Khách quan mà nói, trong tiệm cơm, ông chủ nhỏ vẫn là một khuôn mặt bình tĩnh như vậy, có điều, đồ ăn kinh dị được mang ra đã nhảy một phát từ 60% lên 80%.
Hơn nữa, người đàn ông mặc âu phục luôn đến đúng giờ trước bữa cơm trước đây đột nhiên không thấy xuất hiện nữa, thay vào đó là âm thanh kêu khóc thảm thiết truyền đến từ trong phòng bếp: « Ối, cháy rồi... »
Ánh mắt đang giao lưu của mọi người nhìn nhau mịt mờ, từng người đều đang não bổ ra chuyện xưa của mình.
Vương Chấn Giang có thể coi như là người quen biết Dịch Bạch Đường lâu nhất, thế nhưng sau khi ăn phải liên tiếp 6 món ăn kinh dị, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, thanh thanh họng, mở miệng nói chuyện: « Cái kia, ông chủ nhỏ... »
Dịch Bạch Đường cau mày liếc mắt nhìn Vương Chấn Giang một cái.
Vương Chấn Giang: Đừng nói, dáng dấp kia của đối phương thật sự còn rất có lực uy hiếp.
Vương Chấn Giang nhất thời cảm thấy áp lực, âm thanh cũng thấp hơn: « Không có gì, không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, âm thanh bên trong là gì vậy? Ông chủ nhỏ gần đây thuê thêm người làm sao? »
Người chung quanh lập tức phóng ánh mắt không hài lòng đến hắn, chúng tôi chỉ muốn ăn chút đồ ăn ngon, ai quan tâm đến người ta thuê thêm người hay không.
Dịch Bạch Đường nghĩ đến Tôn Lăng sẽ không vui vẻ, âm thanh vô cùng lạnh nhạt, quả thực giống như ngậm nguyên một tảng băng: « Không thuê người. »
Vương Chấn Giang lại hắng giọng, thế nhưng còn chưa đợi hắn lên tiếng, Dịch Bạch Đường đã quay người đi vào trong bếp.
Vương Chấn Giang kinh ngạc đến ngây người.
Những người còn lại thổn thức: « Tâm trạng của ông chủ nhỏ quả thực không tốt, lại còn kéo dài lâu như vậy, chẳng lẽ là do thất tình? »
Cách một bức mành, sau khi Dịch Bạch Đường đi vào trong bếp thì tiến đến trước cái thớt, xem Tôn Lăng chặt thịt gà.
Liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt âm trầm thêm một phần ; liếc mắt nhìn thêm cái nữa, sắc mặt âm trầm thêm một phần nữa... Đến khi Tôn Lăng hạ xuống dao thứ ba, sắc mặt Dịch Bạch Đường đã thay đổi đến mức âm trầm hơn cả khăn lau dính nước.
Tay cầm dao của Tôn Lăng đang run rẩy, trái tim nhỏ trong lồng ngực cũng đang run rẩy.
Ai tới nói cho tôi biết vì sao sắc mặt trầm xuống của lão sư lại đáng sợ như vậy, không phải chỉ là làm thịt một con gà thôi sao, vì sao lại làm như chuẩn bị chém người vậy...
« Được rồi. »
Đến khi Tôn Lăng hạ xuống dao thứ 4, Dịch Bạch Đường mang theo sắc mặt vô cùng khó coi lên tiếng.
Tôn Lăng ngoan ngoãn ngừng tay.
Dịch Bạch Đường nói: « Mang món ăn lên bàn đi. »
Tôn Lăng không phản đối, yên lặng cầm lấy thịt bò ninh cà chua ở một bên, lòng bàn chân giống như bôi dầu nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chờ đến khi ra được bên ngoài rồi, nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của thực khách nhìn vào món ăn trên tay mình, hắn mới đột nhiên nhớ lại: « Ồ, mình đã đến đây được 7 ngày rồi, mỗi ngày đều là quét dọn nhà hàng trước khi khách đến, đợi đến khi khách đi lại tiếp tục quét dọn cửa hàng, tại thời điểm không có khách thì đi lau dọn nhà bếp, thật giống như một em bé vỏ ốc, hiện tại mới coi như lần đầu tiên gặp mặt nói chuyện cùng với những vị khách này, dựa theo tốc độ hiện tại, trong vòng nửa tháng mình thật sự có thể làm được món ăn kia à...?
Trong phòng bếp, sau khi Tôn Lăng đi ra ngoài, Dịch Bạch Đường nhìn thịt gà đã được chặt 1/3 trên thớt.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã lập tức thở ra một hơi thật dài.
Đã đủ bảy ngày.
Để cho đối phương nhìn từ sáng sớm đến chiều muộn, từ xào rau đến pha chế gia vị đều để cho đối phương nhìn trực tiếp, kết quả khi quay đầu nhìn lại, ngay cả cách cầm dao đã được nhắc đi nhắc lại nhiều lần nhất cũng không nắm giữ được, nhìn xương được băm chặt giống như gốc rạ, thật muốn cắn ra cả đầu lưỡi trong miệng.
... Vô cùng thê thảm.
... Quả thực không có nửa điểm thiên phú.
... Tại sao lại có kẻ nghe không hiểu tiếng người như vậy.
... Thật sự là vũ nhục cái nghề đầu bếp này.
Dịch Bạch Đường sâu sắc cảm nhận được oan hồn của gà ác nhỏ đang giống với bầu trời kia, ai oán nhìn mình.
Hắn vô cùng đồng tình với cảm giác của nó, liếc mắt một cái, cầm lấy dao thái thịt của mình, tiện tay hai lần, chỉ dùng một phần bốn mươi lăm giây đã đem phần lớn còn lại của con gà chặt xong toàn bộ, không chút sai sót, nếu như không nhìn đến một nửa trước đó không được hài hòa cho lắm, thì những người khác vừa nhìn còn tưởng rằng gà đặt trên thớt kia còn chưa được chặt xong.
Dịch Bạch Đường ở trong bếp làm một phần salad hoa quả cuối cùng cho bữa trưa.
Bên ngoài nhà bếp, Tôn Lăng lúc đi ra đã lập tức thu hoạch được đầy ánh mắt giống như trong lễ rửa tội của một đám thực khách.
Tôn Lăng đã có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, vô cùng thông thạo, trong lúc bưng thịt bò nấu cà chua lên thì cũng thuận tiện kêu một vòng đại thúc đại bá, chờ đến khi đặt xong đồ ăn lên bàn, cả một đám khách quen này đã cùng Tôn Lăng nói chuyện.
Vương Chấn Giang: « Cậu là người mới được ông chủ nhỏ thuê đến à? »
Tôn Lăng khiêm tốn: "Không phải, không phải, tôi chỉ là nhân viên bình thường trong cửa hàng này của lão sư mà thôi. »
Những vị khách khác: "Lão sư?"
Tôn Lăng tiếp tục khiêm tốn: "Lão sư không cho tôi gọi cậu ấy là lão sư, dù sao tôi cũng học nghệ chưa thông, còn chênh lệch rất nhiều. »
Vương Chấn Giang nắm được điểm mấu chốt: « Cậu đến đây là để học nấu ăn của ông chủ nhỏ sao? »
Mọi người xung quanh lắng tai nghe đến đây, một lúc sau bỗng nhiên cười ầm lên: « Ha ha ha, hóa ra là đến học nấu ăn, ngẫm lại những món ăn kinh dị kia, sau đó lại được nhân gấp hai lần kinh dị, sao nào, các người có sợ không? Có run rẩy không? Có muốn gào khóc không? »
Tôn Lăng sửa lại một chút: « Nghiêm túc mà nói thì tôi đến đây không phải là để học nấu ăn, mà chỉ muốn học cách làm một món ăn thôi, món ăn kia tên là « Thời gian » ».
Mọi người hai mặt nhìn nhau: Món gì vậy?
Đã trộn xong salad, Dịch Bạch Đường ở trong nhà bếp đang đợi cho nước chanh ngấm vào trong salad cùng với các gia vị khác lúc này cũng thoáng nhướng mi: Cái thứ đồ ăn không thể giải thích được kia lại còn có cả tên sao?
