• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực khách đã rời đi hết.

Bên ngoài nhà bếp, trong phòng ăn sáng sủa sạch sẽ, nhân viên phục vụ đang thu dọn lại đồ ăn thừa, âm thanh va chạm của bát đũa thỉnh thoảng lại vang lên, đến khi truyền vào trong phòng bếp tất cả những nhân viên trong này của Có Cây đều không hề dễ chịu, giống như có sâu bọ đang bò qua bò lại trên da thịt, mỗi một lần âm thanh va chạm to nhỏ vang lên là một lần thân thể dinh dính của nó lại chuyển động cao thấp.

Không biết là ai bỗng nhiên mở quạt thông gió bên trong phòng bếp, cánh quạt xoay tròn giống như lá bị gió cuốn lên, cuốn theo phiếu đánh giá cuối cùng trong tay nhân viên.

Một cánh tay bỗng nhiên xuất hiện đón lấy tấm phiếu điều tra cuối cùng này.

Viên Huy tùy ý nhìn vào trong phiếu đánh giá, lại tùy ý nhìn vào điểm số: "Cuối cùng là cụm hoa mã não. Hiện tại kém 8 phiếu."

Vừa dứt lời, đoàn đội phía Viên Huy đã vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm giống như phá tan nhà bếp, cùng với phía đối lập của Dịch Bạch Đường là hai mặt nhìn nhau, lặng yên không một tiếng động.

Viên Huy ngẩng đầu lên, quăng một ánh mắt khiến cho tiếng vỗ tay của bên mình dừng lại.

Thế nhưng tiếng vỗ tay vui vẻ còn tiếp tục một lúc mới dần dần dừng lại. Chờ đến khi âm thanh cuối cùng biến mất, Viên Huy nhìn về phía Dịch Bạch Đường nở nụ cười: "Thế nào, buổi tối còn muốn so không?"

Nhân viên của Có Cây sốt sắng nhìn Dịch Bạch Đường, từ khi làm xong món cuối cùng của trưa nay, bếp trưởng của bọn họ vẫn luôn không nói chuyện.

Đây là thế nào?

Mọi người không nhịn được suy nghĩ miên man.

Với kết quả hiện tại, đầu bếp Dịch hẳn là nên nói gì đó mới đúng chứ nhỉ?

Dường như nghe được tiếng lòng của mọi người, sau một giây, ánh mắt buông xuống trầm tư, cuối cùng Dịch Bạch Đường cũng lên tiếng, thế nhưng câu hỏi lại vượt xa so với dự đoán của mọi người.

"Cậu học nấu ăn của ai?"

Từ nãy đến giờ, Dịch Bạch Đường vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này.

Mọi người ngẩn ra.

Chỉ có Viên Huy nở nụ cười đầy hứng thú: "Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi à? Tôi còn tưởng sau khi cậu thất bại hoàn toàn, lại nếm thử đồ ăn tôi làm mới nhận ra được. Tôi đúng là đã coi thường cậu rồi."

"Cậu học nấu ăn từ ai?" Dịch Bạch Đường khẽ nhíu mày, hỏi lần nữa.

"Không cần quan tâm nhiều đến việc này." Viên Huy hờ hững, "Tôi đến đây là để đánh bại cậu chứ không phải là đến cùng cậu nhận thân. Hơn nữa, ở trong thời điểm như thế này, tìm hiểu những điều đó cũng không có ý nghĩa gì đúng không? Tôi học nấu ăn của ai, cuối cùng tôi với cậu ai là người chiến thắng, ai là kẻ thua cuộc thì có quan hệ gì đâu?"

Dịch Bạch Đường mím môi không nói lời nào.



Tiếp theo, sống lưng hắn khẽ buông lỏng, tựa vào tường.

Viên Huy nhìn Dịch Bạch Đường chăm chú, hô hấp không khỏi cứng lại.

