Lúc này lão Hứa đang cùng với Thạch tổng ở trong phòng tiếp khách, đến khi Dịch Bạch Đường mang đồ ăn lên, ông ta nhanh chóng động thủ, muốn chia đĩa đồ ăn này ra làm hai, một phần là cho Thạch tổng, một phần còn lại chuẩn bị mang vào cho khách quý.
Thạch tổng cười ha hả nói: "Lão Hứa, ông thật phiền phức, loại chuyện nhỏ nhặt này cần gì ông phải tự mình ra tay? Chỉ cần lão Hứa ông nói một tiếng, tôi làm là được rồi đúng không? Ôi chao, đồ ăn đã lên đến đây rồi, vậy để cho tôi nếm thử xem khi nước sốt phủ lên đồ ăn thì ăn vào sẽ có cảm giác gì!"
Vừa nói chuyện, ông ta vừa cầm lấy đũa chuẩn bị gắp đồ.
Cũng không biết lời nói này nhắc nhở lão Hứa điều gì, chỉ thấy lão Hứa vốn đang định rời đi lại đột nhiên quay người lại, lần thứ hai bưng lấy cái đĩa trước mặt Thạch tổng rồi chia tiếp ra làm hai, sau đó mới lấy đi ba phần tư món ăn đi vào gian phòng phía sau phòng khách.
Trước mặt Thạch tổng vẫn là cái đĩa đựng đồ ăn ban đầu của Dịch Bạch Đường.
Một, hai, ba...
Một chiếc đĩa bầu dục lớn như vậy nhìn bằng mắt thường cũng có thể đếm được ba mảnh lá cải thảo, hầu tử xinh đẹp bên cạnh được Dịch Bạch Đường dùng nước tương tạo nên ngược lại không bị phá hỏng, có điều, một bộ hầu tử nâng cải thảo hoàn chỉnh lại biến thành hầu tử xách lá rau, lòng ông ta cũng nát theo luôn rồi.
Cánh tay dù sao cũng không địch được với đùi lớn, người cũng đã đi rồi, Thạch tổng cũng chỉ có thể nuốt khó chịu vào trong lòng, cầm lấy đũa, gắp một mảnh lá rau nhét vào trong miệng...
Cũng trong lúc đó, phía sau phòng khách, khách quý ngồi bên cửa sổ cũng đã bỏ chăn bông trên người ra, chạy một đường đến góc khuất không nhìn thấy bóng, bưng đĩa lão Hứa mang vào lên bắt đầu nếm thử hương vị của món ăn.
Lão Hứa nhìn vị khách quý kia bưng đĩa giống hệt như bưng bảo bối, đừng nói là cùng ông ta nếm thử hương vị, từ đầu đến cuối người kia đều không có ý định chia cho ông ta một cái lá cải thảo.
Ông ta cũng cảm thấy thổn thức không thôi, thầm nghĩ bản thân đúng là người thông minh cơ trí, đã lấy một nửa từ chỗ của Thạch Ích, nếu không chắc giờ phút này ông ta cũng đã không cam chịu mà tiến lại...
Nghĩ như vậy, một đũa đồ ăn cũng cứ thế cho vào miệng, đầu lưỡi vừa chạm vào nước chấm, hàm răng vừa xé nát nguyên liệu nấu ăn, ông ta đã cảm nhận được một luồng hương vị không nói thành lời xông thẳng lên óc, giống như thịt trâu non mềm ngọt, đến khi nhai hai cái lại trở về với vị thanh đạm của cải thảo trắng!
Chuyện này... Hương vị thế này, nâng cấp lên rất nhiều! Cái này chỉ đơn giản là cải thảo ngâm nước tương thôi sao?
Lão Hứa thật sự cảm thấy có phần khiếp sợ, nhìn về phía vị khách quý kia theo bản năng lại thấy người ngồi nơi đó, cũng ăn món ăn này, sắc mặt mơ hồ... Thật sự hơi quái lạ.
