• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hẻm nhỏ mỹ thực, ông chủ bên cạnh cảm thấy gần đây quán ăn nhỏ có chút kì lạ.

Quán ăn có tên là Có Tiệm Cơm mở ngay sát vách bọn họ, cửa hàng cũng chỉ khoảng 20 mét vuông, ông chủ cũng là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, từ trong ra ngoài đều thể hiện sự cao lãnh "Tôi chính là không muốn buôn bán", thế nhưng trong quán cơm nhỏ dạo gần đây lại càng ngày càng náo nhiệt.

Vốn dĩ ban đầu ngay cả mèo nhỏ còn không có nổi hai, ba con, hàng ngày chỉ cần có người vào trong tiệm cơm cũng đủ để khiến cho những người khác trong cửa hàng của ông ta ngạc nhiên, cửa hàng mở ra dù sao cũng là để buôn bán mà, một năm 365 ngày cũng không thể trông cậy vào sự giúp đỡ của khách giang hồ kia cứu giúp, cho nên chủ quán vẫn cảm thấy vô cùng ung dung, không thèm để ý, bình tĩnh không bao lâu, những người đến cổ vũ mỗi ngày sẽ biến mất không còn tăm hơi.

Vậy mà cuối cùng không thể ngờ được... Tuy rằng những người kia gần đây đúng là không thấy đâu, thế nhưng những khuôn mặt mới dắt tay nhau mà đến lại càng nhiều hơn, mục tiêu rõ ràng là quán cơm nho nhỏ kia.

Tuy rằng chủ quán cơm vẫn một đường tìm chết như trước kia...

Nhưng lại không ngăn được tre già măng mọc.

Những ông chủ ở quanh đó không biết có bao nhiêu ghen tị, mỗi ngày bọn họ đều ngồi trong quán của mình nghển cổ nhìn chằm chằm vào cửa hàng nho nhỏ kia, còn không quên sai nhân viên của mình âm thầm tiếp xúc với những vị khách cũ kia để thăm dò nguyên nhân phát sinh sự thay đổi này.

Trong số những vị khách đến đến đi đi như vậy cũng sẽ có một vài người dễ nói chuyện, cũng chỉ trong một buổi chiều, nhân viên được sai đi hỏi tin đã dồn dập trở lại quán cơm, báo cáo tình hình cho ông chủ biết.

Cứ như vậy, mấy ông chủ của các cửa hàng còn lại đã rất nhanh chóng biết được lý do quán cơm kia bỗng nhiên trở nên đắt khách, bọn họ ngồi ở quầy hàng suy nghĩ một lúc, vỗ đùi nói: "Cái này dễ làm, cái gì gọi là bánh bơ trứng gà ma thuật, nếu như cậu ta không làm thì chúng ta làm! Sau khi xong cũng coi như là món ăn chiêu bài của cửa hàng, mau đi viết một tấm biển thông báo, có thể kéo được bao nhiêu khách thì kéo bấy nhiêu khách, buôn bán khó khăn, cho dù là thịt ở chân con muỗi cũng không thể từ bỏ!"

Nhân viên cửa hàng muốn nói lại thôi.

Ông chủ hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhân viên cửa hàng nói: "Nếu chỉ đơn giản là món ăn mới thì cũng không có gì để nói... Thế nhưng hiện tại, những người đến đây thật ra cũng không quá để ý đến cái gọi là ma thuật tình yêu kia."

Ông chủ hỏi gấp vấn đề trọng tâm: "Vậy họ lưu ý cái gì, cậu không thể nói hết một lần được à?"

Nhân viên cửa hàng suy nghĩ một chút, không biết nói thế nào, vì vậy lấy điện thoại di động ra, mở APP ra, đưa cho ông chủ của mình xem lời bình luận ở dưới Có Tiệm Cơm.

Ông chủ liếc mắt đọc thành tiếng:

"Người thứ nhất cho 1 sao, bình luận: Tôi đến đây là vì ma thuật tình yêu hấp dẫn, sau khi đến chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất, chữ đầu bếp này thật sự là muốn lên trời luôn."

"Người thứ hai cho hai sao, bình luận: "Phiên dịch ý của lời lầu trên, đầu bếp của Có Tiệm Cơm là một đại tiểu vương tử, chuyên nấu ra những món ăn kinh dị. Ngoài ra, tôi cũng vô cùng thông cảm với bạn, tôi cũng là bị ma thuật tình yêu hấp dẫn nên mới đến."



