• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành trình 3 ngày khiến cho Tiền tiên sinh cảm thấy mệt mỏi.

Ông ta nghe theo kiến nghị của bác sĩ tâm lý, thử tham dự lớp hướng dẫn cách chăm sóc trẻ nhỏ, thế nhưng mỗi ngày đều phải ngồi lý luận suông với một đám người thất bại cho nên cuộc tọa đàm đó căn bản chẳng mang lại ý nghĩa gì đối với ông ta; ông ta lại đi đến chỗ một bác sỹ nổi tiếng thế giới để tiến hành kiểm tra nhưng cho dù kiểm tra bao nhiêu lần đi chăng nữa thì phía bệnh viện đều nói khứu giác và vị giác của ông ta không có bất kì vấn đề gì!

Cmn, toàn những kẻ đáng chết!

Không có bất kì vấn đề gì vậy mà không giải thích được vì sao toàn bộ vị giác và khứu giác của ông ta đều bị mất?!

Tiền tiên sinh ôm hy vọng khi ra nước ngoài, cuối cùng lại lôi theo một bụng tức khi trở về trong nước.

Sau đó ông ta không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề: E rằng ông ta khó chịu với tất cả mọi người xung quanh là bởi vì bản thân ông ta cũng đang đi dần đến con đường thất bại...

Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, một mình ông ta nhấc hành lý ngồi lên tắc xi.

Tài xế hỏi: "Đi đâu?"

Tiền tiên sinh mở mở điện thoại di động ra: "Để tôi xem lại địa chỉ."

Tài xế cười nói: "Ngài đến đây du lịch phải không?"

Tiền tiên sinh mặt mày tối sầm lại: "Không phải."

Sau khi cứng rắn nuốt lại vế sau của câu nói này, Tiền tiên sinh cho tài xế địa chỉ rồi nhắm mắt lại dưỡng thần, tài xế bị mất mặt cũng không lên tiếng nữa, chỉ không rõ lý do vì sao lại tăng tốc, giống như vừa gặp phải chuyển biến to lớn vậy.

Đã thế, sau mấy ngày, vận xui tựa hồ vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Đến giữa đường, Tiền tiên sinh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi chỉ cảm thấy xe chợt dừng, ông ta ngồi ở ghế sau cũng không cài dây an toàn, trán đập cốp một cái.

Chớp mắt, đầu vỡ máu chảy!

Bắt đầu là không muốn nói chuyện cho nên mới nhắm mắt lại, hiện giờ hôn mê nửa ngày mới mở mắt ra, Tiền tiên sinh ôm đầu, lao lực gạt đi máu tươi chảy xuống mắt, nhìn thấy tài xế đã lao xuống xe đang cãi nhau với lái xe của ô tô vừa cùng va chạm với ô tô của mình, hai người ông một câu tôi một câu, mặt đỏ đến mang tai, âm thanh vang động đến tận trời.

Quả thực xúi quẩy hết mức.

Tiền tiên sinh không ngừng thầm mắng trong lòng, ông ta lấy di động ra muốn nhìn đồng hồ lại phát hiện do va chạm nên điện thoại đã văng ra khỏi túi rơi xuống dưới, không mở được nữa!

Ông ta cắn răng, cũng lười đòi tài xế bồi thường, tự mình tìm một chiếc xe khác, đầu tiên là đến bệnh viện để kiểm tra và xử lý vết thương, tiếp theo lại mua tạm một chiếc điện thoại khác ở cửa hàng đối diện bệnh viện, tiếp theo không ngừng nghỉ đi đến địa điểm đã hẹn trước đó với Thương Hoài Nghiên, chờ đến khi đến nơi thì cũng đã là 5h tối, muộn hơn 1h so với thời gian hẹn.

Ông ta hít một hơi thật sâu, đi qua cửa sắt, cất bước, một bên gọi điện thoại, một bên chạy lên hướng sườn núi, trên đường còn lướt qua một người đàn ông đang chạy bộ vào lúc chạng vạng.

