- Đừng làm gì hết!
Mặc dù nói vậy nhưng đôi mắt đỏ ké của Voldemort trợn to kinh ngạc trước những gì đang diễn ra. Tôi có thể thấy vị chúa tể đang cố phá vỡ chùm tia sáng vẫn còn nối 2 cây đũa phép, và Harry thì nắm cây đũa phép của cậu chặt hơn bằng cả 2 bàn tay, cố gắng không để cho cái chùm tia sáng vàng óng không bị đứt vỡ. Voldemort lại hét với lũ Tử thần thực tử:
- Đừng làm gì cả trừ khi ta bảo các ngươi!
Và rồi, một âm thanh siêu phàm thanh thoát tràn ngập không gian. Âm thanh ấy thoát ra từ mỗi sợi tia sáng kết thành cái mạng hình vòm đang rung động khe khẽ chung quanh Harry và Voldemort. Đó là một âm thanh mà cả tôi và Harry đều nhận ra, mặc dù trước đây chúng tôi chỉ mới được nghe qua 1 lần trong đời: Chính là bài ca phượng hoàng!
Đó là âm thanh của niềm hy vọng đối với Harry. Đó là điều đẹp nhất, được mong chờ nhất mà Harry từng nghe thấy trong đời mình. Qua vẻ mặt cậu, tôi biết Harry cảm thấy như thể bài ca vang lên từ bên trong cậu, chứ không phải là ở xung quanh. Đó là âm thanh nối liền cậu với cụ Dumbledore, và âm thanh ấy gần như là tiếng nói của bạn bè động viên bên tai cậu..
"Đừng để đứt sự kết nối này"
Harry nói với khúc nhạc đó sâu thẳm trong tâm trí, "Tôi biết". Nhưng tình thế thì đã trở nên khó khăn hơn nhiền. Cây đũa phép của cậu bắt đầu run lên dữ dội hơn bao giờ hết, và giờ đây cái chùm tia sáng giữa Harry và Voldemort cũng đã thay đổi, như thể có những hạt trân châu sáng loáng đang trượt lên trượt xuống trên sợi chỉ ánh sáng nối 2 cây đũa phép. Những hạt trân châu đó đang từ Voldemort nhắm về phía Harry, và người ngoài như tôi cũng cảm thấy cây đũa phép của cậu run bắn lên giận dữ..
Khi những hạt trân châu ánh sáng gần nhất di chuyển tới sát đầu đũa phép của Harry, cậu nhăn mặt như thể cây đũa đang trở nên nóng lên. Hạt trân châu gần nhất đang lăn đến, cây đũa phép của Harry càng run lên mãnh liệt. Tôi cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung ra bởi những nỗi niềm đang chồng chất. Harry sẽ thắng mà. Một lần nữa, dẫu biết rõ đến như thế nhưng tôi vẫn cảm thấy lo..
Harry mím chặt môi, tập trung ý chí đẩy lùi những hạt trân châu đó về phía Voldemort. Mắt cậu đầy phẫn nộ, ngó trừng trừng những hạt trân châu và chẳng còn để ý gì đến xung quanh. Rồi, một cách chậm rãi, rất chậm rãi, mấy hạt trân châu rung lên và dừng hẳn lại. Sau đó, cũng hết sức từ tốn, chúng bắt đầu di chuyển về hướng ngược lại, khiến cho bây giờ thì đến phiên cây đũa phép trong tay của Voldemort rung lên hết sức dữ dội. Vị chúa tể tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, và gần như hoảng sợ..
Một trong những hạt trân châu rung lên, cách đầu đũa phép của Voldemort chỉ vài phân. Harry hết sức tập trung, một sự tập trung chưa từng có trong đời, để buộc những hạt trân châu ánh sáng đó tiến đến đầu đũa của Voldemort. Và một lần nữa, chậm rãi.. rất chậm rãi.. hạt trân châu di chuyển trên sợi chỉ ánh sáng vàng chóe run lên một thoáng để rồi cuối cùng nối vào đầu đũa của Voldemort. Ngay lập tức, cây đũa phép của vị chúa tể phát ra những tiếng kêu gào đau đớn vang vọng. Sau đó, đôi mắt đỏ ké của Voldemort trợn trừng lên vì sửng sốt. Một cái gì đó xám xịt rất lớn, trông như thể được làm bằng khói đặc cô đọng nhất.. đó là một cái đầu.. rồi đến ngực và chân tay.. rồi cuối cùng là toàn bộ thân thể. Ông lão được tạo ra từ hư vô tựa vào 1 cây gậy đưa mắt nhìn xung quanh với một vẻ ngạc nhiên. Lão đưa mắt nhìn Voldemort và thốt lên:
- Vậy ra hắn là 1 pháp sư thiệt sao? Cái kẻ đã giết ta, là hắn.. Đánh hắn đi, cháu nhỏ..