"Người thứ ba cho ba sao, bình luận: Không thể nói như vậy được, từ trong những món ăn kinh dị kia tôi đã nhận được hương vị triết học nhân sinh sâu sắc, món ăn này thật sự ăn không ngon à? Món ăn này thật sự ăn có ngon không? Món ăn này đối với tôi mà nói thì đúng là ăn không ngon, nhưng đối với người khác có đúng là không ngon không? Món ăn này... Ôi, vì sao ăn có một bữa cơm mà tôi lại còn muốn suy nghĩ đến ý nghĩa của cuộc sống cơ chứ?! Ngoài ra, cũng xin nhắc nhở mọi người một chút, đó là Có Tiệm Cơm vô cùng sạch sẽ, có thể sánh ngang với khách sạn 5 sao. Cuối cùng tôi nhất định phải nói một câu, mọi người đến đều là vì ma thuật tình yêu phải không? Thật đúng là giống nhau mà."

"Người thứ 4 cho 4 sao, bình luận: Mọi người xem lại xem vận số của mình có phải không tốt hay không, tôi đến quán cơm đó hai lần, hai lần được ăn món ăn mỹ vị, trong đó có một lần là canh gà nấu hải sâm, bào ngư, vừa nhìn vào trong bát đã có thể nhìn thấy ba con hải sâm, nhìn lớn đến không tin nổi vào mắt mình, còn xem đi xem lại, xác nhận đúng là ba con... Lúc đó da đầu cũng run lên, thầm nghĩ món này bao nhiêu tiền đây, kết quả là đến lúc tính tiền, tiểu vương tử tùy ý liếc mắt một cái nói 500 tệ... Ôi, tôi cảm thấy anh ta đã giảm giá cho mình 50%, tuyệt đối có thể nói là hàng đẹp giá rẻ buôn bán lỗ vốn. Nhưng tôi vẫn chỉ cho 4 sao, còn 1 sao cuối cùng tôi không cho. Sau đó có một lần tôi gọi thức ăn ngoài, thức ăn ngoài đó khi ăn vào quả thật là khiến cho tôi cảm thấy cuộc sống này không còn gì để luyến tiếc. Mà ma thuật tình yêu là cái gì?"

"Người thứ 5 cho 5 sao, bình luận: Cảm ơn đầu bếp, tôi và bạn gái của mình kết hôn rồi. Sau khi đến quán cơm kia ăn một lần, bạn gái tôi không bao giờ còn chê cơm nước do tôi nấu nữa."

Ông chủ đọc xong 5 bình luận ở vị trí đầu tiên, lập tức trầm mặc.

Nhân viên cửa hàng cũng trầm mặc.

Cuối cùng, ông chủ tức giận đến mức quăng luôn điện thoại di động!

Ông trời ơi, tại sao thời đại này đến món ăn kinh dị cũng có thể trở thành một loại trào lưu thời thượng?

Đầu lưỡi của các vị thực khách đều biến dị tập thể hết rồi hay sao?!

Trong phòng bếp của Có Tiệm Cơm, Dịch Bạch Đường đang kiểm kê lại đồ ăn và chuẩn bị rửa bát đũa.

Sự việc hôn môi kia cũng đã là chuyện của mấy ngày trước, bất kể là Dịch Bạch Đường hay Thương Hoài Nghiên cũng đều đặc biệt coi đó là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn, đồng thời cảm thấy cái loại việc ngoài ý muốn này lần sau hoàn toàn có thể làm lại.

Từng người đều lập kế hoạch ở một góc tối trong tim mình, còn bên ngoài, Thương Hoài Nghiên đang cùng Dịch Bạch Đường thu dọn bàn ghế.

Dịch Bạch Đường buồn bực quét mắt liếc nhìn đối phương một cái, trước đây, thỉnh thoảng Thương Hoài Nghiên cũng sẽ hỗ trợ, nhưng hai ngày nay y lại đến giúp mỗi ngày, còn vô cùng nhiệt tình.

Thương Hoài Nghiên trong giây lát đã hiểu ý của đối phương, giải thích: "Hai người cùng nhau thu dọn sẽ tương đối nhanh."

Dịch Bạch Đường: "Công việc của anh thì sao?"

Thương Hoài Nghiên: "Không có việc gì."

Dịch Bạch Đường: Vậy việc tôi nhanh hay không nhanh thì có quan hệ gì với anh?

Thương Hoài Nghiên lại một lần nữa nhìn thấu được suy nghĩ của Dịch Bạch Đường từ trong ánh mắt của đối phương.

Y cảm thấy hơi phiền lòng, thầm nghĩ vì sao người này lại khó lấy lòng đến như vậy, cần phải thay đổi lại là từ trước – thôi, hảo hán không đề cập đến chuyện dũng cảm năm đó!

Y vừa rửa chén vừa nói chuyện câu được câu không với Dịch Bạch Đường: "Cậu thích rửa bát à?"

Dịch Bạch Đường nói, giọng nhàn nhạt: "Tại sao lại có người thích rửa chén."

Thương Hoài Nghiên hơi hơi cọ cằm, lúc rửa bát, nước từ vòi chảy xuống bắn lên mặt y, theo động tác của y rơi xuống, rơi lên cánh tay của Dịch Bạch Đường.

"Vậy vì sao cậu lại vẫn nghiêm túc rửa như vậy?"

Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn giọt nước trên cánh tay mình, lại nhớ đến lần hôn môi hôm trước.

Cây non lại dùng lá cây để đùa bỡn mình!

Bánh bơ trứng gà lúc trước cũng như vậy!

Mỗi ngày đều đùa bỡn mình!



Hừ ~

Tuy rằng như vậy cũng không khiến cho mình chán ghét...

Dịch Bạch Đường không dấu vết dời mắt đi: "Cần thiết để rèn luyện ý chí mà thôi, muốn có trái ngọt để ăn thì đầu tiên nhất định phải chăm sóc cây non thật cẩn thận." Hắn nói một lời hai ý, cùng với câu nói này, hắn nhìn lướt qua Thương Hoài Nghiên ở bên cạnh.

Thương Hoài Nghiên càng không có gì để nói. Lời nói này thật giống như rất có đạo lý, nhưng nói muốn ăn được trái ngọt thì cũng không hẳn cần phải cẩn thận chăm sóc cây non trước đó.

Thương Hoài Nghiên thay đổi một phương thức khác: "Không cân nhắc đến việc thuê một người sao? Tôi cảm thấy cậu hẳn là có đủ khả năng này."

Y vốn cho rằng Dịch Bạch Đường sẽ còn tiếp tục dùng lời lẽ đanh thép để nói đến việc rèn luyện gì đó, nhưng lại không ngờ đến rằng đối phương sẽ dùng thần sắc bình tĩnh để trả lời: "À, không đủ tiền để thuê." Tiếp theo, Dịch Bạch Đường còn nói: "Ở đây cũng không có ai nguyện ý đến rửa bát thuê ba ngày."

Câu nói cuối cùng kia... Là sự thật. Nếu như có người đồng ý đến đây rửa bát thuê ba ngày, không bằng mình đến khách sạn lớn làm thêm, tiền lương cũng cao.

Thương Hoài Nghiên suy nghĩ, đột nhiên ý thức được câu nói trước đó của Dịch Bạch Đường là gì.

Y hơi khó hiểu, quay đầu hỏi: "Vì sao lại không đủ tiền? Gần đây khách đến cũng khá đông, hẳn là phải đủ chứ?" Hơn nữa quán ăn này tuy rằng nhỏ, cũng không thể tiếp đón nhiều khách trong cùng một lúc, nhưng bởi vì tính đặc thù của đầu bếp cho nên số tiền tiêu phí thật ra cũng không hề thấp. Trước đó y cũng đã chú ý, nguyên liệu dùng cho một bữa cơm của Dịch Bạch Đường cho dù thu 300-500 tệ cũng không có chút đáng ngạc nhiên nào cả.

Dịch Bạch Đường cũng khổ não: "Đúng vậy!" Vì sao không có ai cảm thấy mình sẽ thiếu tiền vậy?

Hai người tương đối trầm mặc.

Thương Hoài Nghiên hơi nghi ngờ nhìn Dịch Bạch Đường một lúc, đột nhiên ý thức được điều gì: "Cậu có ghi chép lại không?"

Dịch Bạch Đường cây ngay không sợ chết đứng: "Không!"

Thương Hoài Nghiên: "..."

Ý định xem lại sổ sách bị phá hủy, Thương Hoài Nghiên không còn cách nào khác đành hỏi tiếp: "Lần trước tôi đi với cậu mua ba con bào ngư kia, ba con là 1500 tệ, tôi vẫn nhớ hai ngày trước cậu đem chúng nó đi nấu..." Y còn nhớ bản thân đã ăn một phần, chẳng lẽ mình đã ăn nhiều lắm sao? Từ nhỏ đến lớn ý nghĩ như vậy y chưa bao giờ có, chưa bao giờ phải lo lắng điều này, nhưng lần này y lại thật sự hơi phát sầu, chẳng lẽ do mình ăn quá nhiều...

Dịch Bạch Đường "A" một tiếng: "Không sai, đã mang một con đi nấu rồi, còn một con vẫn đang ướp lạnh."

Thương Hoài Nghiên: "Món ăn kia tôi vẫn nhớ, có phải là..." Dịch Bạch Đường bổ sung giúp đối phương: "Hải sâm bào ngư chưng canh gà."