Lúc này, lời giải thích của Tôn Lăng cũng truyền từ bên ngoài vào:
« Món ăn gọi là « Thời gian » này là thế này, món ăn này khi mới ăn vào chính là thời điểm mới yêu, sau đó trải qua tang thương, vượt ngàn cánh buồm, khám phá hồng trần mới có thể hiểu rõ được cuộc đời huyền ảo, trân trọng lẫn nhau, quên nhau giữa giang hồ. »
Đã nói bao nhiêu lần là không thể làm được món ăn này, lại còn muốn rêu rao, thật đáng ghét!
Dịch Bạch Đường rất không vui.
Tôn Lăng vẫn chưa thành công trong việc tiếp nhận sóng điện não truyền đến từ Dịch Bạch Đường, cho nên lúc mọi người dồn dập hỏi « Đấy là trò đùa gì vậy » hắn vẫn còn đang tiếp tục: « Tôi cảm thấy tầng hương vị thứ nhất của nó chính là ngọt ngào, tầng thứ hai là đắng chát, còn đợi đến tầng thứ ba chính là ngọt ngào cũng được, đắng chát cũng tốt, tất cả đều không phải là điều quan trọng, mà phải buông xuống hết thảy, quên đi, thoải mái, tùy ý, hương vị phải rất bình thản. Nói chung là, chờ đến khi mọi người ăn xong món này rồi, chuyện xưa giống như sương khói, tốt hay xấu cũng chỉ còn là một phần trong kí ức của mỗi chúng ta. »
Những người còn lại dồn dập: « Tên tiểu tử cậu là học sinh chuyên văn phải không? »
Tôn Lăng hơi ngượng ngùng: "Khà khà, đúng là có viết mấy bài văn nhỏ cho tạp chí văn học. »
Dịch Bạch Đường trong nhà bếp: "..."
Hắn lườm một cái không quá ưu nhã.
Một tầng ngọt, một tầng đắng, thêm một tầng không có mùi vị gì làm nền.
Nếu như sớm đã có hình dung như vậy, từ lúc bắt đầu hắn đã có thể đưa ra kiến nghị, làm một cái bánh ngọt không phải là được rồi sao, mặt trên phủ đường hoặc bơ, ở giữa sẽ cho thêm bột cô ca, sô cô la đen, ở tầng cuối cùng thêm vào một chút kĩ xảo, có thể dùng rượu băng... một món ăn khi ăn vào cảm thấy bình thản, khi đưa vào trong miệng sẽ có hương rượu nồng đậm, trước đó là bình thản, sau đó là không bình thản, vừa vặn thỏa mãn được yêu cầu.
Thế nhưng mặc dù biết rõ thứ có thể thỏa mãn được yêu cầu của Tôn Lăng, Dịch Bạch Đường lại không có chút ý định nào chuẩn bị nói cho Tôn Lăng.
Hắn cảm thấy đối phương vô cùng đáng ghét.
Vừa mới bắt đầu đã quấn lấy mình để ở lại cũng thôi đi, sau khi ở lại lại còn không làm được cái gì cả, quan trọng nhất là, lần thứ nhất ra tay đã khiến cho gà ác nhỏ chết không nhắm mắt, trước tiên cần phải nghiêm túc nhận lỗi với gà ác nhỏ, xong rồi hãy nói đến cái khác được không?
Dịch Bạch Đường dựa vào tường của nhà bếp, theo thói quen, trong lúc suy nghĩ sẽ lấy ra một chiếc kẹo cao su cho vào miệng, một bên yên lặng nhai, một bên còn đang tiếp tục nghĩ: Hơn nữa, loại thức ăn này quá đơn giản đến mức thô bạo.
Không có gì là nghệ thuật.
Không có gì là khiêu chiến.
Lười động tay.
Một mảnh kẹo cao su còn chưa được nhai xong, một mảnh khác đã được nhét vào trong miệng.
Dịch Bạch Đường tiếp tục suy nghĩ:
Huống hồ, mặc dù rất giống như đã có thể giải quyết nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Rượu đóng băng có thể giải quyết vấn đề ngọt đắng trong vị giác, nhưng còn tình cảm thì sao?
Làm gì có nhiều tình cảm như vậy trong một món ăn, cũng không phải là diễn phim truyền hình, nó cũng chỉ là hương vị kết hợp lại với nhau mà thôi... Có lẽ, đối với những người giàu tình cảm, khi ăn cũng có thể có ý nghĩ cảm động, nhưng đối với phần lớn những người khác mà nói, nó cũng chỉ là một món ăn tập hợp các loại hương vị với nhau...
Lúc này lại có âm thanh từ bên ngoài truyền vào, giọng nói trầm khàn, đây là giọng của Vương Chấn Giang: "Tuy rằng cậu nói rất kì quái, thế nhưng tôi lại có cảm giác đã từng được ăn qua một lần rồi."
Bên ngoài nhà bếp, Vương Chấn Giang khi nói những lời này thì nhìn về phía vợ mình, đến nửa ngày người vợ mới phản ứng được, tức giận đánh chồng đang ngồi bên cạnh một cái: "Anh nói liên thiên gì vậy."
Tiếp theo lại là một tràng cười vang, trong lúc cười, âm thanh kích động của Tôn Lăng cũng xuyên qua vách tường, truyền vào: "Đúng như vậy phải không! Tôi đã nói là có món ăn như vậy mà, nhất định tôi phải làm được món ăn này!"
Bàn tay Dịch Bạch Đường trượt đi, hộp kẹo cao su trong lòng bàn tay không được cầm chắc, lọt qua khe hở, rơi trên mặt đất.
Tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài vẫn đang tiếp tục, những người khác cười nhạo: "Như vậy là cậu muốn làm cho bạn gái à?"
Giọng nói của Tôn Lăng trầm xuống: "Không phải, hiện tại chỉ là bạn bè bình thường thôi, cô ấy kết hôn rồi," nói rồi, tâm tình của hắn đột nhiên cũng trùng xuống: "cũng đã ly hôn rồi, chuẩn bị rời khỏi đây."
Lúc này lại không có ai tiếp tục chủ đề này nữa.
Kết hôn rồi, sau đó cũng đã ly hôn.
Bây giờ là bạn bè, vậy quá khứ e rằng không phải như vậy đúng không.
Dịch Bạch Đường suy nghĩ miên man không có bến bờ, hương vị bạc hà mát mẻ kích thích đầu mũi cùng đại não của hắn, vì vậy, tất cả suy nghĩ không tự chủ mà chạy về một phương hướng đặc biệt: Thật sự có... Có đồ ăn có thể khiến cho người bình thường ăn ra tình cảm trong đó sao?
Tiếng nói chuyện bên ngoài vẫn đang tiếp tục, Dịch Bạch Đường lại đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mãi đến tận khi trong tai bắt được một từ ngữ mấu chốt nào đó mới thôi.
"Ôi chao, tiểu Tôn, cậu có biết ông chủ nhỏ dạo gần đây xảy ra chuyện gì không?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tỉ lệ đồ ăn kinh dị xuất hiện cao hơn trước đây!"
"Tại sao vậy?"
"Có phải là vì cái người mặc âu phục trước kia không đến không?"
"... Mọi người đang nói đến Thương Hoài Nghiên phải không?"
... Cái gì mà tôi lại làm ra rất nhiều đồ ăn kinh dị, không phục! Rõ ràng là tôi đang tìm linh cảm để có thể nấu được món ăn mới kinh thiên nghĩa địa khiếp quỷ thần, những cái kia dù sao cũng chỉ là đường vòng trước khi món ăn mới ra đời mà thôi!
Trong lòng Dịch Bạch Đường không vui.
Sau đó hắn đột nhiên cảnh giác.
Nói đến hảo đầu lưỡi thật sự đúng là mấy ngày nay không thấy y đến đây.
Chẳng trách cảm giác mấy ngày nay lại có chút là lạ, thật giống như tinh thần không vực lên cao được.
Hóa ra là bởi vì hảo đầu lưỡi vẫn luôn không đến đây thưởng thức đồ ăn mình nấu rồi cho mình ý kiến sao?
Sau khi ý thức được điểm này, cảm giác cô quạnh xa lạ đột nhiên xông vào đầu.
Dịch Bạch Đường bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ:
Đến tột cùng thì hảo đầu lưỡi gần đây đang bận rộn chuyện gì vậy?
Mình và y là bằng hữu.
Vào những lúc như thế này, mình có nên gọi điện thoại, quan tâm đến tình trạng gần đây của bạn bè hay không?
Cũng có thể thuận tiện cùng hảo đầu lưỡi thảo luận qua vấn đề về tình cảm bên trong đồ ăn...?