Trợ lý Hoàng nghe vào trong tai cũng bị kinh sợ, nói không ra lời.
Ánh mắt Dịch Bạch Đường ra hiệu cho người vẫn đang ở bên ngoài cửa phòng: "Anh còn chờ cái gì?"
Hoàng trợ lý mặt dày: "Chờ ngài, đầu bếp Dịch!"
Dịch Bạch Đường có hơi không nhịn được, hắn tất nhiên là không muốn dính đến loại sự việc không giải thích được như thế này cho nên quyết định trực tiếp động thủ, đuổi người ra ngoài.
Bản thân mình chỉ còn dư lại 30 giây!
Trong lòng trợ lý Hoàng hiểu rõ điều này, anh ta hơi mở miệng, tốc độ nói như súng liên thanh: "Đầu bếp Dịch, cậu suy nghĩ lại đi được không, chỉ cần cậu có thể giải quyết được vấn đề tình cảm của giám đốc, vậy khi đến đây cậu muốn cái gì cũng được, mà dù ở đây không có, tôi và giám đốc cũng có thể cho người tìm hiểu giúp cậu..."
Dịch Bạch Đường: "..."
Ánh mắt của hắn hơi động, trở nên trầm tư:
Đối với một số nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, hắn đúng là gặp phải vấn đề có đủ tiền nhưng cũng không có hàng quấy nhiễu.
Ví dụ như mình có thể giải quyết vấn đề của dì Chu, từ đó dì Chu sẽ luôn cho mình biết thông tin về những nguyên liệu nấu ăn quý hiếm...
Hắn nói: "Tại sao anh lại cảm thấy tôi có thể giải quyết được vấn đề của dì Chu?"
Trợ lý Hoàng bình tĩnh: "Bởi vì giám đốc của tôi chỉ có vẻ mặt ôn hòa và chịu nói nhiều hơn 2 câu đối với một mình đầu bếp Dịch thôi! Còn đối với bất kì một người nào khác, dù cho là bác sĩ tâm lý cũng không có ai thân cận được với giám đốc, tôi còn bị nàng trở mặt đuổi đi nữa!
Dịch Bạch Đường giơ tay ấn ấn lên môi mình: "Nói đúng ra là nếu như tôi đi thuyết phục thì có khả năng thành công?"
Trợ lý Hoàng gật đầu liên tục: "Tính khả thi rất lớn, ít nhất giám đốc còn chịu nghe lời cậu nói."
Dịch Bạch Đường: "Tôi không phải chuyên gia tình cảm, có điều..." Ánh mắt của hắn chuyển hướng về phía Thương Hoài Nghiên.
Cuối cùng cũng coi như đến lượt mình.
Thương Hoài Nghiên sắc mặt không đổi nghĩ thế.
Y ho nhẹ một tiếng, tiến lên hai bước, khom lưng cầm lấy bàn tay Dịch Bạch Đường hôn nhẹ: "Tôi tình nguyện cố hết sức!"
Có được sự đồng ý của Dịch Bạch Đường, trợ lý Hoàng nhất thời nhẹ nhõm hơn, sau khi căn dặn Dịch Bạch Đường vài câu, chờ đến tối lại cùng đến gia đình ăn cơm, không đợi Dịch Bạch Đường đuổi, tự mình biến khỏi khách sạn, anh ta vốn dĩ là dùng thời gian làm việc để đi ra ngoài làm việc riêng, hiện giờ coi như có đi vào nhà vệ sinh giải quyết thì cũng đã đến lúc bò trở lại rồi!
Theo thời gian dần trôi, các quầy hàng ở Tuyệt Vị thôn cũng đã tan dần, dòng người chậm rãi ít đi, đến khoảng 8h tối, nơi này đã trở nên vắng ngắt, chỉ còn lại một vài người ở đây túm năm tụm ba đi ra ngoài hóng gió.
Trợ lý Hoàng lại lần nữa xuất hiện trước Dịch Bạch Đường, ba người bọn họ cùng ngồi lên xe Thương Hoài Nghiên, thừa dịp trời tối trở lại thành phố.
Một đường thuận lợi, đến 9:30 tối, trợ lý Hoàng đã mang theo Dịch Bạch Đường cùng Thương Hoài Nghiên đứng ở trước lối rẽ vào nhà giám đốc Chu.
Đây là một tiểu khu được xây dựng chưa lâu, mỗi nhà một thang, thang máy ở cửa chính dẫn đến các cửa thang lầu đến tối không nhất định có thể nhìn thấy ai.
Trợ lý Hoàng ung dung tiến vào vị trí dựa tường, lỗ tai tập trung dán lên vách tường, yên lặng nghe một lúc mới nói: "Tôi thấy thời gian cũng ổn rồi, theo như tôi thấy thì thời gian gần đây chồng của giám đốc Chu đều vào lúc này mới về đến nhà.