Thương Hoài Nghiên nhanh chóng nhớ lại, mỗi lần y đến đây ăn đồ ăn do Dịch Bạch Đường nấu chưa bao giờ thấy nguyên liệu nấu ăn không tốt, hải sâm tất nhiên cũng là loại mấy chục, gà nhất định là gà mái tơ, ít nhất cũng phải hơn 100, bào ngư lại càng không phải nói, bình quân cũng phải 500 một con.

Lúc nghĩ đến điều này y cũng thấy mệt đầu, chợt phát hiện ra không biết từ lúc nào mình cũng đã biết được sự khác biệt của các loại nguyên liệu nấu ăn...

Vấn đề là, công việc của y cùng với quán cơm và quán rượu chưa bao giờ có điểm chung. _(: зゝ∠)_

Thương Hoài Nghiên thuận miệng hỏi "Thế cuối cùng cậu định giá của món ăn đó là bao nhiêu?" Y tính toán một chút, thấy thế nào cũng phải 700-800, dù là thế cũng không gọi là cao.

Dịch Bạch Đường: "500."

Thương Hoài Nghiên: "...?????"

Dịch Bạch Đường nói xong, tự mình cũng suy nghĩ lại, đột nhiên ý thức được điều gì, nói: "Định giá hơi thấp!"

Thương Hoài Nghiên: "... Cậu, bây giờ cậu mới nhận ra à?"

Dịch Bạch Đường đã nhanh chóng khôi phục lại khuôn mặt không cảm xúc: "Thôi, nếu định giá cao quá bọn họ không hiểu được lại ầm ĩ lên, tôi cũng chỉ muốn tìm mấy người để luyện tay nghề nấu ăn mà thôi."



Thương Hoài Nghiên: "..." Nhưng mà làm gì có ai lại mỗi ngày đều đi lấy nguyên vật liệu hàng mấy trăm ngàn để luyện tập cho mình lỗ vốn chứ?!"

Thương Hoài Nghiên nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, phun tào một câu: "Cậu đã làm lãng phí bao nhiêu tiền như thế hả!" Sau đó y lại yên lặng bổ sung thêm một câu trong lòng, kì thật tôi có rất nhiều tiền, cũng nguyện ý để cho cậu lãng phí như vậy!

Dịch Bạch Đường quét mắt liếc nhìn Thương Hoài Nghiên một cái.

Lúc ánh mắt hơi lạnh liếc nhìn đến gương mặt mình, Thương Hoài Nghiên không tự chủ được bắt đầu lo lắng có phải khẩu khí của mình hơi nặng rồi không.

Thật ra, nếu vấn đề chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết được thì cũng không phải là việc lớn gì!

Chỉ cần y đem người của công ty đến đây bao ăn, rồi sau đó lại để thư kí tìm một người chuyên môn đến giúp Dịch Bạch Đường định giá là được rồi.

Dù sao mình cũng nghèo đến mức chỉ còn lại mỗi tiền.

Thật ra Dịch Bạch Đường hoàn toàn không nghĩ nhiều như Thương Hoài Nghiên tưởng tượng ra.

Từ nhỏ đến lớn ánh mắt của hắn vẫn luôn như vậy, khi còn bé bị lão đại ma vương phun tào, dùng phương pháp này có hiệu quả hệt như một chiếc máy điều hòa.

Lúc này, ngược lại hắn lại cảm thấy hơi cảm khái, bởi vì trong lúc không hay biết, khoảng cách giữa mình và Hoài Nghiên lại càng ngày càng gần, cũng có thể hỏi đến những vấn đề riêng tư như thế này!

Bát trong tay cũng đã được rửa xong.

Dịch Bạch Đường lại rửa lại tay bằng xà phòng một lần nữa, tắt vòi nước đi, lau khô tay rồi đi về phía phòng nhỏ phía sau nhà bếp.

Thương Hoài Nghiên: "?"

Y còn chưa kịp quyết định xem mình có nên đi theo hay không thì đã thấy Dịch Bạch Đường quay ra, trên tay cầm theo một cuốn sổ màu hồng mong mỏng.

Thương Hoài Nghiên: Cuốn sổ bìa hồng này nhìn có hơi quen mắt...

Dịch Bạch Đường đưa cuốn sổ mỏng này cho Thương Hoài Nghiên, trịnh trọng nói: "Tất cả những khoản để dành đều ở trong này, anh có thể tự xem, tiện đó tính giúp tôi xem còn có thể dùng trong bao lâu nữa."

Người xưa nay chỉ dùng thẻ tín dụng ngân hàng, thẻ vàng, thẻ đen, thẻ kim cương Thương Hoài Nghiên: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK