Thương Hoài Nghiên hơi sững người, hỏi ngược lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Tống lời ít ý nhiều, nói tin tức mình nghe được cho Thương Hoài Nghiên: "Bếp trưởng món Hoài Dương còn chưa đến."
Thương Hoài Nghiên trầm mặc, trong lòng cũng không quá lo lắng, vấn đề trong phòng bếp cho dù là bên trong hay bên ngoài cũng không phải do y phụ trách, không nằm trong trách nhiệm của y cho nên y cũng không quan tâm nhiều: "Ồ - người hôm nay không đến là người thế nào?"
Tiểu Tống nói: "Bây giờ còn chưa rõ lắm, mấy lần liên lạc cho đối phương cũng đều gọi được, nhưng bên đó nói trên đường đi bị kẹt xe, sẽ tới ngay bây giờ."
Thương Hoài Nghiên vừa nghe đã hiểu được.
Y âm thầm bật cười, nghĩ thầm, nếu đổi lại thành mười mấy năm trước, thủ đoạn này đúng là thường được sử dụng, hiện tại xã hội cũng đã mở cửa hội nhập rồi, cho nên tuy rằng cũng có nhưng nếu là dùng đối với nước ngoài thì còn có thể nói là hai nước giao chiến, nhưng nếu dùng cho chính mình vậy không phải trở thành nội bộ đấu tranh à?
Y nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn cả, không cần quan tâm đến chuyện này, việc vừa rồi tôi bảo cậu làm cậu cứ làm tốt là được, mời các vị khách quý vào vị trí đã được sắp xếp là được rồi."
Trong khi nói chuyện,, ngay phía trên hội trường tổ chức yến tiệc rực rỡ sắc màu đột nhiên xuất hiện hỗn loạn, lần này là xuất phát từ chỗ ngồi của hai vị khách quý người nước ngoài.
Chỉ trong chớp mắt Thương Hoài Nghiên đã nhìn thấy tình cảnh này. Bên phía nhà bếp không do y phụ trách, y cũng không có tâm trạng giúp người khác giải quyết khó khăn, nhưng về mặt tiếp đãi lại có quan hệ với y, cho nên y ra hiệu cho Tiểu Tống "Đi hỏi qua xem."
Cũng không cần chờ những lời dặn dò nhiều hơn, Tiểu Tống nhận lệnh, quay người rời đi.
Thương Hoài Nghiên vẫn ngồi lại bên cạnh Dịch Bạch Đường.
Từ khi tiến vào tham dự đến thời gian khai yến cũng khoảng nửa giờ, thêm vào hai việc phát sinh từ phía phòng bếp, cho nên ngược lại việc khai yến cũng không vui vẻ như thế nữa. Hơn nữa, đây là một bàn tiệc có vị trí khá khuất, hiện tại ngoài Dịch Bạch Đường và mình thì không có người thứ 3, Thương Hoài Nghiên đơn giản là ngồi xuống một cách thoải mái, rảnh rỗi bắt đầu bóc vỏ lạc, cùng nói chuyện phiếm đôi câu với Dịch Bạch Đường, sau đó đẩy đĩa lạc đã được bóc sạch vỏ đến trước mặt Dịch Bạch Đường: "Nếm thử?"
Dịch Bạch Đường nhặt một hạt lên nếm thử.
Mùi vị cũng không tệ lắm.
Hắn nhai nhai, sau đó cầm lên thực đơn được đặt trên bàn.
Tiếp theo mở thực đơn ra, thấy phần rau trộn của Trung Quốc và phương Tây có phần khác nhau, trên đó viết: Nộm sứa chua cay;
Đồ ăn Palma salad chân giò hun khói.
Cũng đúng lúc này, Tiểu Tống đi thám thính tin tức xong cũng đã nhanh chóng quay lại, đứng trước mặt Thương Hoài Nghiên, nhanh chóng nói: "Đã tìm hiểu được tin tức, vấn đề bên kia là..."
"Không hài lòng với thực đơn phải không?" Dịch Bạch Đường tiếp lời.
Tiểu Tống và Thương Hoài Nghiên đồng thời quay đầu, nhìn về phía Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường nhíu nhíu mày: "Làm sao?" Tiếp theo lại bình tĩnh nói, "Là vấn đề về thực đơn phải không?"
Thương Hoài Nghiên chuyển ánh mắt của mình về phía Tiểu Tống.
Tiểu Tống gật đầu khẳng định.
Vì vậy hai người lại một lần nữa đưa mắt nhìn sang Dịch Bạch Đường.
Thương Hoài Nghiên hiếu kỳ hỏi: "Làm sao cậu biết?"
Đúng vậy! Làm sao cậu biết! Tiểu Tống cũng không kiềm chế nổi hiếu kì trong lòng mình, mắt nhìn chăm chú vào Dịch Bạch Đường, mong được giải đáp.
Dịch Bạch Đường chỉ vào thực đơn: "Hai người nhìn thực đơn, một món Trung, một món Pháp; tiếp theo lại một món Trung, một món Pháp. Anh có nhớ lúc tôi và anh đi vào trong sảnh, người kia đã nói gì không?"
"Là Mạt Kỳ tiên sinh." Thương Hoài Nghiên nhỏ giọng chỉnh lại nhân xưng của Dịch Bạch Đường cho chuẩn xác, tiếp theo y nghĩ lại, bỗng nhiên hiểu ra, "Lúc trước Mạt Kỳ tiên sinh đã nói họ đã ăn qua đồ ăn Hoài Dương rồi! Họ muốn chính là ăn món ăn mới kết hợp giữa món Hoài Dương và món Pháp."
Ôi trời, lợi hại! Tiểu Tống cũng đang lắng nghe chợt tỉnh ngộ. Vừa rồi các vị khách quý cùng nhau tiến vào, những câu nói kia tất cả mọi người đều nghe được, thế nhưng đến tận khi mấy vị khách quý kia không hài lòng cũng chỉ có Dịch Bạch Đường chú ý đến chi tiết này, "một châm thấy máu" chỉ ra sai lầm trong yến hội.
"Làm sao bây giờ?" Tiểu Tống không kìm lòng được hỏi.
Dịch Bạch Đường "Ừ" một tiếng, một lát sau mới lười biếng nói: "Thực đơn nhà bếp nghĩ ra cũng không ra gì, loại thực đơn như thế này quả thật là làm lãng phí thời gian của tôi, nhìn nhiều vài lần khẩu vị lại tụt xuống, vừa vặn tôi cũng muốn thử xem người khác nghĩ thế nào về món ăn kết hợp giữa kiểu Pháp và món Hoài Dương."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Tiểu Tống: "..."
Thương Hoài Nghiên cùng Tiểu Tống cùng có chung một suy nghĩ: Mình đang không hiểu vì sao cậu ta lại bỗng nhiên chủ động hơn bình thường nhiều như vậy, hóa ra là chỉ vì muốn thử nghiệm một cách nấu ăn mới.
Thôi, muốn nếm thử vậy thì nếm thử đi, cũng không phải là chuyện lớn gì không làm được.
Nghĩ lại người cha của Dịch Bạch Đường cũng là chỉ đẻ không nuôi kia, tuổi thơ so với y thật ra còn tệ hơn, vậy mà bình thường cũng không thấy lộ ra một điểm nào...
Thương Hoài Nghiên đau lòng đưa đôi mắt đầy cưng chiều nhìn Dịch Bạch Đường, sau đó nói với Tiểu Tống: "Nếu là do khách yêu cầu, vậy thì truyền đạt trực tiếp cho nhà bếp đi."
Tiểu Tống không có ý kiến gì thêm.
Nhưng cậu ta vẫn nhắc nhở một câu: "Hiện tại nhà bếp cũng đang loạn thành một đoàn, còn chưa biết tình huống cụ thể sau đó thế nào."
Thương Hoài Nghiên cười nhạt: "Yên tâm đi, không hỏng việc được. Tôi đi nói đôi câu với Lâm tổng."
Trong khi nói chuyện, hắn thấp giọng nói với Dịch Bạch Đường một câu: "Tôi đi ra ngoài một lúc" rồi đứng dậy, tìm Lâm tổng phụ trách những công việc liên quan đến nhà bếp.
Triển lãm trong đại sảnh, vô số triển lãm đã chia không gian bên trong thành các hình thái khúc khuỷu quanh co, từ con đường vừa rồi Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên đi qua đến phòng triển lãm, phòng bếp và phòng tổ chức yến tiệc giống như cách vô số con đường và hành lang.
||||| Truyện đề cử: Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng |||||
Nhưng nếu như có một người đặt một bản vẽ bố cục trước mắt mình, y có thể dễ dàng phát hiện ra kì thực nhà bếp và phòng tổ chức yến tiệc cũng chỉ cách nhau một đoạn chẳng xa xôi gì, xuất phát từ việc suy nghĩ đến khách quý và mỹ thực, để đảm bảo đồ ăn sau khi nấu xong có một trạng thái hoàn mỹ nhất, cho nên nhà bếp cũng được đặt ở ngay cạnh một hành lang phía sau phòng tổ chức yến tiệc, khoảng cách không quá 10m.
Hiện tại, hành lang phía sau đó đang đứng đầy người của nhà bếp, một bên là đầu bếp nấu món Trung Quốc còn một bên là đầu bếp người Pháp và những nhân viên khác, mỗi phe chiếm cứ cho mình một phương, ở giữa là một khoảng cách đủ rộng để làm đường lái ô tô, đang đứng ở giữa con đường đó là một vị âu phục giày da, giống như người trung niên đang đứng giữa hai bờ sông Sở Hán.
Hiện tại người này đang chất vấn phía nhân viên món Trung Quốc như đá ngầm trong sóng gió, như bão táp mưa sa: "Vì sao đến giờ này rồi mà Hồ Nghiễm Khánh còn chưa đến? Đã là lúc nào rồi, khách quý cũng đang chờ ở chỗ ngồi, hắn còn không đến là muốn cho tất cả mọi người ở đây đi uống gió Tây Bắc phải không?"
Sau đó ông ta chuyển sang trợ lý của mình:
"Vị đại sư còn lại đâu? Hiện tại có rảnh không, mời bọn họ đến cứu cánh đi."
Trợ lý nói khó: "Lâm tổng, vừa rồi tôi đã gọi cho mấy vị đại sư rồi, nhưng họ đều nói thời gian không kịp; lâu không rèn luyện sợ làm không tốt."
Lâm tổng thực sự là tức giận đến đau cả gan!
Ông ta ngàn vạn lần không ngờ được rằng mình khuyên can đủ đường mới mời được đại sư món Hoài Dương là Hồ Nghiễm Khánh đến, vậy mà vào thời điểm quan trọng nhất thế này lại xảy ra vấn đề, quả thật là muốn đẩy mình vào chỗ chết!
Nếu như vạn nhất thật sự xảy ra chuyện... Mẹ nó!
"Cái kia, Lâm tổng, ngài cũng đừng quá nóng giận." Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, phòng bếp vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng có đầu bếp chịu đứng ra nói chuyện.
Vị đầu bếp này tuy rằng nhìn qua còn trẻ tuổi nhưng lại đứng ở vị trí trung tâm của nhóm đầu bếp món Trung, cậu ta chính là đệ tử của đại sư Hồ Nghiễm Khánh, cũng là người đứng ở cửa nhà bếp ngăn cản Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên mấy phút trước đó.
Cậu ta bình tĩnh nói chuyện với Lâm tổng: "Lâm tổng, tôi có thể đảm bảo, tuy rằng trên đường gặp phải chút tình huống bất ngờ, nhưng mà nhất định sư phụ có thể đến kịp yến hội lần này. Hiện tại, thay vì lo lắng ở phía sư phụ của tôi, không bằng lo lắng xử lý phía bên vị bếp trưởng món Pháp kia thì hơn..."
Cậu ta ra hiệu nhìn về phía những người đối diện, thấy lực chú ý của Lâm tổng bị hấp dẫn rồi mới tiếp tục nói: "Vừa rồi vị bếp trưởng kia tức giận quá nên đã rời khỏi phòng bếp, nếu như sư phụ đến đây rồi mà không thấy đối phương, vậy yến hội này thật sự cũng không làm nổi nữa. Tôi nghĩ Lâm tổng tiếp tục ở đây chủ trì, tôi và trợ lý ra ngoài tìm xem Paolo tiên sinh đang ở đâu để đảm bảo có thể mang được người trở về."
Nếu như yến hội lần này làm không nổi nữa, xét đến cùng cũng là vì Hồ Nghiễm Khánh!
Lâm tổng âm trầm nhìn cái vị gọi là nhị đầu bếp Hồ Kiến Minh này, thầm nghĩ hiện tại cũng không có biện pháp gì, những bếp trưởng khác đều không mời đến được, cho nên vẫn chỉ còn cách mong chờ vào Hồ Nghiễm Khánh này, chờ chuyện này qua đi, tôi nhất định sẽ đem phần các người không tuân thủ ước định này đưa lên trang nhất để cho mọi người đều biết!
Cuối cùng, ông ta cũng chỉ còn mỗi cách đè nén lại lửa giận trong lòng, thờ ơ nói: "Được rồi, trước tiên đi tìm Paolo tiên sinh đi!"
Ông ta dừng lại hai giây đồng hồ rồi bỗng nhiên hỏi lại:
"Có ai biết hiện giờ Paolo đang ở đâu không?"