Anh ta nói xong cũng không nghe thấy có ai ở phía sau trả lời, buồn bực quay đầu nhìn thì lại thấy hai người đằng sau dùng thần sắc khác nhau nhìn mình.
Thương Hoài Nghiên ho khan một tiếng, tốt bụng nói: "Mới 9:30 thôi, cũng không tính là quá muộn. Có điều anh mỗi ngày đều ở đây nghiên cứu thời gian về đến nhà của bọn họ cũng không ổn lắm."
Dịch Bạch Đường miễn cưỡng nói: "Loại hành vi này gọi là biến thái."
Trợ lý Hoàng quýnh lên: "Không phải giống như các cậu nghĩ đâu, tôi coi giám đốc như chị gái của mình, thế nhưng tôi lại phát hiện ra chị Chu đã ba, bốn buổi tối đều không ngủ, sau đó mới cảm thấy sốt ruột, lén lút muốn nhìn xem trong sinh hoạt của chị ấy có việc gì khó giải quyết không..."
Tiếng đinh đông của thang máy bỗng nhiên vang lên.
Ba người nhất thời dừng cuộc trò chuyện lại, lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát.
Chỉ thấy trong không gian yên tĩnh có tiếng thang máy đi một đường lên phía trên, dừng ở tầng này, tiếp theo có người đi từ trong thang máy ra, khóa cửa cũng vang lên âm thanh mở cửa từ chìa khóa cầm tay.
"Anh ta đã trở về." trợ lý Hoàng nói nhỏ, "Các cậu chờ một lát, rất nhanh là sẽ biết thôi..."
Dịch Bạch Đường cũng không phải chờ quá lâu.
Mọi người rất nhanh đã phát hiện ra sau khi người đàn ông tiến vào bên trong, trong phòng vốn dĩ vẫn luôn yên tĩnh ngay lập tức xuất hiện những âm thanh cười nói vui vẻ, đó là tiếng phát ra từ chương trình TV.
Tiếp theo là giọng nói của giám đốc Chu mơ hồ vang lên:
"Anh về rồi."
Vẫn là tiếng cười đùa như trước.
Không có tiếng trả lời nào của người chồng cả.
Giám đốc Chu lại hỏi: "Ngày hôm nay thế nào?". truyện xuyên nhanh
Vẫn là tiếng cười đùa như trước.
Và cũng vẫn không có tiếng trả lời của người chồng.
Lần này không cần trợ lý Hoàng nhắc lại, Dịch Bạch Đường cùng Thương Hoài Nghiên cũng đã phát hiện ra điều bất thường.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thương Hoài Nghiên cũng đến gần, lẳng lặng nghe âm thanh từ bên trong truyền ra.
Giọng của giám đốc Chu vang lên lần thứ ba: "Em đang hỏi anh đấy!"
"Ầm" một tiếng, tiếng nói cười đùa biến mất, chương trình TV đã bị tắt đi.
Xung quanh trở nên tĩnh lặng, mấy người đều có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hít thở của nhau.
Đáng tiếc là vẫn không có tiếng trả lời của người chồng.
Không, không thể nói là hoàn toàn như thế.
Bởi vì sau một phút đã vang lên tiếng mở cửa và đóng cửa, người đàn ông vừa về đến nhà chưa được 3 phút đã rời đi.
Thang máy một đường đi xuống dưới.
Phía trong phòng cách một bức tường tĩnh lặng như chết.
Thương Hoài Nghiên lui về phía sau một bước, không còn có ý nghĩ dán lên tường nghe trộm nữa, y nói: "Chúng ta đuổi theo chồng của giám đốc Chu thôi, vấn đề nằm ở trên chồng của nàng."
Trợ lý Hoàng nói ngay sau đó: "Tôi biết anh ta đi đâu, hai người đi theo tôi!"
Trên bầu trời, mặt trăng hơi lộ ra, sao nhỏ thưa thớt.
Hai người cùng với trợ lý Hoàng đi qua hai con đường, tiến vào một quán rượu, nhìn xung quanh phải trái một vòng đã thấy chồng của giám đốc Chu.
Trợ lý Hoàng cố ý chỉ cho Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên: "Người đàn ông đang ngồi uống rượu một mình ở kia, anh ta chính là chồng Chu tỷ."
"Nói thật, ngoài những lúc ở bên ngoài cùng với Chu tỷ ra tôi cũng đã nhìn thấy anh ta mấy lần. Ban đầu tôi cho rằng anh ta có người đàn bà khác," anh ta vừa nói vừa nhíu mày, "Thế nhưng rất nhanh tôi phát hiện ra mình đã nghĩ sai rồi, anh ta không làm loạn ở bên ngoài, chỉ là không ở trong nhà mà đến đây uống rượu, tình nguyện ngồi đây uống rượu cũng không về nhà, Haizz..."
Trong quán rượu ánh đèn mờ sáng.
Hai người chỉ nhìn theo hướng trợ lý Hoàng một lúc, cũng chỉ nhìn qua vóc người cùng với quần áo của đối phương, tất cả những cái khác đều không thấy gì bất thường.