Hứa lão cảm thấy lo lắng vị khách quý này sẽ làm khó Dịch Bạch Đường giống như vừa rồi, cho nên lên tiếng trước: "Tôi cảm thấy món ăn này rất ngon, tuổi còn trẻ mà đã có thể nấu được loại đồ ăn như thế này, tiền đồ quả thật là không thể đo đếm đượng, ngài thấy sao?". Truyện Cổ Đại
Khách quý liếc mắt nhìn lão Hứa, nói một câu ngoài dự đoán của mọi người: "Món ăn này, mặc dù có 100 điều không được vừa ý, thế nhưng cũng coi như một thứ ngoài dự đoán của mọi người."
Lão Hứa: "..." Thật sự là quá cay nghiệt! Ngài có địa vị thế nào, vậy mà hôm nay không biết phạm phải cái gì lại cứ nhất định tính toán chi li với một đứa trẻ? Nói ra cũng không sợ ném hết mặt già đi, thật sự là...
Khách quý không nghe được trong lòng lão Hứa đang nói gì, tự mình nói tiếp: "Một đứa trẻ chỉ khi nào lớn lên mói có thể từ từ hiểu được nấu ăn đích thực là gì, món ăn này cũng miễn cưỡng được cho là bình thường thôi."
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, lão Hứa nghe được một sự thổn thức phức tạp nho nhỏ từ lời nói trong miệng khách quý.
Sau đó khách quý nói tiếp: "Có điều, chỉ bằng món ăn này mà đòi lấy 2 triệu, quá nhiều, ông chỉ được cho cậu ta 1 triệu thôi, biết chưa? Nhiều hơn một đồng cũng không được."
Lão Hứa: "..." Tôi chỉ lo hắn vừa quay đầu đã bán phương pháp phối chế này cho Thạch Ích ngồi bên cạnh, như vậy thì đừng nói là 2 triệu, sợ là có thể cầm luôn 3-4 triệu.
Thế nhưng vị khách quý trước mặt ông ta lại có thân phận không hề tầm thường, ông ta cau mày nửa ngày, cũng chỉ đành mang theo vẻ mặt đáp ứng yêu cầu, sau đó lần thứ hai xuất hiện bên trong phòng khách.
Bên trong phòng khách, Dịch Bạch Đường vẫn đang ngồi chờ, cái đĩa trước mặt Thạch Ích đã sạch bóng, ngay cả hầu tử Dịch Bạch Đường tạo ra lúc đầu cũng đã bị người ta dùng lá cải thảo quét sạch sành sanh.
Hứa lão tằng hắng một cái: "Cái kia, sau khi tôi và ủy viên quản lý bên trong thảo luận, phương pháp phối chế nước xốt này e là không đáng giá 2 triệu tiền đặt cọc, chúng tôi chỉ có thể ra giá 1 triệu, không thể nhiều hơn."
Nói xong câu đó, ông ta lập tức nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt của Thạch Ích, nhìn thấy ông nhanh chóng quyết định, quay sang nói nhanh với Dịch Bạch Đường: "Cậu bạn nhỏ, cậu không cần lo lắng, tôi là ông chủ của nhà hàng Thạch Ích, nếu như hiệp hội đầu bếp không cần, vậy tôi có thể mua đứt, còn mời cậu làm cố vấn kĩ thuật cho sản phẩm mới nghiên cứu của chúng tôi, hưởng chế độ đãi ngộ tốt nhất, còn có thể chia hoa hồng, cậu thấy thế nào?"
Lão Hứa nói xong còn chưa nhận được câu trả lời của Dịch Bạch Đường đã cảm thấy vô cùng tức tối vì câu nói của Thạch Ích, bực đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: "Thạch Ích, ông vừa rồi đã nói người làm ăn có trước có sau, sẽ không phá hoại!"
Thạch Ích tiếp tục cười ha ha: "Lão Hứa, không phải là tôi muốn phá hoại, cái này không phải là do các ông định giá quá thấp hay sao? Đều đã lấy một mức giá chém ngang eo người ta rồi còn gì! Mọi người đều có xuất thân là đầu bếp, ôi, tôi lại quá mềm lòng, cho nên mới không đành lòng nhìn thấy đồng nghiệp bị ép giá đến mức này, tôi nghĩ rằng nếu chẳng may đây là tiền cứu mạng, chẳng lẽ bản thân lại tàn nhẫn đến mức khoanh tay đứng nhìn cậu ta không thèm quan tâm..."