Nhưng rồi một cái đầu khác đã nhô ra, và cái đầu này xám xịt như một bức tượng khói.. Tôi có thể nhận ra, đó là đầu của một người đàn bàl Cả 2 tay Harry bây giờ đều đang run bần bật khi cậu cố sức giữ chặt cây đũa phép. Tôi nhìn chăm chăm người đàn bà vừa hiện ra rớt xuống đất rồi đứng lên như ông lão kia. Nếu không lầm thì đây là bà Bertha Jorkins. Bà mở to đôi mắt thao láo của mình và kêu lên:
- Đừng buông ra! Đừng để hắn tóm được cháu, Harry! Đừng buông ra!
2 cái bóng ma đang kêu lên om sòm để động viên Harry thì một cái đầu khác hiện ra từ đầu đũa phép của Voldemort. Cái bóng bằng khói của một người đàn ông cao dong dỏng có mái tóc rối bù đứng xuống đất, thẳng người lên và nhìn Harry. Rồi, Harry nhìn lại gương mặt của bóng ma ấy, 2 tay run lên như điên.
- Má con sắp đến. Má con muốn gặp con. Giữ vững nghe, rồi sẽ ổn cả thôi..
Người đàn ông này dịu dàng nói, vừa dứt câu là cô Lily hiện ra. Cô bước đến bên Harry, rất gần, cúi xuống nhìn cậu, và nói với cậu cũng bằng giọng nói xa xăm như vọng lại từ một cõi nào đó. Vẫn bằng giọng của những oan hồn khác, nhưng lần này thì cô thủ thỉ với Harry để Voldemort không thể nghe được. Cơ mà, giọng của cô cũng đủ để đôi tai thính của tôi hoạt động.
- Khi nào sự kết nối bị đứt vỡ, má và những người khác chỉ có thể nấn ná trong một khoảnh khắc mong manh mà thôi.. Nhưng chúng ta sẽ tranh thủ thì giờ cho con. Con phải chạy tới cái Khóa cảng, nó sẽ đem con trở về Hogwarts. Con có hiểu không, Harry?
Harry há hốc miệng thở hổn hển.
- Dạ.
Rồi, cô Lily bước đến chỗ tôi, nhẹ nhàng bảo:
- Lâu rồi không gặp nhỉ? Tôi mong chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn. Hãy chăm sóc cho Harry nhé.
Tôi kinh ngạc trước những lời nói đó. Lâu rồi không gặp là sao? Tôi rõ ràng là mới gặp cô thôi mà. Nhưng trước khi để tôi kịp hỏi thêm điều gì thì chú James đã dặn dò:
- Bây giờ thì làm đi Harry. Nhớ chạy nhanh lên nhé!
- Dạ!
Harry nhấc cây đũa phép của cậu lên bằng một cái giật mạnh hết sức lực, và sợi ánh sáng vàng đứt đoạn, khiến cái vòm ánh sáng vàng rực biến mất, cùng bài ca phượng hoàng bắt đầu lụi tàn. Những bóng ma che chắn chúng tôi khỏi tầm nhìn của Voldemort. Harry nắm lấy tay tôi xông thẳng vào những Tử thần thực tử khiến chúng ngã nhào. Voldemort thét lên tức giận:
- Bắt lấy nó! Mau! Bắt lấy nó!
Lúc đó, 1 ý nghĩ lập tức xẹt qua đầu tôi, để rồi tôi buột miệng nói:
- Tôi chấp nhập điều kiện của ông! Nhớ lấy lời thề ấy!
Bọn Tử thần thực tử chỉ còn cách chúng tôi vài phân, và giờ điều duy nhất chúng tôi có thể làm để trốn thoát là..
- Accio!
Tôi hét lên, cây đũa đã chĩa thẳng vào Cúp Tam pháp thuật phía trước. Và, chúng tôi bắt đầu dịch chuyển..
Tôi cố gắng đứng vững nhưng bị Harry đè xuống đất. Tôi có thể nghe thấy đám đông hò reo. Cố gắng đẩy Harry ra, tôi ngồi dậy, tay ôm đầu đau nhói vì bị đập mạnh xuống nền đất cứng. Khi đã định hình được những gì trước mắt, tôi thấy cụ Dumbledore đã ở trước mặt tôi, lo lắng hỏi han:
- Con không sao chứ?
Tôi không đáp lại, bắn chùm sáng xanh lè lên bầu trời để gây chú ý. Harry mắt vẫn mở thao láo, kinh hoàng trước sự việc và không nói được gì. Tôi nhún chân và nhảy lấy đà bay lên, chĩa đũa phép vào cổ họng mình, nói lớn:
- Mọi người, xin nghe tôi nói.
Tất cả im lặng nhìn tôi đang cầm trên tay Cúp Tam pháp thuật.
- Chắc mọi người đã biết, chiếc Cúp này là 1 cái Khóa cảng. Nó đã đưa tôi và Harry đến một nơi. Và, tại nơi đó, một điều vô cùng tồi tệ đã xảy ra..
Vài tiếng xì xầm vang lên.
- Tất cả hãy im lặng và nghe tôi nói. Nhớ lấy điều này, điều mà tôi dám lấy cả mạng sống mình ra đặt cược, rằng chúa tể hắc ám nhất mọi thời đại đã hồi sinh. Phải. Voldemort đã HỒI SINH!
Tôi nhấn mạnh 2 chữ cuối. Sự rùng mình lướt qua khuôn mặt tất cả. Rồi, tôi vẫy đũa phép, thả lỏng người trong khi đang rơi từ trên không trung xuống. Harry thấy thế liền vùng dậy chạy tới đỡ tôi. Vừa ngã vào lòng Harry, cậu đã càu nhàu:
- Cậu bị thiểu năng rồi à?
- Không. Tớ biết là cậu sẽ đỡ.
- Đừng có mà chơi dại.
- Được rồi. Thả tớ xuống.
Tôi mỉm cười. Eric đã đến thông báo:
- Bên tớ ổn. Còn cậu?
- Cũng ổn mà. Tớ kh-
Tôi chưa kịp dứt lời thì Harry chen ngang:
- Cậu ấy đã thỏa thuận rồi. Điều kiện mà năm hai Voldemort đã nhắc đến.
Nghe vậy, Eric tức giận nhìn tôi và hét lên:
- Não cậu bị đập đầu xuống đất nên vậy à? Suy nghĩ chín chắn giùm tớ đi!
- C-Cái này..
Tôi chảy mồ hôi hột nhưng lần này tôi đã đội ơn ông Fudge. Ông ta chạy đến, khuôn mặt vô cùng giận dữ:
- Ai cho cháu tung tin đồn giả hả? Voldemort không hề hồi sinh!
- Nhưng ngài Bộ trưởng cũng biết rồi đó, về Moody giả..
- 2 chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhau! Kẻ-mà-ai-cũng-biết là ai đấy vẫn chưa hồi sinh và vẫn lang thang đó đây. Chúng ta sẽ có cơ hội tiêu diệt hắn!
- Hừ! Sao ông lại có thể vô lí đến thế chứ? Cái ghế Bộ trưởng quan trọng lắm sao?
Nghe vậy, tôi điên tiết, chĩa đũa phép thẳng mặt ông ta.
- Mày.. Mày..
Trước lúc tôi kịp làm gì, chú Sirius tới, giữ chặt lấy 2 bàn tay của tôi.
- Daisy! Cháu không được làm thế! Cháu không được phép!
- Tại sao? Tại sao chứ? Ông ta thật quá quắt!
- Daisy, cậu còn nhớ cụ Dumbledore nói gì không? Không phải lúc nào cũng làm theo ý mình.
Harry bình tĩnh nói. Đôi mắt tôi dịu lại khi nghe đến tên cụ Dumbledore. Tôi không còn chống cự nữa, chú Sirius liền thả tôi ra.
- Đi thôi Harry. Chúng ta sẽ đến chỗ cụ Dumbledore.
- Được rồi.
- Eric. Cậu cũng biết mình nên làm gì rồi đó.
Eric gật đầu rồi lặng lẽ bỏ đi.