Tiếng động mở cửa truyền đến từ phía sau, y quay đầu lại theo bản năng, cách làn khói thuốc đối mặt với Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường: "..."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Ánh mắt khiển trách của Dịch Bạch Đường rơi trên khói thuốc trước mặt cùng với Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên vội vã đặt điếu thuốc trên tay xuống, khóe môi hơi giương, đầu tiên nói ra lời biện giải trước: "Một người ngồi ngốc ở ngoài này quá nhàm chán, bản thân cậu đi làm đồ ăn cũng không quan tâm đến tôi." Tiếp theo đó, chưa chờ Dịch Bạch Đường trả lời đã chuyển đề tài câu chuyện: "Cậu thế nào? Làm được rồi đúng không?"
Y quan sát thần thái của Dịch Bạch Đường: "Có kết quả rồi đúng không?"
Dịch Bạch Đường vốn dĩ mang theo sắc mặt vô cùng vui vẻ đi ra ngoài, kết quả là vừa mở cửa ra đã bị khói thuốc huân đầy mặt, sắc mặt vui mừng lập tức biến thành khiển trách, còn chưa kịp đợi toàn bộ khiển trách này rơi xuống người Thương Hoài Nghiên, hắn lại nghe thấy Thương Hoài Nghiên nói, nhất thời lời chỉ trích lại lẫn vào trong chút hổ thẹn.
Nói thế nào đi chăng nữa thì Thương Hoài Nghiên cũng đã giúp mình giải quyết vấn đề về "cảm giác yêu đương" quá khó khăn, vừa rồi mình để Tôn Lăng ở bên ngoài thì không nói làm gì, thế nhưng thật sự cũng không cần phải để Thương Hoài Nghiên ở bên ngoài...
Hắn nghiêm túc đánh giá hành vi của bản thân, nuốt xuống lời nói vốn định nói ra, hơi nghiêng người tránh đến bên cửa của nhà bếp, nói: "Xong rồi, anh vào nếm thử đi."
Thương Hoài Nghiên nghiêm túc gật đầu, bàn tay cầm thuốc lá giấu ở phía sau, lén lút dùng hai ngón tay dập tắt tàn thuốc: Bên trong tiệm cơm hút thuốc thì cũng thôi đi, nhưng nếu quả thật đem thuốc vào trong bếp hút... Hình ảnh kia, y thật sự không dám tưởng tượng!
Chờ đến khi cùng Dịch Bạch Đường vào trong bếp rồi, nhìn thấy đồ ăn được đặt trên mặt bàn, Thương Hoài Nghiên khá bất ngờ, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì đã thấy Tôn Lăng theo vào cùng cất tiếng: "Là bơ trứng gà phải không?"
Tôn Lăng vô cùng bất ngờ, hắn còn tưởng rằng Dịch Bạch Đường lại làm ra một món ăn ngọt khác.
Dù sao thì, muốn làm được một món ăn mang lại cảm giác mà hắn mong muốn... Vẫn là các loại điểm tâm ngọt dễ làm hơn.
Mặc dù hắn thấy hơi thất vọng, thế nhưng cũng không dám đem thất vọng biểu hiện trên mặt, chỉ lấy một hộp bơ trứng gà nhét vào miệng cắn một cái, lúc cắn xuống hắn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để có thể thuyết phục được Dịch Bạch Đường làm ra một hai loại điểm tâm ngọt giống buổi chiều, cho dù là bánh ngọt ba màu hay tiểu tháp rượu Rum đều không có vấn đề gì cả, hắn cảm thấy như vậy cũng đã tốt lắm rồi...
Thế nhưng chỉ trong vòng một giây, sau một giây qua đi, bên trong vỏ bánh mềm mại ngọt ngào là hạt ngô trong veo, bên trong thịt gà tràn ra từng đợt hương vị của rượu cùng với vị mằn mặn kích thích vị giác cùng các tế bào thần kinh của hắn.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Thật giống như không khí trong phòng bếp bỗng nhiên không giống như trước đó.
Thương Hoài Nghiên vốn dĩ đang định ăn cũng dừng động tác lại, nhìn về phía Tôn Lăng.
Cả người Tôn Lăng giống như bị ấn nút tạm dừng, phút chốc bối rối qua đi, nút tạm dừng kết thúc rồi, hắn bừng tỉnh khôi phục lại tinh thần, không quan tâm đến ai, vội vàng dùng hàm răng để nghiền ngẫm lý giải đồ ăn trong miệng!
Kỳ lạ thật!
Kỳ lạ thật!
Quả thật là vô cùng kì lạ! Rõ ràng không giống như tưởng tượng của hắn, căn bản cũng không phải là ngọt hay đắng, mùi rượu sau đó cũng không hề phân rõ ràng; mà là sự pha trộn giữa ngọt và mặn, bên trong vị mặn còn có thể nếm được vị rượu, thế nhưng một chút hương rượu cũng không thể che giấu đi vị ngọt và mặn ban đầu, chỉ có thể cùng thưởng thức hỗn hợp của ba thứ này cùng một lúc, cuối cùng mới mang đến cho người ta một loại cảm giác... Chính là một loại cảm giác vừa thoải mái vừa phức tạp.
"Chuyện này..." Tôn Lăng không thể tin nổi, cơ thể vô thức run rẩy do kích động, "Hóa ra đây mới là cảm giác mà mình mong muốn...?"
Dịch Bạch Đường hài lòng.
Thật ra hắn sẽ không quan tâm đến phản ứng của Tôn Lăng, cho dù Tôn Lăng có phản ứng gì hắn cũng sẽ không thay đổi việc chế biến món ăn này.
Bởi vì... Đã rất lâu rồi hắn không có mong muốn ăn đồ ăn do mình làm ra.
Đây là lần đầu tiên kể từ hai tháng nay.
Dịch Bạch Đường lại đưa mắt về phía Thương Hoài Nghiên.
Hắn thấy Thương Hoài Nghiên cầm đồ ăn cho vào trong miệng thưởng thức, tỉ mỉ nghiền ngẫm, tuy rằng trên mặt cũng không có biểu cảm gì nhưng lực chú ý lại lặng lẽ được tập trung lại.
Ý kiến của Tôn Lăng không đáng quan tâm nhưng ý kiến của Thương Hoài Nghiên lại không thể không quan tâm.
Thương Hoài Nghiên đã lâu không thật sự thưởng thức đồ ăn hắn làm, cũng đã lâu không cho ý kiến gì với hắn!
Hắn còn đang mong đợi đây(☆☆)
Dịch Bạch Đường nhìn vô cùng chăm chú, Thương Hoài Nghiên sau khi chậm rì rì ăn xong đồ ăn thì lè lưỡi, thản nhiên liếm liếm phần bánh mềm dính trên đầu ngón tay.
Y cũng không có nhiều cảm giác phức tạp như của Tôn Lăng.
Y chỉ biết là, bên trong đồ ăn mình vừa ăn có hương vị của tình yêu.
Đáng tiếc... Cũng giống như vừa rồi, tất cả đều chỉ vì nấu ăn mà thôi.
Một tuần còn chưa trôi qua, ngay bữa cơm tối của ngày đầu tiên trong một tuần mới, bên ngoài cửa kính của Có Tiệm Cơm đã treo một tấm biển "Hôm nay đã đông khách, khước từ quang lâm*". (* tóm lại từ chối tiếp thêm khách.)
Các vị chủ quán ở quanh đó cũng đã có thói quen nhìn tấm biến này của Có Tiệm Cơm.
Rõ ràng ông chủ của Có Tiệm Cơm này là một người tùy hứng, ta thích thì ta làm, ta cũng không quan tâm đến việc kiếm tiền bởi vì bên trong Có Tiệm Cơm rõ ràng chỉ có một mình ông chủ, làm gì còn ai khác.
Bọn họ bình chân như vại tiếp đón khách hàng của mình, làm việc buôn bán của mình, thỉnh thoảng có lúc nhàn rỗi sẽ nhìn sang bên Có Tiệm Cơm một hai ánh mắt, nghiên cứu một chút xem tối nay Có Tiệm Cơm lại định làm trò gì.
Có Tiệm Cơm cũng không để cho mọi người phải chờ quá lâu.
Vào khoảng 6h30', một vị nữ khách mang theo túi lớn túi nhỏ bước vào tiệm cơm nhỏ, cố gắng dùng vai đẩy ra cửa kính trong suốt.
Người bên trong gần như không tốn chút sức lực nào, cho dù đang bận rộn cũng dừng lại mở cửa đón cô gái vào trong.
Người đứng bên cạnh cửa chính là Tôn Lăng.
Trong vòng nửa tháng, từ một buổi tối đến nơi này, cuối cùng Tôn Lăng cũng có thể đem thứ mình muốn chuẩn bị làm cho cô gái trước mặt này ăn.
Sau khi đưa cô gái đến ngồi ở vị trí trung tâm của quầy bar, hắn quay người vào trong bếp, bưng món ăn vừa được chuẩn bị xong lên, là bơ trứng gà.
Bên trong chiếc đĩa sứ trắng là hai chiếc bánh mềm, chiếc thứ nhất là do Dịch Bạch Đường làm, cái còn lại là do Tôn Lăng làm.
Tôn Lăng hít sâu một hơi, bưng đĩa ra ngoài, đặt chiếc bánh thứ nhất lên bàn.
Hắn tủm tỉm cười nói với cô gái quen biết thời niên thiếu của mình: "Tiểu Niệm, tối nay anh muốn mời em một món ăn, trước tiên em nếm thử món khai vị này, là bánh bơ trứng gà."
Sau khi quan sát bên trong Tiệm Cơm Nhỏ, cô gái quay đầu lại cười với Tôn Lăng.
Từ lúc tiến vào đến giờ, đến tận giây phút này, khuôn mặt của cô mới hoàn toàn lộ ra ánh sáng.
Khuôn mặt quá mức tái nhợt khiến người ta cảm thấy đây là người vừa trải qua một trận ốm nặng mới khỏi, sự mệt mỏi trên gương mặt càng khiến cho cô thêm tiều tụy hơn.
Nụ cười chân thành kia coi như che giấu được phần nào khuyết điểm, cô đưa một miếng bánh bơ trứng gà vào miệng: "Đã lâu không gặp, thật không nghĩ đến cuối cùng cũng sẽ phải rời đi, trước đó còn có thể gặp lại anh một lần..."
"Chờ sau khi em du lịch trở về, chúng ta còn có thể gặp mặt rất nhiều lần nữa." Tôn Lăng khuyên nhủ.
Cô nhìn thoáng qua xung quanh, lại lắc lắc đầu: "Em sẽ không trở lại."
Tôn Lăng sững sờ.
Cô cười giải thích thêm:"Ra nước ngoài, hoặc là đến một thành phố khác, sau đó ổn định lại cuộc sống ở đó. Nói chung là sẽ không quay lại đây nữa... Thế nhưng, cũng không nói đến những chuyện này nữa làm gì, chúng ta ăn cơm trước đi."
Lúc này cô mới đưa đồ ăn vào trong miệng, trong giây phút nếm được hương vị lập tức sững sờ, kinh diễm gần như lập tức xuất hiện trên gương mặt uể oải: "Ăn thật ngon!"
"Khà khà." Tôn Lăng khôi phục lại tinh thần, cười nói: "Em đừng nhìn thấy đây là một quán ăn nhỏ mà coi thường, thật ra ông chủ ở đây vô cùng lợi hại, bình thường cũng hiếm khi được ăn món ngon do cậu ta làm một lần; anh cũng là cầu xin vô cùng vất vả, đem mọi thứ tích trữ của mình lấy ra mới có thể đả động được ông chủ, để cho cậu ta chấp nhận."
Nói đến đây, hắn dừng lại, nhìn thấy cô gái đang ăn từng chút đồ ăn, trong lòng cảm thấy vui vẻ, sau đó không nhịn được lấy ra một chiếc máy quay của mình nói: "Tiểu Niệm, tối hôm nay em cũng bay rồi, anh quay cho em một video ở đây để làm kỉ niệm được không."
Nhìn thấy Tôn Lăng cầm máy quay, cô gái cười cười: "Được."
