- Câm cái mồm anh lại! Anh không nên để người khác nhìn thấy!
- Tại sao không? Nhóc thì có quyền gì mà cấm ta hả? Thử nói đi.
- Tôi là bạn thân của Daisy, còn anh, anh chỉ là 1 mảnh linh hồn!
- Ồ phải, ngươi chỉ là bạn thân, còn ta là người tình của con bé.
Người con trai kia nhếch mép cười, và người còn lại thì đứng phắt dậy, chỉ thẳng đũa phép vào mặt anh ta.
- Anh chẳng xứng đáng với Daisy! Cẩn thận cái mồm hoặc tôi sẽ cho anh nếm mùi lợi hại!
- Đủ rồi! - Tôi hét lên, chán nản đưa mắt nhìn Eric rồi lại nhìn Tom. - Bộ 2 người không thể hòa thuận với nhau sao? Cứ mỗi lần kết thúc nghiên cứu là lại vậy hả trời?
Cả 2 người kia giật mình nhìn tôi với ánh mắt khó tả. Vù một cái, họ chạy đến bên tôi, làm điệu bộ ánh mắt cún con.
- Ôi Daisy.. Xin đừng ghét tớ mà. Tớ hứa sẽ đối xử với đồ-khốn này "tốt hơn"
Tom đưa mắt lườm Eric một cái rồi quay sang tôi, tỏ vẻ đáng thương.
- Xin đừng rũ bỏ anh mà Daisy.. Chẳng phải em nói cho anh tình thương rồi sao?
Tôi thở dài, khuôn mặt trông như cạn lời với 2 người này.
- Cho tôi xin.. - Tôi gãi gãi đầu. - 1 người là máu S chính hiệu, 1 người tưởng là M nhưng thật ra lại S. 2 người bảo tôi phải làm sao mới đối phó được?
Bỗng tôi nghe tiếng mở cửa và vài tiếng độn thổ phía dưới nên chạy xuống xem sao. Vừa đến nơi, tôi thấy 3 người kia khuôn mặt ủ dột, và tôi nghĩ mình đã biết nguyên nhân.
- Gặp rồi sao?
Tôi đưa mắt nhìn Harry, cậu chỉ lặng lẽ gật đầu. Mione trông gần như sắp khóc.
- Tớ không biết! Neville không hề nói cho tụi tớ biết, và tụi tớ.. tụi tớ..
* * * không hề mảy may quan tâm.. dù chỉ là một chút..
Ron tiếp lời Mione với vẻ mặt cay đắng. Draco đang cố gắng dỗ dành Mione nín khóc. Tôi quét đôi mắt một lượt lên tất cả rồi nhẹ nhàng nói:
- Neville sẽ không thích khi các cậu tò mò về gia đình cậu ấy. Vậy nên, đây không phải là lỗi của các cậu. Giờ Neville đã sẵn sàng kể mọi chuyện cho các cậu biết thì các cậu nên giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn nữa.
Tất cả đưa mắt nhìn nhau rồi gật nhẹ đầu hơi miễn cưỡng. Họ cảm thấy bản thân thật tồi tệ giống như Harry lúc đó..
Khi sắp về Hogwarts, thầy Snape tìm đến Harry dạy cho cậu Bế Quan Bí Thuật. Buổi đầu tiên lại là thứ hai sau khi về trường nữa chứ, bảo sao Harry không thấy khó chịu cho được. May mà chú Sirius đã được giải oan nên có thể làm được nhiều việc cho Hội, khiến cuộc gặp giữa chú và thầy Snape không tới nỗi căng thẳng cho lắm. Ngày hôm đó cũng là ngày ông Weasley được xuất viện. Và trước khi trở về Hogwarts, chú Sirius có đưa cho Harry tấm gương 2 chiều để tiện bề liên lạc. Để trở về, chúng tôi đi bằng Xe Đò Hiệp Sĩ. Draco không ngừng than phiền vì sự bất tiện này.
Buổi học Bế Quan Bí Thuật của Harry đã kết thúc. Cậu mừng rỡ chạy đến chỗ chúng tôi, hiện đang ở thư viện, mặc kệ cái thẹo vẫn còn nhói đau và bắt đầu hét toáng lên:
- TỚ BIẾT RỒI! TỚ BIẾT RỒI!
Bà thủ thư Pince ném cho chúng tôi một ánh nhìn đe dọa. Tôi khẽ bảo với Harry:
- Ngồi xuống đi, không là tụi mình bị đuổi đó.
- Mà cậu nhận ra cái gì vậy Harry? - Ron tò mò.
- Cái thứ vũ khí bí mật mà Voldemort lấy ấy.. - Harry nhăn nhó khi thấy sự rùng mình xuất hiện trên gương mặt của Ron và Draco. -.. Các cậu nên tập làm quen đi. Thôi, để tớ kể tiếp. Cái thứ đó đang nằm trong Bộ Pháp thuật, hay chính xác hơn, ngay tại Sở Bảo Mật..
Harry dứt lời với sự bí ẩn lượn lờ trong câu nói. Tôi mỉm cười nhẹ, bởi cuối cùng cậu cũng nhận ra. Sự việc hôm nay sẽ là 1 bước tiến lớn. Tối hôm đó, Harry lại gặp ác mộng.
Sáng ngày hôm sau, một tin tức động trời đã chiếm hết toàn bộ trang nhất: Cuộc vượt ngục quy mô lớn của 10 tù nhân Azkaban. Theo những gì được viết trên Nhật Báo Tiên Tri, vào khuya hôm qua, 1 cuộc vượt ngục hàng loạt đã xảy ra tại Azkaban. Nói chuyện với phóng viên tại văn phòng riêng của mình, ông Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật hiện nay, đã xác nhận rằng 10 tên tù nhân trọng tội được canh phòng cẩn mật đã trốn thoát vào đầu hôm đêm qua, và ông đã báo cho Thủ tướng Muggle về tính chất nguy hiểm của những kẻ vượt ngục này. Tuy nhiên, cho đến giờ, ông vẫn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình. Nhờ đó, Roy Asher đã lấy được thêm lòng tin của rất nhiều người. Bởi lẽ, ở trang 2, tôi thấy hình anh Roy Asher đứng giữa đám đông giơ khẩu hiệu "ỦNG HỘ CỤ DUMBLEDORE! ỦNG HỘ ROY ASHER!", miệng tươi cười nhưng đầy nghiêm túc đang vận động mọi người. Chà chà.. Với chiều cao 1m70 của cậu thì chỉ cần làm cho khuôn mặt trông trưởng thành hơn và ăn mặt trông đàng hoàng lịch sự thì không khác gì 1 người đàn ông khoảng 30 tuổi. Kể từ khi đứng lên đấu tranh cho đến giờ, những ai tin tưởng ủng hộ cụ Dumbledore đều phải tấm tắc khen ngợi tài thuyết phục của Roy Asher này, ngoại trừ thầy Snape. Phải nói thật là thầy ấy có hơi khó tính đấy nha..
Sự việc này đã ảnh hưởng đến các giáo sư rất nhiều, nếu không tính mụ Umbridge. Họ biết rằng mọi chuyện đang có xu hướng trở nên trầm trọng hơn. Ngoài ra, ông Broderick Bode cũng đã bị ám sát bởi nhánh cây Bẫy Quỷ được gửi nặc danh đến với lí do ông là 1 người Không Được Nói Ra (tức là người làm việc trong Sở Bảo Mật).
Một lúc sau, cái tin đào tẩu của bọn Tử thần thực tử cũng nổ ra ở khắp nơi tại Hogwarts. Nhiều đứa trong số những học viên ở đây có bà con thân thích là nạn nhân của bọn Tử thần thực tử này bỗng chốc trở thành những mục tiêu ngoài ý muốn của những cái nhìn khiếp sợ khi bọn họ đi trong các hành lang. Giờ đây, họ đã hoàn toàn hiểu được cái cảm giác của Harry suốt mấy năm ròng bị nhòm ngó, và họ cũng ngày càng nể phục khi cậu đã chịu được cái hoàn cảnh này suốt bấy lâu nay. Rồi, một ý nghĩ chung đã xuất hiện trong đầu vài người, thứ có thể lí giải cho cái cuộc đào tẩu đó: Voldemort thực sự đã hồi sinh. Vâng, chính cái điều mà cụ Dumbledore và Harry đã giải thích suốt từ năm ngoái đến giờ đấy. Vì vậy, tôi tiện thể tuyên truyền thêm về việc gia nhập UA do mình tổ chức và nhận được thêm nhiều sự đồng thuận.
Ấy thế nhưng, lại có thêm Đạo luật giáo dục mới được ban hành:
THEO LỆNH CỦA THANH TRA TỐI CAO TRƯỜNG HOGWARTS,
Kể từ lúc này, các giáo viên không được phép cung cấp cho học sinh bất kỳ thông tin nào không liên quan đến các môn học mà họ được trả lương để dạy.
Thông báo trên được coi như Đạo luật giáo dục số 26.
Đã ký,
Dolores Umbridge
Thanh tra Tối cao
Vừa chỉ chỏ bảng thông báo, Ron vừa cười cợt:
- Hình như mụ ta đến đây chỉ để ban bố cái đạo luật giáo dục gì đó khiến người ta ức chế hay sao đó.
- Mụ ta mà.. - Harry nhếch môi cười đáp lại. - Bây giờ thì mỗi buổi học Chiêm tinh và Chăm sóc sinh vật huyền bí đều diễn ra dưới sự giám sát của mụ Umbridge cùng với cái bìa kẹp hồ sơ của mụ rồi.
Ồ phải, mụ ta đã áp bức bác Hagrid và giáo sư Trelawney đến nỗi họ không thể tập trung vào bài giảng. Mụ ta khiến họ rối trí, khiến họ bị áp lực, và đặc biệt là khiến cho giáo sư Trelawney bị thần kinh và thường uống loại rượu mạnh làm cho cô say mèm; khiến cho bác Hagrid xa cách và cố đuổi chúng tôi khi ngỏ ý giúp đỡ. Đáng hận.. Thật sự đáng hận.. Tôi cắn răng chịu đựng trước những cái đạo luật khổ sai của mụ, và đồng thời cũng tăng cường thời gian giúp Peeves bày trò chọc phá. Bị cướp mất đi những điều tự do khi tôi được ở ngôi nhà Hogwarts thân yêu, tôi nỗ lực gấp bội trong việc nâng cao trình độ của UA, nhưng chắc chắn là không thể so bì được với những gì Neville đã làm..
Thành thật mà nói, mặc dù ai cũng luyện tập gấp rút hơn bao giờ hết, nhưng không một đứa nào học hành tiến bộ rõ rệt hơn Neville. Cái tin những kẻ tấn công ba mẹ nó đã trốn thoát gây nên một sự thay đổi kỳ lạ và thậm chí là hơi đáng sợ bên trong nó. Neville không hề có một lần nào nhắc tới cuộc gặp gỡ với 4 người kia ở khu cẩn mật trong bệnh viện Thánh Mungo, và trước mặt nó, 4 người kia cũng giữ im lặng về cuộc đào thoát của Bellatrix và tụi đồng bọn. Thật ra, nó hầu như không nói năng gì nữa trong những buổi tập mà chỉ cắm cúi thực hành không ngừng nghỉ các lời nguyền và phản nguyền tôi đã dạy. Gương mặt bụ bẫm của Neville đã không còn nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt điển trai hơn, đăm đắm tập trung và hoàn toàn bất chấp những thương tổn và tai nạn có thể xảy ra. Nó tiến bộ nhanh đến nỗi ai cũng phải lấy làm lạ, và khi tôi dạy bí kỹ của riêng mình thì chỉ có Harry, Hermione, Draco và nó là thành công trong phút chót.