Trong nháy mắt, hắn không xác định được có phải mình đang nhìn thấy một con mèo lười biếng đang duỗi mình, hai con mắt như lưu ly mở ra hay không.

Sau đó chưa đến một giây, hắn thật sự nhìn thấy Dịch Bạch Đường lại trở về với bộ dạng giống như tối hôm qua, lạnh lạnh lùng lùng, giống như lúc nào hồn cũng đang ở đâu đó trên mây vậy.

"Không sai, đúng là không có gì quan trọng cả, việc này chờ cuộc tranh tài tối nay kết thúc rồi hãy nói, ngược lại..."

Dịch Bạch Đường lầm bầm một tiếng, tự nói với mình:

"Tôi cũng biết đại khái."

Giống như trong chớp mắt, thời gian yên lặng thoát khỏi kẽ ngón tay.

Đến 4h50' chiều, nhà hàng Có Cây bắt đầu công việc giống như buổi trưa, phát tờ quảng cáo cho các vị khách ghé thăm, còn chưa kịp nói với hai bên trái phải đã thấy một người thanh niên trực tiếp lên tiếng hỏi: "Buổi tối còn có hoạt động ăn thử miễn phí giống như trưa nay không?"

"Có... Vẫn có." Nhân viên lễ tân sững sờ, "Nhìn ngài có hơi quen mắt..."

Lô Sâm cảm thấy lúng túng: "Hình như không có quy định một người chỉ được tham gia một lần phải không?"

"Việc này đúng là không có quy định cụ thể, có điều các món ăn buổi trưa và buổi tối giống nhau, cho nên chúng tôi vẫn hy vọng có thể mời được nhiều vị khách tham gia hơn để chúng tôi có thể cải tiến hương vị..." nhân viên lễ tân nói quanh co, thật ra là vì việc bất ngờ thất bại vào buổi trưa khiến cho các cô không muốn lại để cho cái đám không có mắt cùng với vị giác mất linh này vào tham gia nữa, hừ!

"Vậy cũng vừa hay, dù sao ý kiến của tôi hiện giờ với trước đó không giống nhau." Lô Sâm nhanh chóng nói tiếp, cánh cửa Có Cây mở ra, hắn nhanh chóng chạy qua hai vị lễ tân vào trong nhà hàng.

Nhân viên lễ tân ngơ ngác không hiểu gì luôn.

Còn chưa chờ hai nhân viên lễ tân của nhà hàng khôi phục lại tinh thần thì một bóng người quen thuộc khác lại tiếp tục xuất hiện, mặc dù dáng hình người này mập mạp nhưng động tác không khác với cái vị trước đó là bao, liếc mắt một cái đã giống như một con lợn lạch bạch chạy vào trong nhà hàng, chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại một câu nói vọng lại trong không trung, từ từ rơi xuống: "Ha ha, nếu như vị tiểu huynh đệ kia có thể đi vào, vậy tôi cũng vào được, vừa vặn buổi trưa nhiều người tôi còn chưa được ăn no, cho nên bây giờ muốn vào một lần nữa."

Có hai vị này mở đầu, cũng không biết có phải là do hoạt động buổi trưa diễn ra có nhiều người biết được hay không, còn chưa đến 20', 50 chỗ ngồi đã chật kín.

Trong lòng hai nhân viên lễ tân vẫn còn lo sợ, sau khi xong lại kiểm tra tỉ mỉ lại một lần nữa, phát hiện bên trong có 51 người, cảm giác quen mắt cũng chỉ có khoảng 3-5 người, cũng không nhiều so với tưởng tượng mới coi như thở phào nhẹ nhõm.

Để đảm bảo cuộc tranh tài này diễn ra công bằng từ đầu đến cuối, các cô vẫn lặp lại quy tắc chọn món, đợi đến đầu bếp nhà mình và vị đối diện kia lộ ra ý tứ không có vấn đề gì mới bắt đầu mang món ăn ra.