Cũng thật kì lạ, lần này cô đến đây vốn dĩ cũng chỉ là vì không đành lòng từ chối một người bạn tốt như Tôn Lăng, cũng không mong đợi nhiều vào bữa cơm tối này. Thế nhưng từ lúc bước vào tiệm cơm nhỏ này, bản thân thật sự ngồi vào trong ghế, thưởng thức một món ăn ngon mà cô chưa bao giờ được ăn, cô đột nhiên cảm thấy mọi mỏi mệt vẫn luôn quấn chặt quanh mình giống như giảm đi, cô bắt đầu mong chờ mình lại được ăn thêm nhiều món ăn ngon hơn nữa...
Cô lấy điện thoại di động ra, đầu tiên là chụp một tấm về chiếc bánh mình đang ăn được một nửa, sau đó lại chụp một chiếc vẫn còn hoàn chỉnh khác.
Tiếp theo, sau khi đã ăn hết một chiếc, cô cầm lấy chiếc bánh bơ trứng gà mềm mại thứ hai lên.
Tôn Lăng đang cầm máy quay phim bắt đầu cảm thấy khẩn trương, cổ họng giống như người bị cảm mạo nghẹn lại không có cách nào lên tiếng.
Hắn biết Dịch Bạch Đường làm đồ ăn khẳng định rất ngon, thế nhưng hắn lại càng muốn biết đồ ăn mình làm ra khi ăn vào là cảm giác gì, hắn muốn biết đối phương có thể hiểu được tâm ý của hắn hay không...
Hắn nhìn chằm chằm, nhìn cô gái nghiêm túc thưởng thức, nhìn cô gái ăn miếng đầu tiên rồi đột nhiên ngây người, lại nhìn cô giơ tay che miệng, che lại hai mắt đẫm lệ, nước mắt lăn trên đôi gò má.
Tôn Lăng ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau, giống như bụi trần lắng đọng, một tiếng thở dài từ sâu trong lòng Tôn Lăng vang lên.
Hắn cũng không biết vì sao, lần thứ hai nhớ lại thời cấp ba của mình.
Hắn nhìn vào thời gian kết giao không hề dài lâu, chỉ có 4-5 tháng kia. Nhưng trong 4-5 tháng ấy, mỗi ngày bọn họ trải qua đều vô cùng phong phú và đầy ý nghĩa.
Bọn họ cùng nhau học tập, cùng nhau rèn luyện, cùng nhau đến trường học một chương trình, cùng nhau quản lý việc trong lớp.
Khi ấy, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy vẫn sẽ kéo dài mãi đến khi họ lên đại học, làm việc, kết hôn, cuối cùng sinh con rồi đến khi đầu bạc.
Nhưng vào một ngày nào đó, bọn họ bởi vì ý chí khác nhau mà cãi nhau.
Tiếp theo đó, bọn họ chia tay, hắn vào được đại học mà mình mong muốn, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ theo sắp xếp của cha mẹ để kết hôn cùng một người khác.
Lúc học đại học, kì thật hắn cũng không nhớ đến cô, tình yêu ban đầu của cấp ba cùng với cuộc sống hiện tại không giống nhau, đến cuối cùng cũng chỉ có khi công việc mệt mỏi hay trong cuộc sống nhàm chán mới có thể ngẫu nhiên gặp lại trong giấc mơ.
Cho đến tận lúc này, hắn nhìn vào tình huống hiện tại.
Hắn cũng không có ý gì.
Hắn chỉ hy vọng mỗi một ngày mới đều có thể tốt hơn.
Bên trong quán cơm nhỏ, nữ khách vừa ăn đã đột nhiên nước mắt như mưa.
Đầu bếp đứng trong phòng bếp khoanh tay trầm mặc một lúc lâu, sau đó khép cửa phòng bếp, quay người rời đi.
Dịch Bạch Đường trầm mặc đi tới bên cạnh Thương Hoài Nghiên.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Thương Hoài Nghiên, nâng quai hàm nhìn về phía một chiếc nồi, bên trong đó chính là món ăn tiếp theo sẽ được đưa lên.
Sự trầm mặc vào lúc này khiến Thương Hoài Nghiên hơi hơi hoảng loạn.
Tình huống bên ngoài vừa rồi Thương Hoài Nghiên cũng nhìn thấy, y luôn cảm thấy Dịch Bạch Đường bị tổn thương, đang gấp rút cần được động viên. Y rất muốn ôm đối phương vào lòng, âu yếm xoa đầu một chút, lại hôn nhẹ lên miệng đối phương, tốt nhất là tiếp theo có thể cùng đối phương lăn lên giường, như vậy mới có thể hoàn thành được việc hòa hợp hai sinh mệnh lại với nhau.
Nhưng những mong muốn này... Căn cứ vào tình hình trước mắt thì cũng chỉ có thể nghĩ ở trong đầu mà thôi.
Thương Hoài Nghiên vô cùng phiền muộn, cuối cùng cũng chỉ lựa chọn nói ra những lời an ủi: "Đối với vị khách ở bên ngoài kia, ý nghĩa của Tôn Lăng với những người khác tất nhiên sẽ không giống nhau, đối với cô gái này mà nói thì món ăn do Tôn Lăng làm ra với bất kì đầu bếp nào khác làm ra đều sẽ không giống nhau, cho nên khi ăn cô ấy có thể cảm nhận được; giống như đối với tôi, đồ ăn do cậu nấu và những người khác nấu tôi cũng sẽ phân biệt được sự khác biệt..."
"Trong đồ ăn thật sự có tình cảm sao?" Dịch Bạch Đường lầm bầm.
Thất bại lần trước khiến cho hắn căm giận bất bình.
Thất bại lần thứ hai lại khiến cho hắn cảm thấy phức tạp.
Thứ như tình cảm thật sự có thể dung nhập vào trong đồ ăn hay sao? Mà nếu như không thể dung nhập vào trong đó, vậy tại sao vị khách bên ngoài kia lại có thể nhận ra được đồ ăn của hắn với Tôn Lăng khác nhau, cho dù là cùng một phương pháp nấu nướng?
Quan trọng nhất chính là, cùng một phương pháp nấu ăn giống nhau, rõ ràng đồ ăn hắn làm ra phải ngon hơn, hoàn mỹ hơn mới đúng, nhưng vì sao đối phương lại chỉ cảm động với đồ ăn không hề tốt, cũng chẳng hoàn mỹ của Tôn Lăng!
Dịch Bạch Đường suy nghĩ thật lâu nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân.
Sau đó hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn Thương Hoài Nghiên:
"Anh vừa nói gì?"
"Hả?"
"Anh vừa mới nói," Dịch Bạch Đường nhìn chằm chằm vào Thương Hoài Nghiên, "Anh có thể nhận ra đồ ăn do tôi làm."
"Đương nhiên?"
"Anh dựa vào đâu mà nhận ra?" Dịch Bạch Đường tiếp tục hỏi, trên gương mặt lần thứ hai chứa đựng sự nghi hoặc, "Tình cảm sao?"
"... Phải!" Được rồi, dù sao cũng đã thất bại một lần. Thương Hoài Nghiên quyết đoán trả lời, cũng tiếp tục cân nhắc, chuẩn bị nói ra một đáp án, có lẽ sau câu trả lời này, y còn có thể ôm được mỹ nhân về thì sao?
"Lẽ nào ——" Dịch Bạch Đường đoán thêm một lần nữa, "Là do tình hữu nghị của chúng ta ngày càng bền chặt?"
Hắn vô thức đem tình hữu nghĩ đặt lên mảnh đất màu mỡ, đặt cây non vừa mới nở hoa tình yêu xuống.
"..." Thương Hoài Nghiên.
Con mẹ nó cậu đùa tôi sao?
"Đúng rồi, " Dịch Bạch Đường chợt nghĩ đến, "Cảm ơn anh đã giúp tôi tìm hiểu về hương vị của tình yêu, cũng có thể nấu ra món ăn ẩn chứa cảm giác đó."
"..." Thương Hoài Nghiên có một dự cảm xấu.
"Cho nên hiện giờ chúng ta có thể kết thúc việc thử yêu đương được rồi." Dịch Bạch Đường thoải mái, bình tĩnh qua cầu rút ván, tiếp theo còn tặng cho Thương Hoài Nghiên một khuôn mặt hơi mỉm cười hiếm thấy.
"..." Thương Hoài Nghiên.
Vậy mà lời nói lại bị nghẹn lại không thể phát ra được.