Lão Hứa suýt chút nữa thì phun một đống nước bọt nên mặt lão gia hỏa không biết xấu hổ này.
Ông ta đang định vén tay áo lên lao vào đại chiến 300 hiệp với đối phương thì lại đột nhiên nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía trước: "Được."
Dịch Bạch Đường nói.
Cả lão Hứa và Thạch Ích đều quay đầu nhìn về phía Dịch Bạch Đường.
Thạch Ích vui vẻ ra mặt: "Như vậy —— "
"Tôi nói được." Dịch Bạch Đường lần thứ hai nói với lão Hứa, vẻ mặt bình tĩnh, "Vậy 1 triệu."
Bây giờ Thạch Ích mới hiểu Dịch Bạch Đường vừa nói gì, vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ hiện tại là chuyện gì đang xảy ra? Vì sao lại có người không muốn kiếm tiền?
Lão Hứa cũng bị dọa không nhẹ: "1 triệu... Cậu đồng ý?"
"Phải." Dịch Bạch Đường hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp lấy một tờ giấy từ trong túi ra, tiện tay đặt lên bàn, "Tôi đồng ý, phương pháp phối chế cho ông, tôi chỉ muốn nghiệm chứng một chuyện."
"Chuyện gì?" Lão Hứa hỏi theo bản năng.
Thế nhưng lúc này Dịch Bạch Đường lại không nói lời nào nữa.
Chỉ thấy hắn đột nhiên đứng lên khỏi chỗ ngồi, cất bước xuyên qua phòng khách, đi đến cánh cửa thông với phòng phía sau, mạnh mẽ mở ra...
Lúc này lão Hứa mới phản ứng được, nhất thời quýnh lên: "Cậu làm gì thế?"
Dịch Bạch Đường đứng trước cánh cửa đang mở, nhìn vào bên trong phòng.
Hắn chỉ nhìn thấy phía trên cửa sổ ánh sáng chiếu vào tạo thành những cái bóng loang lổ, ở bên trên bàn nhỏ đặt cạnh đó có một chiếc đĩa.
Cánh cửa sổ mở rộng, gió thổi đến mang theo vài chiếc lá cây lìa cành bay vào trong phòng.
Bên ngoài cửa sổ, mặt nước trong trẻo phản chiếu ánh nắng mặt trời rực rỡ, một đầu cá to đột nhiên nhảy khỏi mặt nước, đớp được một con sâu nhỏ phía trên.
Đuôi lông mày của Dịch Bạch Đường nhẹ nhướng.
Hắn không nhìn thấy bóng người nào trong phòng, một lúc sau, quay về phía lão Hứa: "Không có gì...", hắn nói, "Tôi đã nghiệm chứng xong."
Hứa lão: "..." Ông ta hỏi theo bản năng, "Cậu chứng thực điều gì?"
Trên mặt Dịch Bạch Đường không hề biểu lộ cảm xúc gì: "Chứng thực xem nơi này của ông có đúng là đã ẩn giấu một đại khốn nạn có thể lên trời xuống đất, xuất quỷ nhập thần hay không."
Lão Hứa: "..."
Bỗng nhiên không có gì để nói.
Thương Hoài Nghiên mở một cuộc họp quý trong công ty.
Là một giám đốc hành chính của một công ty lớn với số công nhân viên lên đến hơn 1 vạn, tất nhiên sẽ có rất nhiều các loại quy định.
Ví dụ như mỗi quý cần phải mở cuộc họp giữa các tổng giám đốc, mỗi năm lại mở một cuộc họp giữa các cổ đông, mỗi tuần hoặc mỗi tháng đều sẽ có những cuộc họp giữa các cấp giám đốc, ngoài ra, Thương Hoài Nghiên sẽ chủ trì cuộc họp giữa các giám đốc, nói tóm lại chính là đang họp.