Từ giữa trưa cho đến tối, cho dù là Viên Huy hay Dịch Bạch Đường thì đều không thay đổi thực đơn.

Những món ăn giống trước đó lần lượt được đưa lên bàn.

Những vị thực khách mới đến vẫn cảm khái món ăn của Viên Huy tinh xảo.

Tiếng cảm thán lớn lớn nhỏ nhỏ truyền vào trong tai của Lô Sâm, khiến cho người ta cảm thấy thiếu kiên nhẫn.

Hắn thầm nói: "Không phải chỉ là củ cải muối à? Làm có đẹp hơn nữa, nói có dễ nghe hơn nữa thì nó cũng không thể biến từ củ cải thành người tham gia được..."

Vị khách an vị ngay bên bàn bên bật cười.

Lô Sâm chuyển mắt nhìn về phía đối phương, hắn có ấn tượng rất lớn đối với người này: "Buổi tối anh cũng đến?"

Bàn Tử: "À".

Lô Sâm hỏi: "Vì sao trưa nay anh lại chọn canh thịt băm?"

Bàn Tử bật cười: "Cái này làm gì có lý do, mỗi món ăn đều rất ngon nhưng canh thịt băm khiến bản thân thoải mái nhất mà thôi."

Mới là lạ.



Khẳng định không phải là như vậy.

Lô sâm liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái, thầm nghĩ anh định lừa ai đấy, nếu quả thật giống như lời anh nói, mỗi một món đều ngon như anh nói, vậy tại sao anh không động đũa vào món khác mà chỉ nâng trà lên uống?

Bỗng nhiên, ánh mắt Bàn Tử sáng lên: "Chao ôi, món chính đến rồi!"

Lô Sâm vội vã quay đầu, chỉ thấy trên khay của nhân viên phục vụ cuối cùng cũng xuất hiện một bát mì nóng hổi mà mình luôn luôn nghĩ đến!

Bên trong nước màu hồng đồng là sợi mì trắng như tuyết giống như hoa sen mới nở, hương vị chua cay bốc lên theo làn hơi nước màu trắng tiến sâu vào bên trong xoang mũi, bỗng nhiên xua tan khối không khí vướng víu bế tắc trong cơ thể.

Lô Sâm nâng bát mì nóng hổi lên, hít một hơi thật sâu, tiếp theo lại gắp một miếng mỏng lấp lánh ánh sáng cho vào trong miệng nhai kĩ, hải sản tươi ngon nổ tung trong miệng, kết hợp với canh chua cay kia, chỉ trong chớp mắt, từ dạ dày đầu óc giống như được một luồng ấm áp bao phủ, không nói được là thích ý hay là an lòng.

Cuối cùng khi nuốt mì sợi và nước canh xuống dạ dày, cơ thể cuối cùng cũng cảm nhận được điều tốt đẹp.

Lô Sâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy những thứ suy nghĩ miên man suốt từ trưa cho đến giờ cuối cùng cũng lắng lại.

Hắn cũng không quên nhìn sang Bàn Tử ở bên cạnh, chỉ thấy tên này cuối cùng cũng không uống trà nữa, đổi thành bưng bát, nhắm mắt lại, dùng mũi nuốt mây nhả khói, giống như một lão địa chủ phúc hậu trong xã hội cũ, đang dựa trên giường nhà mình cầm lấy tẩu thuốc nuốt mây nhả khói!

Lô Sâm hơi có cảm giác bị sét đánh.

Tuy rằng canh thịt băm ăn ngon... Ăn thật ngon... Ăn rất ngon... Được rồi, thật sự là vô cùng vô cùng ngon! Thế nhưng cũng không nên làm thành cái bộ dạng khiến người ta hiểu lầm thế này đúng không?

Có lẽ là ánh mắt của Lô Sâm quá mức trắng trợn, cho nên mí mắt của Bàn Tử lúc này cũng run lên, mở mắt ra, cười híp mắt nói: "Tiểu huynh đệ sao lại không ăn đi?"

Lô Sâm cũng không biết mình muốn nói gì với Bàn Tử, ngược lại cũng không biết nói gì hơn nên đành nói: "Cái này ăn rất ngon?"

Bàn Tử gật đầu: "Đúng thế."

Lô Sâm: "Lần này có phải là không giống lắm với đồ ăn ban trưa không..."

Bàn Tử lắc đầu: "Không phải là không giống nhau, hoàn toàn giống mà! Món ăn này cũng không hiếm lạ gì, tôi cho anh biết, một bát này mà bán ra, thành phẩm không vượt quá 5 khối tiền, định giá không vượt quá 15 đồng tiền."

Trái lại, Lô Sâm lại nở nụ cười: "Tôi ra 30 đồng, mời anh cùng đi ăn loại canh như thế này, đi nhé?"

Bàn Tử nhìn vào hai mắt của Lô Sâm, không trả lời ngay. Hắn cầm lấy đũa, chậm rì rì gắp mì lên, đặc biệt tỉ mỉ, đặc biệt quý trọng cho vào trong miệng, uống một ngụm canh; sau đó lại gắp một đũa mì cho vào trong miệng, uống một ngụm canh; mỗi một lần đều nhai đủ 50 lần, hương vị thơm ngát vẫn còn chưa biến mất rồi mới nuốt xuống cuống họng.

Tiếp theo, hắn thỏa mãn thở ra một hơi, nói: "Bên này quả thật không giống như thế... Mà đúng là ăn ngon thật. Tiểu huynh đệ, anh làm gì?"

Lô Sâm thành thật nói công việc không hề to lớn gì của mình: "Nhân viên quảng cáo."

Bàn Tử cười nói: "Tôi là một đầu bếp. Nói như vậy, không biết anh có hiểu không. Anh xem, các anh làm quảng cáo, cuối cùng là muốn cung cấp cho khách hàng của mình một thành phẩm đẹp đẽ vui tai vui mắt sẽ khiến cho khách hàng hài lòng hơn, lúc bán ra giá trị phụ càng lớn hay khách hàng muốn một thứ có thể dùng được, cho dù có xinh đẹp hơn nữa cũng sẽ có một ngày nhìn chán, chỉ có đáp ứng được nhu cầu sử dụng lâu dài mới được coi là hoàn mỹ, đúng không?"

Lô Sâm chìm vào suy tư.

Bàn Tử lại nói: "Anh nhìn đĩa nhỏ hoa mẫu đơn màu xanh lam bên cạnh xem, đồ ăn ở bên trên đúng là vô cùng xinh đẹp, thế nhưng dù đồ ăn có xinh đẹp hơn nữa, nhưng nếu như suy nghĩ kĩ lại thì nhìn qua một – hai lần cũng sẽ thành thói quen, chỉ có hương vị khi ăn vào trong miệng mới có thể khiến cho người ta nhớ mãi không quên... Dù sao đây cũng là tác dụng cơ bản nhất của một món ăn mới. Những món ăn này lại như người đẹp, anh có thể mặc quần áo xinh đẹp cho nàng, cũng có thể mặc cho nàng những bộ quần áo xấu xí, nhưng bỏ đi những thứ quần áo khác nhau đó, nàng vẫn chính là nàng, bản thân nàng sẽ không thật sự thay đổi."

"Nhưng tôi cảm thấy được", Bàn Tử híp mắt, che lại bát của mình, nhìn đĩa hoa mẫu đơn màu lam, "Cô gái này so với cô gái kia còn đẹp hơn, hơn nữa không phải là đẹp gấp 2-gấp 3 lần, mà các nàng là những người đẹp khác hoàn toàn nhau, một là Tây Thi, một là Đông Tác, anh đã hiểu chưa?"

Lô Sâm đã hiểu tất cả!

Hắn lại thưởng thức một bàn đồ ăn một lần nữa sau đó cũng có cảm giác như thế, thật giống như khi đói bụng thì ăn gì cũng cảm thấy ngon, thế nhưng sau khi đã no bụng rồi mà vẫn còn muốn ăn nữa thì đó mới thực sự là món ngon nhất trên đời!

Hắn cũng cùng cảm khái: "Tôi không biết vì sao trưa nay lại chọn một món ăn khác, rõ ràng là khác biệt rất lớn mà..."

Bàn Tử nở nụ cười: "Bởi vì đôi mắt, đầu óc cùng với dạ dày sẽ đánh lừa anh. Trong chớp mắt, tại bữa tiệc này, trình độ của những món ăn ở đây đều khiến cho anh cảm thấy món gì cũng thật ngon, còn món ăn ngon nhất là món nào? Anh sẽ không thể nhớ được ngay lập tức tất cả các món ăn ngon ở trên bàn mà là món ăn khiến cho anh có ấn tượng sâu sắc nhất. Tôm hùm bào ngư so với món cháo hoa ăn vào buổi sáng, chắc chắn là tôm hùm và bào ngư sẽ không chịu thiệt đúng không nào? Núi xanh cùng với canh thịt băm trong bát, cái đầu tiên chắc chắn khiến cho anh cảm thấy oai lệ vô cùng phải không?"



Lô Sâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong nháy mắt hắn nhớ đến suy đoán hai vị đầu bếp phân tranh, sau đó ảo não nói: "Đáng chết, nếu làm vậy không phải là sẽ khiến người còn lại đạt được ý nguyện à?"

Hắn nhất thời cảm thất tức giận, quả thực không hiểu vì sao vị đầu bếp này rõ ràng là lợi hại như thế, vậy mà tại sao không hạ nhiều công sức hơn trong việc trang trí món ăn!

Lúc này, vị khách mập mạp kia mới chậm rãi tươi cười: "Được rồi, anh cũng không cần quan tâm nữa đâu, đã nói một người là Tây Thi một người là Đông Tác rồi mà, còn sợ các vị đại gia không lựa chọn được thế nào hay sao?"

"Thứ thật sự tốt đẹp, vĩnh viễn không bị đánh giá thấp..."

8h tối, lại một lần nữa là thời gian đọc kết quả bình chọn.

Lần này, trong số 51 người, 40 phiếu đầu tiên, số người lựa chọn Dịch Bạch Đường và Viên Huy bằng nhau.

Đợi đến khi bắt đầu phiếu 41, người kiểm phiếu bắt đầu đọc:

"Canh thịt băm."

"Canh thịt băm."

"Canh thịt băm."

"Canh thịt băm."

...

Suốt một đường liên tục là 6-7 phiếu bầu chọn canh thịt băm, nụ cười trên mặt Viên Huy từ lúc bắt đầu là bất cần đời đến phía sau đã chuyển sang lạnh băng.

Bất chợt, cậu ta thu lại nụ cười, thẳng người, tập trung nhìn Dịch Bạch Đường.

Người đọc kết quả là một nhân viên của nhà hàng Có Cây.

Nhân viên kiểm phiếu đến lúc này cũng cảm thấy hơi sốt ruột, trong lòng bàn tay của cậu ta đầy mồ hôi, lần lượt mở 3 tấm phiếu cuối cùng ra: "Canh thịt băm."

"Canh thịt băm."

"... Canh thịt băm!!!"

Cuối cùng, Dịch Bạch Đường 52 phiếu, Viên Huy 49 phiếu.

Trong chớp mắt, tiếng hoan hô như sấm nổ vang trong phòng ăn, so với tiếng vỗ tay vui vẻ hung hăng trong buổi trưa có lẽ là lớn hơn đến 10 lần, giống như muốn lật tung toàn bộ nóc nhà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK