã được truyền đến chỗ của ban giám khảo.
Chủ khảo trầm ngâm không nói, ông ta vẫn nhớ hai người yêu cầu kia là một trong số những người mà bọn họ vừa nhắc đến, thanh niên điêu khắc rồng, còn người còn lại điêu khắc 4 cái cây, tuy rằng không đặc sắc như rồng phượng thế nhưng nếu muốn thông qua cuộc thi này thì cũng không có vấn đề gì.
Thương Hoài Nghiên tận dụng mọi cơ hội nói một câu: "Kiểu gì thì hai người kia cũng sẽ thông qua được cuộc tuyển chọn lần này, cuộc thi này cũng không đánh giá thành tích cao hay thấp, cho bọn họ máy sấy tóc cũng không có vấn đề gì đúng không?"
Chủ khảo đã quyết định: "Mang đến cho bọn họ."
Thương Hoài Nghiên vui vẻ xin đi giết giặc, chủ động cầm máy sấy đi về phía sàn đấu, đưa một chiếc cho Dịch Bạch Đường và một chiếc cho người còn lại, sau đó quang minh chính đại đứng bên cạnh Dịch Bạch Đường.
Thời gian thi đấu cũng đã đến lúc kết thúc, ngoại trừ hai người này, những đầu bếp còn lại đã đăng kí tác phẩm của mình với ban giám khảo, đang nối đuôi nhau đi ra khỏi cửa. Lúc ra cửa còn không khỏi chú ý đến Dịch Bạch Đường và thí sinh còn lại kia.
Đứng trước đậu phụ khắc rồng, đầu bếp cầm máy sấy tóc thổi những khối băng từ trên thân rồng xuống, đảm bảo mỗi một ngóc ngách của thân rồng đều được rưới qua nước đá, tiếp theo lại đảo tay dùng nước đường sền sệt đã được chế biến tốt trước đó rưới lên trên!
Nước đường màu vàng óng được rót xuống từ trên cao, đến khi tiếp xúc với đậu hũ đông lạnh lập tức kết lại, còn phần không tiếp xúc rơi xuống dưới khay. Hắn lại mở máy sấy tóc lên, đặt một ngón tay nằm giữa máy sấy tóc khiến cho sức gió mạnh hơn thổi cho vảy rồng tách ra theo đường nước.
Chỉ trong thoáng chốc, vảy rồng đón gió mở ra theo đường nước, hai sợi râu rồng tinh tế cũng theo đó tách ra bắt đầu ngưng tụ lại bị gió lạnh thổi đến, cuối cùng đọng lại.
Đến đây, một con Thần Long giống như lưu ly bễ nghễ xuất hiện trước mắt mọi người!
Tại chỗ ngồi của ban giám khảo, chủ khảo vỗ bàn tán dương: "Tuyệt!"
Những đầu bếp còn chưa rời đi cũng phải bật thốt lên tiếng kêu kinh ngạc.
Bên trong hiện trường, những người không bị ảnh hưởng bởi hình ảnh kia ngoại trừ những đầu bếp đã đi xa thì cũng chỉ có mỗi Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên.
Dịch Bạch Đường không nhanh không chậm cắt tỉa đậu phụ vụn trong nước rồi vớt lên chỗ cái cây cuối cùng.
So với ba cây trước đó, cái cây này có điểm khác biệt, tuy rằng thân cây, rễ cây, thậm chí là cành cây cũng đều hiện lên rõ ràng trước mắt, chỉ có điều cây này không có lá, cho đến lúc này, Dịch Bạch Đường điểm từng điểm đậu phụ vụn đã được khắc tỉa trước đó nhẹ nhàng đặt lên thân cây, cành cây, những người chú ý đến bên này lập tức bừng tỉnh: Hóa ra cái cây này nở hoa rồi!
Đậu phụ vụn đã được bày khắp cành cây cùng gốc rễ, trên mỗi cành cây tạo thành đóa hoa nho nhỏ, dưới gốc cũng không kém, giống như những bông hoa rở rộ trên đất.
Lúc này Dịch Bạch Đường mới bật máy sấy tóc lên, thổi một đường ở điểm nhỏ nhất cho đến đại thụ cuối cùng cách đó nửa cánh tay.
Một mảnh đậu phụ trắng xóa giống như ngọc thạch bay bay.
Mỗi đóa hoa là 5 cánh hoa, từng đóa từng đóa mỏng như cánh ve.
Một đóa, hai đóa, vô số đóa.
Cuối cùng, những mảnh đậu phụ chất thành đống dưới thân cây chậm rãi bay lên, uốn lượn khắp không trung.
Dưới nắng ấm, tuyết mới tan rã.
Một đêm gió xuân, cây cỏ sinh sôi, vạn cây hoa nở.
Lực chú ý của mọi người vừa bị Thần Long đoạt đi đã bị màn tinh trí này làm cho kinh sợ, lần thứ hai nín thở ngưng thần.
Không biết từ lúc nào mà chủ khảo đã rời chỗ ngồi đi đến giữa hiện trường thi đấu.
Ông ta nhìn về Thần long rồi lại nhìn về phía cây rực rỡ trong gió xuân ở bên phải, nhỏ giọng nói: "Mấy người trẻ tuổi lần này quả thật là ghê gớm mà..."
Hơn nữa còn vô cùng đắc ý!
Đã sớm biết Bạch Đường nhà mình lợi hại vô cùng.
Thương Hoài Nghiên đứng bên cạnh Dịch Bạch Đường chẳng cảm thấy ngạc nhiên gì về kết quả này, y đứng khoanh tay, một mặt nhìn mọi người xung quanh than thở, một mặt lại nhìn về phía cây giống đang thắt tim mình kia... Bỗng nhiên linh quang chợt lóe.
Y nhận ra một điểm quan trọng nhất.
Khi quan hệ của y và Dịch Bạch Đường tốt đẹp, cây non phách lối chiếm cứ tầm mắt y; ngược lại khi quan hệ của hai người không tốt, cây non cũng lập tức mai danh ẩn tích.
Điều này đại biểu cái gì?
Thương Hoài Nghiên vội vàng cắn một cái vào lưỡi mình mới miễn cưỡng ngăn lại được tiếng cười suýt thì bật ra của mình.
Sau khi cuộc thi kết thúc, mọi người tản dần đi, hai người được các vị giám khảo chú ý đến là Dịch Bạch Đường thì ở lại chờ Thương Hoài Nghiên cùng về nhà, còn một người khác sau khi dội nước đường xong cũng nhấc hành lý lên, nhỏ giọng hát, lấy điện thoại di động ra tìm một cái bản đồ thành phố, lắc lư đi đến một nhà hàng gần nhất trên bản đồ tên là Thái Đức Lâu.
Đến nhà hàng rồi, hắn cũng không đợi phục vụ ân cần dẫn đường mà trực tiếp xông vào trong nhà bếp của Thái Đức Lâu, ném hành lý đi: "Tôi đến để khiêu chiến với bếp trưởng của các người! Ngoài ra, có ai biết Dịch Bạch Đường đang ở đâu không?"
Yên tĩnh chết chóc xuất hiện.
Âm thanh từ nồi niêu xoong chảo cho đến bếp nấu công suất lớn đồng loạt mai danh ẩn tích.
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng.
Đứng ở trong phòng bếp, giọng điệu của Hồ Kiến Minh trở nên khô khốc, cái tên chẳng khác nào ma tinh trong lòng hắn cũng xuất hiện: "Cậu đến đây là để khiêu chiến hay là đến tìm Dịch... Bếp trưởng Dịch?"