Việc này quả thật là không ai biết.
Hiện tại phòng triển lãm lớn như vậy, bên trong đều có hệ thống an ninh giám sát ở khắp nơi, một bếp trưởng vì một bếp trưởng khác chậm chạp không đến mà phẫn nộ ném luôn mũ đầu bếp rồi rời khỏi nhà bếp, thế nhưng cuối cùng vẫn do hợp đồng cho nên không trực tiếp rời đi.
Nếu đã không thể trực tiếp rời đi, vậy cũng chỉ có thể đi dạo loanh quanh trong sảnh triển lãm thôi.
Tâm tình buồn bực, Paolo đơn giản chạy đến phòng triển lãm thành phẩm của mình, chuẩn bị nhìn xem đồ ăn nơi này của mình bị người ta bày thành hình dạng gì, kết quả là vừa mới vào trong phòng, anh ta đã nhìn thấy ở giữa bàn kia, một chén hoa hồng và dâu tây của mình đã được người ta bày thành một đóa hoa hồng thật sự.
Anh ta nhất thời sửng sốt, nhìn đóa hoa trên bàn, gọi to:
"Vừa rồi có một người đàn ông rất đẹp đã ở đây đúng không!"
"Da của cậu ta rất trắng, chiều cao khoảng 1m86, tạo cho người ta cảm giác rất lạnh nhạt, chỉ cần nhìn một lần cũng khiến mọi người phải ấn tượng!"
"Nhanh đi tìm cậu ta!"
Anh ta hướng về phía phiên dịch viên đi bên cạnh mình, nói: "Cậu ta cũng là bếp trưởng, cho dù người gì kia không đến, chỉ cần cậu ta có mặt tôi cũng đồng ý hợp tác với cậu ta!"
Phiên dịch viên tiếng Pháp vô cùng ngạc nhiên.
Cũng đúng vào lúc này, trợ lý của Lâm tổng cùng với Hồ Kiến Minh cũng tiến vào phòng triển lãm, trợ lý của Lâm tổng tiến nhanh lên phía trước vài bước, nói với phiên dịch viên bằng giọng điệu oán giận: "Giờ đã là lúc nào rồi, một bếp trưởng thì giờ chưa thấy đâu, còn một vị khác lại muốn chạy ra đây chơi, mau mời Paolo tiên sinh quay lại nhà bếp đi."
"Anh đến đúng lúc lắm." Phiên dịch viên vừa nhìn thấy chính chủ có mặt, không trì hoãn giây phút nào, trực tiếp lặp lại lời vừa rồi của Paolo.
Chuyện này hoàn toàn bất ngờ.
Trợ lý nhất thời ngẩn ra, ngược lại cũng cảm thấy động tâm, thầm nghĩ, có thể khiến cho bếp trưởng ba sao Michelin nguyện ý hợp tác, không cần biết người kia thế nào nhưng nhất định là không quá kém, nếu như sau đó Hồ Nghiễm Khánh thật sự không đến...
"Chờ đã," Hồ Kiến Minh ở bên cạnh nghe đến đó, lập tức nhớ lại người mình gặp trước đó, hắn nhất thời sốt ruột, bàn tay còn đặt trong túi lập tức lén lút nhấn một phím, ngoài miệng lại lớn tiếng nói, "Sư phụ tôi lập tức tới bây giờ, các người lại định tìm một người không biết từ đâu đến để thay cho vị trí của ông ấy? Đến lúc đó có xảy ra điều gì sơ suất thì đừng có trách sư phụ tôi!"
Trợ lý: "Việc này... "
Paolo cau mày hỏi người phiên dịch: "Cậu ta đang nói gì thế?" Tiếp theo, không chờ phiên dịch trả lời, hắn đã trực tiếp nói, "Được rồi, cậu ta nói gì không quan trọng, cậu đi tìm người mà tôi vừa nói đến đây, có bất kì vấn đề gì tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm!"
Phiên dịch viên thuật lại toàn bộ những lời mà Paolo nói.
Trợ lý thật sự động lòng, anh ta nói: "Nếu đã như vậy..."
Giọng nói còn chưa kịp hạ xuống, từ trong rối loạn phía trước, một người đàn ông trung niên xuất hiện với một nhóm người vây quanh, người đàn ông trung niên này thân hình mập mạp, vừa đi cùng mọi người vừa nhỏ giọng trò chuyện, chính là người mà trước đó mọi người đợi mãi không thấy đâu – Hồ Nghiễm Khánh!