Hôm nay, tinh thần của Thương Hoài Nghiên không được tốt lắm, từ khi tiến vào phòng họp đã bắt đầu lấy di động ra chơi, y chơi một cách quang minh chính đại, đừng nói là vị giám đốc đang ngồi bên cạnh, những người đến dự thính khác cũng nhìn thấy khá rõ cảnh này, trợ lý phía sau lưng Thương Hoài Nghiên gấp đến mức không biết đã kéo kéo quần áo ông chủ của mình bao nhiêu lần.
Nhưng Thương Hoài Nghiên đã quyết định ngày hôm nay sẽ không lên tiếng, không làm bất kì việc gì, cho nên dù vị trợ lý kia gấp đến mức muốn treo ngược lên y cũng không dừng lại động tác trong tay, mãi đến khi tổng giám đốc gọi tên y: "Hoài Nghiên."
Thương Hoài Nghiên nhấc mắt lên, theo tiếng gọi nhìn thấy ông lão đang ngồi ở vị trí chủ vị đang khẽ mỉm cười nhìn mình.
Y cũng mỉm cười, để di động xuống, đứng dậy nói: "Lão tổng, ngài gọi con?"
"Khương tổng, dự án kia, làm tốt lắm." Ông lão hòa ái lên tiếng.
Thương Hoài Nghiên cười nói: "Đều là nhờ quản lý Thương đã hỗ trợ, nếu không nhờ ông ta ra sức giúp đỡ giữ Khương tổng lại, con cũng sẽ không dễ dàng cùng đối phương đạt thành mục tiêu hợp tác toàn diện."
"Làm tốt lắm." Ông lão không hề nghi ngờ, tiếp theo phất tay một cái, để cho Thương Hoài Nghiên ngồi xuống.
Ông nhìn qua tất cả mọi người trong phòng họp, hai tay giao nhau đặt trên bàn, ở trong căn phòng sáng choang mọi người chỉ nghe tiếng ông nói: "Nếu như người nhận được hợp đồng hợp tác của Khương tổng là Hoài Nghiên, vậy thì toàn bộ dự án này để cho Hoài Nghiên phụ trách đi, chỉ cần ai hoàn thành được công việc một cách tốt nhất, ta sẽ cho người đó tư cách gia nhập ban giám đốc."
Phòng họp vô cùng yên tĩnh.
Thương Hoài Nghiên ngồi xuống rồi lại tiếp tục cầm di động lên, ánh mắt lần thứ hai tập trung lên trò chơi trên màn hình di động, nhẹ nhàng cười.
Cuộc họp bắt đầu lúc ba giờ chiều, hai giờ sau thì kết thúc.
Mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp, lúc Thương Hoài Nghiên mang theo trợ lý nhanh chóng rời khỏi phòng họp, trợ lý vô cùng hưng phấn đi phía sau Thương Hoài Nghiên, dọc theo đường đi vẫn nói không ngừng: "Thương tổng, vừa nãy anh không nhìn thấy vẻ mặt của quản lý Thương, sắc mặt của hắn đúng là chuyển từ trắng nõn sang xanh mét!"
Thương Hoài Nghiên thật sự là không muốn nghe xem quản lý Thương trở thành cái dạng gì, cái y muốn nghe là Dịch Bạch Đường như thế nào kia.
Y đang cảm thấy cực kì nhàm chán, bước chân tăng tốc, định quay lại văn phòng thu dọn đồ đạc, thế nhưng đúng vào lúc này lại gặp phải quản lý Thương đang đi đến, trên mặt hắn mang theo ý cười thẳng thắn, bắt chuyện: "Thương tổng!"
Âm thanh của trợ lý phía sau lưng trong chớp mắt biến mất không còn tăm hơi.
Thương Hoài Nghiên khẽ mỉm cười, gật đầu với quản lý Thương, sau đó không dừng lại giây phút nào mà đi qua người đối phương, tiếp tục đi lên phía trước.
"Giám đốc..." trợ lý phía sau quản lý Thương thấp giọng nói, "Y cũng chỉ vào công ty sớm hơn ngài mấy năm thôi."
Quản lý Thương phất tay: "Không thể nói như vậy được, năng lực của Thương tổng vẫn luôn tốt, giao tiếp đặc biệt sâu rộng, người này giúp người kia nâng, chức vị giám đốc hành chính này có thể nói là danh xứng với thực, ngay cả Liên gia gia cũng rất coi trọng y, không phải sao?"
Nói xong, hắn lại hỏi lại người phía sau: "Đúng rồi, cuộc hẹn chơi golf với Đàm tổng vào lúc mấy giờ?"
"Ba giờ chiều nay." Trợ lý của quản lý Thương nhanh chóng trả lời.
Tiếng trò chuyện của hai người vang vọng trong hành lang khép kín, Thương Hoài Nghiên vẫn chưa đi xa cũng nghe thấy toàn bộ, đột nhiên nhớ ra vị lão tổng này là ai, nói với trợ lý: "Cậu gọi điện cho Đàm tổng."
Trợ lý: "?"
"Nói với Đàm tổng, chiều nay lúc đi đánh golf, tôi cũng vừa vặn có chuyện muốn thương lượng với Đàm tổng." Thương Hoài Nghiên phân phó như vậy. Đối phương là một ông chủ mới xuất hiện trong vòng thương nghiệp mấy năm gần đây, đối với thương mại cũng coi như là người không tệ, lần này y cũng tiện thể hỏi thử xem có thể thuê lấy một gian cửa hàng cho Dịch Bạch Đường mở nhà hàng hay không.
Trợ lý: "..."
Hắn lập tức bật cười.
Cùng trong hành lang khép kín đó, một lời nói, một tràng cười này cũng truyền đến phía quản lý Thương.
Hai người im lặng không ai lên tiếng, trợ lý bên cạnh quản lý Thương yên lặng cúi đầu, trên mặt ông chủ của hắn quả thật là bị nung đến chín đỏ!
Tất cả đều đã được giải quyết, cuối cùng Thương Hoài Nghiên cũng vẫn không dễ quay lại văn phòng.
Bởi vì cùng lúc đó, di động trong túi y vang lên, nhạc chuông đặc biệt, trong giây phút chuông vừa đổ kia, Thương Hoài Nghiên đã nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu: Là cậu ấy, là người mà mình vừa nghĩ đến!
Thương Hoài Nghiên không vội vàng nữa.
Bước chân của y dần dần dừng lại, nhận điện thoại, trong giọng nói ngậm ý cười: "Bạch Đường, sao cậu lại gọi điện cho tôi? Tôi sẽ trở về luôn bây giờ..."
"Tôi ở dưới lầu." Dịch Bạch Đường nói.
"Vậy sao cậu không vào trong nhà đi? Không mang theo chìa khóa à?" Thương Hoài Nghiên vội hỏi.
"Tôi ở bên dưới công ty anh." Dịch Bạch Đường nói rõ hơn.
Thương Hoài Nghiên đột nhiên hiểu được.
Tim y đập rộn ràng, vội vã đi đến bên cửa sổ ở hành lang, mở cửa nhìn xuống phía dưới đại sảnh.
Nơi chân trời, mặt trời đỏ hồng đang dần khuất bóng phía sau đỉnh núi.
Trên bầu trời trong sáng xuất hiện từng mảng ráng hồng, tràn ngập muôn nơi, nhuộm thế giới thành màu vỏ quýt.
Ở một mảng cửa kính xanh sẫm đang phản chiếu ánh hoàng hôn, Dịch Bạch Đường đang đặt di động bên tai, hắn đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt, cho dù tầm mắt có tốt cũng không thể nhìn thấy cửa sổ tràn ngập ánh trời chiều thuộc về nơi Thương Hoài Nghiên đang đứng
Nhưng dường như hắn có thể cảm nhận được.
Cho nên hắn thuận theo cảm giác của mình, một tay đút trong túi, ngẩng đầu lên, thoải mái lên tiếng: "Tôi biết anh ở đâu."
"Tôi chờ anh xuống."