Thương Hoài Nghiên nhìn người ngồi phía xa xa kia một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười: "Anh nói bên ngoài anh ta không có ai... Cũng không hẳn."
Hiện tại nói gì cũng đều quá sớm, y cũng không giải thích nhiều với trợ lý Hoàng, chỉ nhẹ nhàng đổi đề tài, nói chuyện phiếm: "Bạch Đường, sao cậu và giám đốc Chu lại quen biết nhau?"
Dịch Bạch Đường: "Một năm trước thì quen, lúc đó tôi vừa mở tiệm cơm."
Thương Hoài Nghiên nhất thời kinh ngạc: "Vậy vì sao cậu gọi nàng là dì Chu?"
Dịch Bạch Đường: "Có vẻ như nàng quen biết trưởng bối của tôi, vừa gặp tôi đã rất hòa nhã."
Thương Hoài Nghiên tăng thêm ngữ khí: "Có vẻ?"
Dịch Bạch Đường nhàn nhạt: "Người quen biết với trưởng bối của tôi nhiều lắm, tôi không phân biệt hết được; lại nói từ trước đến giờ khi gặp nhau người cũng không nói đến những chuyện này."
Trợ lý Hoàng ở một bên nói chen vào: "Tôi biết chuyện gì xảy ra!"
Hai người cùng nhìn về phía trợ lý Hoàng.
Trợ lý Hoàng cười nói: "Thỉnh thoảng giám đốc Chu có nhắc đến đầu bếp Dịch khi nói chuyện điện thoại, đầu bên kia điện thoại cũng là một người phụ nữ, nghe giọng nói thì tuổi tác có vẻ xấp xỉ với giám đốc Chu, hình như là bạn thân của giám đốc Chu, tôi nhớ nàng họ Đổng, tên là Tiểu Tư...? Giám đốc Chu thường gọi đối phương như vậy."
"Tư Trực." Dịch Bạch Đường bỗng nhiên lên tiếng.
Thương Hoài Nghiên thuận thế nhìn lại, không biết có phải bởi vì ánh sáng hay không, trong một giây này giống như có bóng tối lướt qua người hắn, khiến cho người ngồi đó dường như hiện lên vẻ cô đơn.
"Họ Đổng, tên là Tư Trực. Là tên mẹ tôi." Dịch Bạch Đường quay sang giải thích với Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Thế nhưng cũng không đợi y suy nghĩ sâu hơn, trợ lý Hoàng ở bên cạnh bỗng nhiên nói: "Bạn rượu của anh ta đến rồi."
Dịch Bạch Đường nhìn về phía trước.
Thương Hoài Nghiên không thể làm gì khác hơn là tạm thời đè nghi vấn trong lòng mình xuống, nhìn theo.
Nhìn một cái, hai người chỉ thấy vị bạn rượu kia vừa mới đến thì người đàn ông kia đã tươi cười rạng rỡ đứng lên, tiếp theo hai người liều mạng uống rượu, thân thể kề sát thân thể cùng ngồi xuống, đầu cũng ghé sát vào nhau giống như đang nhỏ giọng nói chuyện.
Dịch Bạch Đường: "..."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Thương Hoài Nghiên cố ý nhìn khoảng cách giữa mình và Dịch Bạch Đường, cũng không gần giống như hai người phía trước!
Y thấy hơi khó chịu, cũng muốn cùng Dịch Bạch Đường gần gũi như thế, sau đó lại giấu đôi tay nhỏ bé xuống dưới gầm bàn, cùng nhau làm bậy...
Trợ lý Hoàng vẫn còn đang than ngắn thở dài ở bên cạnh: "Các cậu nói xem, đối với bằng hữu còn có thể tốt như vậy, tại sao đối với Chu tỷ lại lạnh băng không nói lời nào? Bình thường tuy rằng Chu tỷ có hơi cường thế, thế nhưng đối với người khác cũng rất tốt! Mua quà tặng cho chồng mình cũng sẽ chọn một món quà đặc biệt giá trị, tôi là người cầm thẻ thanh toán, một cái đồng hồ đeo tay cũng lên đến hàng vạn..."
Dịch Bạch Đường lạnh lùng ngắt lời của trợ lý Hoàng: "Bở vì anh ta xuất quỹ."
Trợ lý Hoàng: "Hả?"
Thương Hoài Nghiên thở dài rồi bổ sung: "Tiểu Hoàng à, cái vấn đề quá trớn thế này, nghiêm túc mà nói thì không phải chỉ có phụ nữ mới là đối tượng..."
Trợ lý Hoàng: "Hả?"
Chỉ chốc lát sau, trợ lý Hoàng nhìn lại hai người đàn ông đang thân mật kia, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Trong lòng anh ta lửa giận ngút trời, xắn ống tay áo lên, chuẩn bị tách đôi cẩu nam nam này ra tẩn cho một trận!