Người đàn ông kia hình như gọi ông ta hai tiếng, nhưng lúc này Tiền tiên sinh căn bản không có tâm tư phản ứng lại một người dưng, ông ta đang một lòng một dạ chờ điện thoại được kết nối, chờ đến khi được kết nối rồi lập tức nói: "Thương tổng, 5' nữa tôi sẽ đến nơi, trên đường đi tôi gặp phải một sự cố nhỏ..."

Thương Hoài Nghiên nói trong điện thoại: "Thoạt nhìn hình như bị đụng đầu?"

"..." Tiền tiên sinh ngờ vực, "Làm sao cậu biết?"

Thương Hoài Nghiên kiến nghị: "Ngài có thể quay đầu lại nhìn không?"

Bước chân đang chạy vội của Tiền tiên sinh ngừng lại, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một người đàn ông mặc áo thể thao màu trắng vừa bị mình bỏ qua đang không nhanh không chậm chạy đến, định thần nhìn lại, không phải Thương Hoài Nghiên thì là ai?

Tiền tiên sinh mặt không đổi sắc, bình tĩnh chờ Thương Hoài Nghiên đi đến trước mặt, đưa tay ra: "Thật ngại quá, có bệnh mù mặt dạng nhẹ."

Thương Hoài Nghiên cười cười bắt tay với đối phương: "Không sao, có đôi khi tôi cũng có tật xấu phiền lòng này." Tiếp theo y lại gọi một cuộc điện thoại, "Bạch Đường, Nhất Nhất, chúng tôi đang đi lên, chờ một lát."

Tiền tiên sinh: "Tình huống hiện tại của Nhất Nhất thế nào?" Ông ta bỗng nhiên ngẩn ra, "Sao cậu lại biết tên của Nhất Nhất? Chẳng lẽ là con bé nói?"

Thương Hoài Nghiên thản nhiên: "Đúng thế."

Tiền tiên sinh không thể giải thích được nỗi kích động đang trào dâng trong lòng mình, sau đó lại không thể tin nổi, trong lúc nhất thời ông ta nhìn Thương Hoài Nghiên không nói lời nào, cũng không tiếp tục đi về phía trước.

Thương Hoài Nghiên tiếp tục chạy bộ, dùng khăn mặt lau đi mồ hôi trên trán, vận động ngày hôm qua khiến y ngộ ra một điều vô cùng sâu sắc là bản thân nhất định phải có một cơ thể cường tráng: "Có vẻ như Tiền tiên sinh không quá tin phải không?"

Tiền tiên sinh rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, đuổi theo Thương Hoài Nghiên: "Không, tôi tin. Con bé chỉ không yêu tôi thôi."

Ông ta bắt đầu tính toán, con gái 4 tuổi, vốn dĩ cần phải tìm cho con bé một nhà trẻ, chỉ có điều trước đó không muốn nói, ông ta sợ con gái mình sẽ bị bắt nạt... Hiện giờ con gái đã chịu mở miệng nói chuyện, như vậy con bé cũng cần có người quan tâm, cũng sẽ có bạn bè và thầy cô, cũng sẽ dần dần thích mình hơn...

Thương Hoài Nghiên: "Có thật không?"

Ông ta khẽ mỉm cười: "Có lẽ chỉ là một phần tình cảm không muốn dễ dàng trao cho người khác như vậy."

Đồng hồ treo tường điểm 5 tiếng chuông, Dịch Bạch Đường đang ngồi trên salon xem tạp chí mỹ thực bỗng nhiên thấy trước mặt nhiều thêm một đĩa trứng chưng.

Trứng chưng đủ đặc sắc, có nhiều chỗ bị cháy, còn có nhiều chỗ vẫn chưa chín, bởi vì cho nhiều nước tương nên nhìn vào thấy một màu đen xì, đường trắng nhiều chỗ còn chưa tan hết... Mấu chốt nhất là, hiện giờ nó đã chuyển từ nóng hổi sang lạnh tanh.

