Y vội vã đặt chén xuống, ngồi thẳng người, giọng nói do chủ nhân của nó quá chú ý mà thay đổi theo: "Bạch, Bạch Đường? Vì sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi?"
Luật sư ngồi bên cạnh yên lặng đặt lại di động lên mặt bàn, đồng thời bản thân cũng biết ý lui về phía sau để giảm độ tồn tại của mình xuống, hận không thể vùi mình vào ghế sô pha sau đó lập tức biến mất.
Hắn hơi không có đủ dũng khí để xen vào cuộc đối thoại này.
Thái độ so với trước đây khác biệt như vậy, chỉ cần là người bình thường thì ai cũng có thể nhận ra, Thương tổng như thế này là muốn xong rồi... Dạo chơi bụi hoa nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sẽ có ngày bị một người như vậy hạ gục, đáng đời!
Cách hơn một nửa thành phố, ở trong Có Tiệm Cơm, Dịch Bạch Đường đang gọi điện thoại cũng cảm thấy hơi run run.
Hắn không có bạn bè, tình cờ có gọi điện thoại với mấy người ruột thịt cũng sẽ không có ai gọi hắn như vậy, đây là lần đầu tiên có người gọi hắn thân mật như thế, rất kì lạ...
Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời một câu: "Hoài Nghiên?"
Đầu bên kia điện thoại không có ai trả lời.
Dịch Bạch Đường vô cùng phiền não, nghĩ thầm, nếu như có thể trực tiếp theo đường điện thoại này bay qua đó, đối mặt nói chuyện trực tiếp là tốt rồi, như vậy cũng có thể nhanh chóng giải quyết được mọi việc, cũng nhìn xem bệnh của hảo đầu lưỡi có nặng lắm không.
Lần thứ hai hắn hướng về phía điện thoại gọi một tiếng, lần này, cuối cùng cũng có âm thanh truyền đến từ phía đầu bên kia của điện thoại, Thương Hoài Nghiên nói lại nửa câu nói trước đó một lần nữa: "Sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi??
« Tôi nhớ anh, tôi cần anh. » Dịch Bạch Đường trả lời thành thật.
Thế nhưng, đầu bên kia điện thoại lại một lần nữa rơi vào im lặng!
Dịch Bạch Đường quả thật cảm thấy tức giận!
Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ điện thoại di động này hỏng rồi à!
Chỉ là chút chuyện nhỏ, vì sao nói cả một lúc lâu như vậy mà vẫn chưa thể chạm vào vấn đề chính, quả nhiên là cần phải gặp mặt để nói chuyện à!
Hắn cau mày nói: « Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đến gặp anh. »
Đầu điện thoại bên kia: «... »
Dịch Bạch Đường thật lòng nghĩ điện thoại của mình hỏng mất rồi, hắn « này » hai tiếng, đang chuẩn bị ngắt điện thoại thì lại thấy giọng nói đứt quãng của Thương Hoài Nghiên truyền đến, giọng điệu so với trước đây cũng rất khác nhau, không giống như y đang nói chuyện: « Tôi đang đi khám bệnh, gần đây cũng chỉ hơi cảm mạo thôi, hiện tại đang ở Trung Quốc, không tiện. »
"Ồ." Không vui, lười nói chuyện.
« Buổi tối chúng ta gặp mặt được không? »
"Ồ!" Có tinh thần, giọng điệu cũng tốt hơn.
« Buổi tối tôi sẽ cho người đến đón cậu. » Nói đến đây, giọng nói của Thương Hoài Nghiên coi như cũng hồi phục lại như thường.
« Bao giờ gặp? » Dịch Bạch Đường vui vẻ, tuy rằng trên mặt cũng không thay đổi gì, thế nhưng giọng nói lại giống như có thêm thỏa mãn cùng vui vẻ.
Thay đổi như vậy, nếu như mặt đối mặt nói chuyện thì tất nhiên sẽ không quá rõ ràng, nhưng nếu như chỉ nói chuyện qua điện thoại như thế này, những thay đổi đó lại giống như bỗng nhiên bị tinh luyện, bày dưới ánh mặt trời.
Đầu điện thoại bên kia dừng một chút, sau đó, Thương Hoài Nghiên nhẹ giọng, giọng nói là lạ truyền đến: « Chín giờ tối gặp. »
Trong chớp mắt, mặt trời khuất sau đường chân trời, một nửa ánh sáng đã rời khỏi nhân gian, chỉ còn lại một nửa bóng tối sót lại.
8h tối, một chiếc xe đi đến trước Có Tiệm Cơm, đến trước mặt Dịch Bạch Đường.
Một tiếng sau, chiếc xe màu xanh ngọc này dừng lại trước một một biệt thự, đỗ ở một nơi bị bóng đêm bao phủ, Dịch Bạch Đường bước xuống từ trên xe, đứng trong bóng tối, mạn bất kinh tâm quét mắt liếc nhìn chung quanh, chỉ thấy những chạc cây nghiêng ngả đan xen, xa xa là bụi hoa cây cảnh, lộ ra cảm giác cô đơn cùng tịch mịch, kì lạ nhất là, ngay cả biệt thự ở trung tâm cũng tạo ra cảm giác âm u, giống như không có ai sống ở bên trong.
Thế nhưng, ngay tại khoảnh khắc hắn quay đầu, tất cả các bóng đèn trong biệt thự lại cùng nhau được thắp sáng.
Vắng lặng lâu dài, phút chốc lộng lẫy.
Giống như căn nhà cuối cùng cũng đợi được một chủ nhân khác của nó để được sống lại.
Cùng với lúc đèn được thắp lên, Thương Hoài Nghiên cũng mở cửa lớn của biệt thự ra.
Dịch Bạch Đường đứng trước lối vào vẫn đang duy trì tư thế lúc ban đầu, bởi vì đột nhiên có ánh sáng chiếu đến nên hắn hơi híp mắt lại, không nhìn rõ tình huống sau lưng.
Nhưng Thương Hoài Nghiên lại nhìn được vô cùng rõ ràng.
Tất cả ánh sáng đều tập trung về phía Dịch Bạch Đường, sau đó biến mất dưới chân hắn.
Đối phương đang đứng ở phía cuối nguồn ánh sáng, tùy ý thản nhiên nhìn kỹ bản thân mình.
Thời gian dừng lại ở trước lối vào biệt thự cũng không kéo dài quá lâu.
Dịch Bạch Đường rất nhanh đã thích ứng được với ánh áng bất chợt này, đi vào trong nhà Thương Hoài Nghiên, sau đó nhanh chóng đưa ra một bình giữ nhiệt, nói với Thương Hoài Nghiên: « Uống nó. »
Thương Hoài Nghiên: "..."
Không biết tại sao, trong lòng lại có điềm báo chẳng lành.
Y bình tĩnh nhận lấy bình giữ ấm trong tay Dịch Bạch Đường, dùng tay mở nắp ra, hoàn toàn chưa cần dùng đến mắt, mũi đã đi trước một bước ngửi thấy một vị gừng cay nồng đậm.
Dịch Bạch Đường nói chuyện hiển nhiên: « Gừng giúp ra mồ hôi, uống xong sau đó đi ngủ. »
Thương Hoài Nghiên: Mình... Mình đến tột cùng là vì sao lại nói mình bị cảm vậy trời.
Thương Hoài Nghiên thử từ chối: « Tôi đã uống thuốc rồi. »
"Ừm." Dịch Bạch Đường sóng lớn không sợ, ánh mắt rơi trên mặt Thương Hoài Nghiên, không cần phải suy nghĩ thêm đã lặp lại một lần nữa: « Uống nó. »
Cùng với việc nói chuyện, hắn thật sự cảm thấy không vui.
Sức khỏe của hảo đầu lưỡi thật sự là quá tệ.
Mới rời khỏi mình cùng lắm là hai ngày, vậy mà đã bị bệnh.
Bị bệnh vậy cũng thôi đi, mình đã làm một món ăn để giúp y khỏi ốm hẳn, vậy mà y lại còn ra sức từ chối, chẳng lẽ y vẫn còn là một đứa trẻ, trước khi ăn còn phải được dỗ dành, sau đó còn phải cho kẹo ngọt sao?
Không ai có thể hiểu rõ được sự phiền muộn lúc này của Dịch Bạch Đường.
Hắn nhìn chằm chằm vào Thương Hoài Nghiên, cảm giác đối phương chính là một mầm cây non đang bị bệnh, bản thân mình có cách để cho nó được khỏe lại, vậy mà nó lại không cố gắng, không cố gắng, không cố gắng!
Thật là đau lòng. o(>﹏<)o
Thương Hoài Nghiên đọc được rất nhiều thứ từ những biểu hiện rất nhỏ trên mặt đối phương.
Y từ chối nghĩ nhiều hơn, vì vậy hít vào một hơi thật sâu, uống cạn chén canh gừng nóng rát được giữ ấm kia.
... Cay đến mức chuẩn bị nôn ra đến nơi mất, rốt cuộc là hắn đã thả vào đây bao nhiêu miếng gừng thế.
... Không đúng, tuy rằng Dịch Bạch Đường cho phép bản thân khi nấu ăn được thỏa sức tưởng tượng, nhưng cũng sẽ không đơn giản cho phép nguyên liệu được xử lý thô bạo như vậy!
Hơn nữa, bên trong chén canh gừng này tràn đầy cảm giác không vui, không hài lòng, không thích, không muốn phản ứng lại người khác...
Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên sững sờ.
Dường như y nhớ đến tâm trạng lần trước mình rời đi sau khi ăn ra tâm tình của Dịch Bạch Đường khi nấu ăn trong bát mì sợi kia.
Cho nên lúc này, y suy nghĩ rồi thử thăm dò: « Phải... Đúng là hai ngày nay tôi không chăm sóc cho bản thân được tốt, lần sau tôi sẽ chú ý hơn. »
Hảo đầu lưỡi nhận sai thật nhiều!
Thái độ như vậy cũng đáng hài lòng!
Hảo đầu lưỡi vẫn còn có thể cứu vớt được!
Dịch Bạch Đường ngược lại lại cảm thấy vui vẻ, trong ánh mắt hiếm khi thấy lộ ra vẻ hài lòng, sau đó chủ động đưa tay ra, dắt tay Thương Hoài Nghiên: « Được rồi, lên giường nghỉ ngơi đi. »
Sau đó, hắn nhìn thấy người được mình dắt tay sửng sốt, sau khi sửng sốt, đối phương lại giống hệt như một khúc gỗ...
Thật sự là cảm đến mức nghiêm trọng, phản ứng cũng không được nhanh nhẹn, vẫn nên để cho đối phương nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn.
Dịch Bạch Đường hơi lo lắng.
Hắn cũng không kiểm tra lại xem Thương Hoài Nghiên thế nào, trực tiếp dựa vào bố cục bên trong tìm được chính xác vị trí phòng ngủ, nắm tay Thương Hoài Nghiên, trực tiếp đưa người vào phòng ngủ.
Khi vào trong phòng, trước tiên Dịch Bạch Đường đẩy người vẫn đang ngây ra như khúc gỗ kia ngồi xuống giường, sau đó hắn dừng lại chờ.
Thương Hoài Nghiên không nhúc nhích.
Vẫn còn chưa phản ứng kịp sao? Bệnh có vẻ như hơi nặng thì phải...
Dịch Bạch Đường quyết định giúp đối phương, hắn quỳ một chân lên bên cạnh đối phương, sau đó cởi bớt quần áo trên người đối phương, khi vừa mở được hai nút cúc áo, nhìn thấy một mảnh lồng ngực nho nhỏ lộ ra bên ngoài thì Thương Hoài Nghiên vẫn đang ngây người trên giường đột nhiên phục hồi lại tinh thần, sau đó nắm lấy tay hắn: « Cậu... »
Dịch Bạch Đường: « Anh tỉnh rồi à? »
Thương Hoài Nghiên: Tôi có ngủ đâu!
Thương Hoài Nghiên: "Tôi —— "
Dịch Bạch Đường: « Tự anh cởi? »
Thương Hoài Nghiên: « Tôi tự mình cởi... Tôi tự mình cởi cái gì? »
Đúng là chưa tỉnh thật. Bệnh đến như núi đổ. Cái cây này cũng quá yếu đuối rồi. Nuôi... Nuôi hỏng thì làm thế nào bây giờ!
Dịch Bạch Đường đột nhiên cảm thấy gấp gáp, mặt không cảm xúc, nói: « Cởi quần áo, ngủ. »
Thương Hoài Nghiên hoàn toàn quên luôn cách nói chuyện.
Lông mày của Dịch Bạch Đường cũng đã nhíu lại, đôi mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt Thương Hoài Nghiên: « Anh muốn tôi giúp anh? »
Thương Hoài Nghiên... Thương Hoài Nghiên cuối cùng cũng không tìm được cơ hội giải thích nào, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời Dịch Bạch Đường, lung tung thay quần áo rồi nằm dài trên giường, đắp kín chăn.
Một lần nữa phải đặt đầu vào gối khi thời gian còn sớm, nội tâm Thương Hoài Nghiên sắp hỏng đến nơi mất thôi.
Mỗi một tế bào thần kinh của y đều đang kêu gào nhảy nhót, thế nhưng thực tế lại không thể không nhắm mắt vào, hô hấp đều đều, làm bộ như bản thân đang ngủ say.
Dịch Bạch Đường lại không có ý định rời đi trong thời gian ngắn...
Lẽ nào y phải nhọc nhằn khổ sở duy trì một tư thế như vậy không nhúc nhích, nằm yên thế này trong hai, ba tiếng?
Ánh đèn được chỉnh hơi tối lại.
Thương Hoài Nghiên đang nhắm mắt nhịn lại kích động muốn nôn ra máu, định điều chỉnh lại tâm tình để tiếp tục giả vờ ngủ thì chợt nghe thấy một giọng hát trầm thấp, có hơi trúc trắc.
Y ngạc nhiên mở mắt, qua ánh sao mỏng manh xuyên qua cửa sổ sát đất có thể miễn cưỡng nhìn được Dịch Bạch Đường đang ngồi dựa vào ghế sa lon, hai tay giao nhau đặt trên bụng, ngâm nga một giai điệu xa lạ.
Hắn nhận ra tầm mắt của Thương Hoài Nghiên.
Dịch Bạch Đường một bên ngâm nga bài hát ru con, một bên quay đầu nhìn đối phương một cách chăm chú, nhắc nhở Thương Hoài Nghiên: Nghỉ ngơi đi!
Chờ đến khi nhìn thấy người đang nằm trên giường kia nhắm mắt lại một lần nữa, hắn mới thỏa mãn dời tầm mắt đi, tiếp tục ngắm trăng tàn ngoài cửa sổ, ngâm nga ca khúc trong trí nhớ.
Cũng đã lâu rồi hắn không trải qua lần đau ốm nào nữa.
Cho nên cũng sắp quên mất rằng, khi còn bé, mỗi khi bị cảm mạo nóng sốt, đại ma vương cũng sẽ làm cho hắn những món đặc biệt ngon, sau đó lại ngồi ở đầu giường hát cho hắn nghe bài hát này.
... Lẽ ra vừa rồi cần phải nấu đồ ăn thật ngon cho hảo đầu lưỡi mới đúng.
Dịch Bạch Đường hơi hơi hối hận.
Dù sao thì những người đang ốm cũng sẽ tương đối yếu ớt.
Mà hảo đầu lưỡi lại có vẻ như thật sự đặc biệt yếu đuối.
Nhận sai hay cái gì khác thì cũng có thể chờ hảo đầu lưỡi khỏi bệnh rồi tiếp tục nói cũng được mà...
Trong khoảng thời gian mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, Thương Hoài Nghiên cảm thấy dường như mình đang ngủ, hay cũng thật giống như không phải là đang ngủ, chỉ cảm thấy trong đầu hoảng hốt, y nghe thấy âm thanh mịt mờ truyền đến từ một nơi nào đó rất xa xôi.
Y muốn kiếm tìm âm thanh này.
Sau đó cũng quên mất mình có tìm được hay không, chỉ cảm thấy cuối cùng, âm thanh ấy hóa thành một dòng nước chảy xuôi, một đường bàng bạc chảy đến chiếm cứ toàn bộ cơ thể y.
Y mở mắt ra, rất tự nhiên bắt được một âm thanh khác trong phòng từ ánh sáng mờ ảo kia.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên một người bên dưới.
Người dưới cửa sổ hơi cau mày.
Trái tim bỗng nhiên giống như được một lực đạo tác động, dục vọng trong đầu Thương Hoài Nghiên mãnh liệt kêu gào, thúc giục hắn đưa tay ra vuốt phẳng lông mày đang nhíu lại của đối phương.
Cũng không cần phải có thêm bất kì một lựa chọn nào khác, kết luận tất nhiên đã rất rõ ràng.
Giống như là... Từ lần đầu tiên gặp mặt vậy, loại kinh diễm cùng với chấn động trong giây phút ấy.