Dịch Bạch Đường: "Chuyện gì?"

Tiền Nhất Nhất: "Ba ba còn chưa trở lại."

Dịch Bạch Đường: "Ông ta sắp đến rồi."

Tiền Nhất Nhất: "Ba ba sẽ không ăn trứng chưng nguội."

Dịch Bạch Đường hờ hững: "Đồ ăn này vốn dĩ cũng không phải là loại nên ăn mà nên cho vào thùng rác."

Nói xong hắn lại đợi, thế nhưng không đợi được câu trả lời của Tiền Nhất Nhất, hắn ngẩng đầu lên, tiểu quỷ đang đứng trước mặt lại trưng ra vẻ mặt mếu máo, muốn khóc mà chưa khóc.

Dịch Bạch Đường: "..."

Ra đa toàn thân hắn lập tức dựng lên, toàn bộ phát ra tiếng còi báo động chói tai!

Nước mắt đảo quanh hốc mắt Tiền Nhất Nhất: "Nhưng ba ba nói khi nào thì về! Lần nào ba ba cũng không về đúng hạn! Tôi ghét ông ấy! Chán ghét ông ấy! Chán ghét..."

Dịch Bạch Đường nhanh chóng đứng lên, trước ma âm quấn não của cô bé, hắn ôm lấy cô bé đi về phía phòng bếp, rót một cốc nước ấm, nhanh chóng cho đường trắng và muối ăn vào, dùng đũa quấy đều, tiếp theo lại cho thêm một thìa giấm trắng, cuối cùng đưa cho Tiền Nhất Nhất.

Tiền Nhất Nhất mờ mịt uống một hớp, kết quả phun toàn bộ ra ngoài: "A..."

Dịch Bạch Đường: "Ba ba của nhóc 5' nữa sẽ tới, nhóc đưa cốc nước này cho ba ba nhóc uống được không?"

Tiền Nhất Nhất nín khóc mỉm cười: "Được!"

Dịch Bạch Đường: "Lại chưng một đĩa trứng gà khó ăn hơn cho ba ba được không?"

Tiền Nhất Nhất lớn tiếng: "Được!"

Dịch Bạch Đường: "Không được khóc, nếu khóc ba ba sẽ không ăn trứng gà chưng của nhóc."

Tiền Nhất Nhất bày ra sự quyết tâm của cả một đời: "Tuyệt đối không khóc!"

Dịch Bạch Đường đặt cô bé xuống ghế tựa trong bếp, bắt đầu điều chế một cốc nước vô cùng khả nghi, tiếp theo bưng hai cốc ra ngoài.

Bên ngoài cũng vừa vặn vang lên tiếng mở cửa.

Dịch Bạch Đường vừa từ phòng bếp ra đã đụng mặt với Thương Hoài Nghiên và Tiền tiên sinh.

Hắn hững hờ, tự nhiên đưa nước cho hai người: "Về rồi à? Uống nước đi rồi nói chuyện."

Thương Hoài Nghiên không hề phòng bị nhận lấy, uống một ngụm to, sắc mặt chợt biến.

Ánh mắt nhắc nhở của Dịch Bạch Đường rơi trên mặt Thương Hoài Nghiên.

Sắc mặt Thương Hoài Nghiên đổi từ xanh lại sang trắng đến mấy lần, thừa dịp Tiền tiên sinh còn chưa kịp chú ý, nghiêng đầu cống hiến toàn bộ nước trong miệng và trong cốc cho bồn hoa tường vi ngoài cửa sổ.

Xuất phát từ sự cẩn thận của một mỹ thực gia, Tiền tiên sinh cẩn thận liếc mắt nhìn nước trong chén hỏi: "Cho thêm cái gì?"

Thương Hoài Nghiên vừa quay đầu lại đã cảm thấy căng thẳng.

Dịch Bạch Đường nhàn nhạt nói: "Cho thêm muối ăn."

Tiền tiên sinh gật đầu: "Cần cho thêm muối ăn vào nước uống sau khi chạy bộ." Sau đó ông ta cũng uống một hớp rồi đến ngồi xuống ghế salon.

Thương Hoài Nghiên muốn nói lại thôi.

Đến nửa ngày y mới ngồi vào bên cạnh Dịch Bạch Đường, nói thầm: "Đúng là không có vị giác à?"

Dịch Bạch Đường thần sắc lạnh nhạt: "Không chỉ là vị giác, khứu giác cũng có vấn đề, nếu không ông ta chỉ cần ngửi thoáng qua hơi nước cũng sẽ phát hiện nước có vấn đề."

Thương Hoài Nghiên buồn bực: "Đây là cái tật xấu gì đây?"

Dịch Bạch Đường thờ ơ: "Ai biết?"

"Hai vị." Tiền tiên sinh tằng hắng một cái, ngắt lời đối thoại giữa Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên, "Nhất Nhất đâu?"

Dịch Bạch Đường: "Nhất Nhất còn đang bận việc, sẽ ra ngay thôi."

Đây là muốn mình lấy đồ vật đã hứa trước đó à?

Tiền tiên sinh thầm nghĩ.

Đúng vào lúc này, trong phòng bếp bỗng nhiên xuất hiện một vài âm thanh vụn vặt kì lạ.

Sứt mẻ, sứt mẻ!

Âm thanh vỏ trứng bị đập vỡ.

Binh binh!

Âm thanh va chạm của bát đũa.

Phần phật ——

Tiếng của lửa.

Không biết có phải là vì nóng lòng muốn gặp con gái sau 3 ngày xa cách hay không mà đối với những âm thanh này Tiền tiên sinh lại có cảm giác buồn bực không tập trung, không khỏi xoi mói trong lòng: Không biết là ai đang ngốc ở trong phòng bếp, làm việc kiểu gì mà cứ trúc trắc hệt như một đứa trẻ 3-4 tuổi vậy, cho dù tuổi tác có lớn hơn thì món ăn xuất hiện trên bàn chắc chắn cũng sẽ không liên quan gì đến đồ ăn của nhân loại!

Nhưng bây giờ nghĩ đến những chuyện này làm gì chứ?

Tiền tiên sinh thở một hơi dài thườn thượt, lấy một tờ giấy ra: "Đây là bảng xếp hạng sao của quán cơm năm nay." Ngay trước mặt Dịch Bạch Đường, ông ta mở ra kí tên xuống phần người đề cử, "Dựa theo thỏa thuận trước đó của chúng ta, chỉ cẩn Nhất Nhất nói chuyện trước mặt tôi, danh sách đề cử năm nay của tôi sẽ là của cậu."

Ông ta vừa dứt lời, tiếng xào rau ở trong phòng bếp cũng im bặt, âm thanh khác cũng nhanh chóng biến mất, chỉ còn một tiếng gọi "ba ba" rõ ràng.

Tiền tiên sinh quay đầu, nhìn thấy con gái còn đang bưng đồ vật trên tay, xông thẳng về phía ông ta giống như một quả pháo vừa được bắn ra, ông ta vội vã đỡ lấy đồ tay con gái, vẻ mặt nghiêm túc cứng rắn: "Đã dặn bao nhiêu lần rồi, đừng chạy nhanh như vậy, mới mấy ngày không gặp con đã quên rồi à?"

Dịch Bạch Đường cùng Thương Hoài Nghiên: "...". Xi𝗇‎ ủ𝗇g‎ hộ‎ chú𝗇g‎ 𝑡ôi‎ 𝑡ại‎ ﹎‎ 𝒯‎ RuM𝒯RU𝒀eN.𝙑N‎ ﹎

Thương Hoài Nghiên kề tai nói nhỏ: "Nếu như tôi có con, tôi nhất định không nuôi giống như ông ta."

Dịch Bạch Đường: "Vậy anh muốn nuôi thế nào?"

Thương Hoài Nghiên cười khẽ: "Nuôi như nuôi cậu ấy."

Dịch Bạch Đường: "..."

Dịch Bạch Đường đúng là phải nhìn cây non với cặp mắt khác xưa, tốc độ trưởng thành mỗi ngày ngàn trượng, mà sao hắn lại luôn cảm thấy... Hình như hơi bị sai lệch thì phải.

Là do phương hướng nuôi dạy của mình không được bình thường à?

Dịch Bạch Đường cảm thấy thật đau đầu.

Tiền Nhất Nhất mím mím môi. Nhưng những lời của Dịch Bạch Đường lúc nãy đúng là cũng có tác dụng nhất định, cô bé không khóc cũng không nói lời nào cả, chỉ giấu quyết tâm "Nhất định phải để cho ba ba ăn trứng chưng" ở trong lòng, cho nên cô bé lại tiếp tục hướng cái đĩa trong tay về phía Tiền tiên sinh: "Ăn!"

Một đĩa trứng chưng ánh vào đáy mắt của Tiền tiên sinh.

Vẫn là một đĩa trứng chưng từng xuất hiện trước mắt Dịch Bạch Đường, thành phẩm không tốt, đừng nói là một mỹ thực gia, cho dù là người bình thường thì phần lớn cũng sẽ không cảm thấy nó khó có thể ăn được.

Thế nhưng hiện tại, ngồi ở chỗ này không phải chỉ có một mỹ thực gia Tiền tiên sinh mà còn có một vị Tiền tiên sinh là ba của Nhất Nhất*.

(*một người vừa là mỹ thực gia, đồng thời cũng là cha của cô bé.)

Người làm cha sửng sốt nửa ngày, tất nhiên cũng quên luôn vị giác và khứu giác của mình còn chưa khôi phục, tiếp nhận thìa nhỏ từ tay Tiền Nhất Nhất, ăn một miếng trứng chưng.

Mặn đến mức đắng, ngọt đến tê miệng, còn có cả vị dấm chua?

Lông mày Tiền tiên sinh cũng muốn nổi luôn một cái mụn.

Đối với một người có vị giác tinh tế như ông ta mà nói, thứ mùi vị hỗn loạn này chẳng khác nào bị một lưỡi dao sắc cắt lên thịt để dằn vặt.

Sắc mặt của ông ta chuyển từ nghiêm túc thành tái nhợt, Tiền Nhất Nhất còn đang đứng một bên nhìn thấy thế cũng phải rụt đầu rụt cổ.

Tiền tiên sinh bỗng nhiên ôm cô bé, đặt cô bé ngồi lên đầu gối của mình.

Ông ta nghiêm túc nói với cô bé: Nhất Nhất, con dùng 5' đồng hồ để chưng trứng, đầu tiên là cho 3 thìa muối ăn, tiếp theo lại hai thìa lớn nước tương, còn có 1 thìa to đường cùng một thìa to dấm chua. Muối nhiều hơn 2 thìa, nước tương nhiều hơn 1 thìa, đường lại cho quá tập chung vào một chỗ, dấm chua căn bản là không cần phải cho vào. Con chỉ cần cho nước tương và muối, lại thêm một ít đường hoặc không thêm cũng được, bỏ qua dấm chua... Đồ ăn cuối cùng có ngon hay không, con không chỉ cần nếm mới ra mà còn có thể nghe được, có thể nhìn được."

Ông ta lại cầm lấy đĩa trên tay Tiền Nhất Nhất: "Con xem, từ màu sắc, hiện giờ nhìn như vết bẩn bất kham, không được xinh đẹp giống như chú gà vàng trên quần áo mà con đang mặc."

Tiền Nhất Nhất nhanh chóng che gà vàng trên quần áo của mình!

Tiền tiên sinh lại uy nghiêm nói: "Để sát lên mũi ngửi xem, con có thể thấy được vị chua chát giống như buổi tối con không ngoan, không gội đầu ấy..."

Tiền Nhất Nhất nhanh chóng che tóc của mình!

Tiền tiên sinh còn muốn tiếp nhưng ông ta lại bỗng nhiên ngẩn ngơ.

Ông ta nghĩ lại vừa rồi mình đã làm gì.

Ông ta nếm trải mùi vị, ăn vào một miếng trứng chưng khó nuốt nhất trên đời.

Tiếp theo ông ta ngửi thấy được mùi vị, mũi của ông ta phân biệt rõ ràng vị dấm chua và một điểm mùi khét vô cùng khả nghi.

Ông ta còn chưa dám tin tưởng lắm.

Lần thứ hai ông ta ăn trứng gà chưng, trong miệng thật sự là mùi vị một lời khó nói hết.

Lần thứ hai ông ta ngửi món trứng chưng này, mùi dấm chua đúng là dọa người chết sặc.

Ông ta lại đưa mắt sang nhìn con gái mình, ánh mắt cô bé đi đi lại lại giữa trứng chưng và ba ba, nói nhỏ: "Ba ba, ăn nhiều chút..."

Tất cả những chuyện này đều là thật!

Tiền tiên sinh vẫn còn hoảng hốt.

Hai giờ trước đó ông ta còn mệt mỏi vì một chuyến đi dài không giải quyết được bất kì một vấn đề gì, lại mệt bở hơi tai vì xảy ra vấn đề bất ngờ trên đường.

Sau đó, chỉ trong chớp mắt, tất cả muộn phiền lại bị một phương thức đơn giản đến mức không tưởng tượng nổi gỡ mở.

Một luồng khí thanh thản bắt đầu từ lồng ngực di chuyển rồi xua tan mây mù trong đầu ông ta, Tiền tiên sinh bỗng nhiên hiểu ra.

E rằng đều giống như các bác sĩ tâm lý trước đó đã từng nói, tất cả mọi vấn đề kì thật đều bắt nguồn từ mình, cho dù là con gái, hay là vị giác bị quấy nhiễu.

Còn hiện giờ, ông ta nghĩ, tất cả đều đã được giải quyết.

Sau khi dùng cơm hết nửa giờ, nghĩ thông suốt mọi việc, Tiền tiên sinh đưa con gái đi, chỉ lưu lại một danh sách tiêu chuẩn đã được kí tên.

Dịch Bạch Đường cầm bút chậm rãi điền những nội dung còn lại.

Thương Hoài Nghiên thu dọn đồ vật còn lại, đến khi cầm đĩa trứng gà chưng lên không khỏi nói: "Chưng thành bộ dáng này... Cậu không dạy Nhất Nhất xào rau à?"

Dịch Bạch Đường chẳng buồn nhấc mắt: "Thứ mà ông ta muốn ăn cũng không phải là đồ ăn tôi nấu."

Thương Hoài Nghiên cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ làm một món ăn khiến ông ta phải tán thành đấy."

Dịch Bạch Đường: "Đồ ăn tôi nấu cũng không cần ai cũng phải tán thành. Có điều..."

Thương Hoài Nghiên: "Hả?"

Cuối cùng Dịch Bạch Đường cũng ngẩng đầu lên.

Hắn suy tư: "Tình cảm đúng là rất kì diệu... Nếu như anh là người mất đi vị giác thì chắc chắn sẽ không vì một món trứng gà bị chưng nát bét của một cô bé mà khôi phục."

Thương Hoài Nghiên tiếp lời: "Có thể sẽ vì cậu làm một bàn ăn ngon nên khôi phục."

Dịch Bạch Đường: "Thế cuối cùng thì thứ giúp cậu khôi phục là tình cảm hay là đồ ăn?"

Thương Hoài Nghiên nở nụ cười: "Có thể chúng nó vốn là một thể mà. Nếu như cậu muốn hỏi tôi yêu thích đàn ông hay là yêu thích cậu..." Y nhún vai, "Cả hai vốn dĩ đều là một mà thôi."

【Roti&salade 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK