Tôi ngồi ở hàng ghế đầu với Eric và Tom ở 2 bên. Do đi xuống muộn hơn nên tôi không tìm thấy mọi người. Chợt, tôi nghe thấy tiếng nhạc, huyền bí và siêu phàm, phát ra từ đâu đó. Trí nhớ của tôi lập tức được khơi dậy, và tôi ngó xuống mặt hồ ngay khi ấy. Sâu dưới làn nước trong veo màu xanh lá lấp lánh ánh nắng, cách mặt nước chỉ có vài phân, một dàn hợp xướng nhân ngư đang hát bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ mà hầu hết những người ở đây không thể hiểu. Tôi có xem qua chút ít về thứ ngôn ngữ này, đủ để hiểu được sự mất mát và nỗi tuyệt vọng mà bài hát mang đến. Gương mặt xanh tía của họ nhấp nhô, mái tóc tím phớt trôi lềnh bềnh xung quanh, họ cất lên 1 bài hát tuy không thể gọi là hay, nhưng cũng khiến những người khác hiểu được ý nghĩa. Rồi Tom lay lay nhẹ cánh tay tôi, chỉ về phía bác Hagrid đang bước chậm chạp trên lối đi giữa các hàng ghế. Bác khóc lặng lẽ, gương mặt đã đầm đìa nước mắt. Trong cánh tay bác, được bọc trong vải nhung đỏ tía điểm xuyết những ngôi sao vàng lấp lánh, chính là thi hài của cụ Dumbledore. Tôi đưa mắt nhìn theo thi hài của cụ, nước mắt không thể kìm nén mà tự động chảy ra, đầu ngả vào vai Eric. Cậu ấy xoa nhẹ đầu tôi, mắt nhắm lại, môi mím chặt, thật cũng chẳng thể chịu nổi. Hơi ấm ban ngày đã biến mất. Kính cẩn đặt thi hài của cụ lên chiếc bàn đá, bác quay trở lại lối đi, vừa đi vừa hỉ mũi to như tiếng kèn trumpet. Mắt bác sưng to tới mức việc bác còn nhìn thấy đường quả là điều kì diệu. Nhưng thật ra, khi tôi quay lại đằng sau, tôi đã hiểu thứ gì đã dẫn đường cho bác. Chỉnh tề trong quần dài và áo khoác, mỗi thứ to cỡ 1 chiếc lều bạt nhỏ, chính là em trai Grawp khổng lồ của bác. Cái đầu bự xấu xí trông như tảng đá của nó cúi xuống, ngoan ngoãn, khá giống người. Bác Hagrid ngồi xuống kế bên và Grawp vỗ mạnh lên đầu bác, khiến cho những cái chân ghế bác đang ngồi như muốn gãy. Tôi mỉm cười nhẹ. Bác ấy sẽ ổn với em trai mình nhỉ?
Khi 1 người đàn ông nhỏ con, tóc cột thành chùm, mặc áo chùng đen, bước tới trước thi hài cụ Dumbledore và đọc diễn thuyết, tôi để ý thấy những nhân ngư đã nổi hẳn lên để lắng nghe. Bên cạnh đó, có cái gì đang chuyển động giữa những hàng cây, bởi vì nhân mã đã đến tận đây để bày tỏ lòng kính trọng. Họ không di chuyển ra trảng trống mà đứng bất động, ẩn hiện trong bóng râm, cung tên đeo bên hông, đứng nhìn những pháp sư và phù thủy. Không một lời nào của bài diễn thuyết lọt vô tai tôi cả. Để tránh cái cảm giác dày vò đau đớn này, tôi quay mặt sang hướng khác, tìm cái gì đó để quan sát, nhưng chợt nhận ra cũng chẳng còn gì cả.
Bài diễn văn kết thúc. Nhiều người khóc nức lên. Không ai nói thêm điều gì cả. Những ngọn lửa rực sáng màu trắng bùng lên xung quanh thi hài của cụ Dumbledore cùng chiếc bàn đá: Lửa dâng lên càng lúc càng cao hơn, che khuất mất đi thi hài của cụ. Khói trắng bắt đầu bay lên, không nhanh, không chậm, và xoáy thành cuộn trên không, tạo nên những hình thù kỳ lạ. Trong một thoáng tim ngừng đập, tôi nghĩ mình đã thấy 1 con phượng hoàng vui sướng bay lên bầu trời xanh trong, nhưng chỉ vài giây sau thì ngọn lửa đã biến mất. Ở nơi lửa cháy là 1 ngôi mộ trắng bằng đá hoa cương, ôm trọn thi hài của cụ Dumbledore và chiếc bàn mà cụ đã nằm trên đó.
Thêm nhiều tiếng hốt hoảng rú lên khi một trận mưa cung tên bay vút trên không trung. Tuy nhiên, chúng đáp xuống cách xa đám đông nên cũng chẳng hề gì cả. Có lẽ đó là nghi thức bày tỏ lòng tôn kính của nhân mã, bởi sau đó họ quay đuôi và biến mất vô những hàng cây mát rượi. Đồng thời, những nhân ngư cũng từ từ chìm trở xuống làn nước xanh lá và biến mất khỏi tầm nhìn.
Khi chúng tôi trở về lâu đài, Tom sát lại gần tôi, môi mấp máy.
- Em vẫn còn giấu tôi.
- Về điều gì chứ?
Tôi ngạc nhiên nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tom.
- Quá khứ của em, em vẫn chưa kể đủ. Chuyện gì đã xảy ra trước khi em đến đây?
Giật mình, tôi dừng bước lại, cúi đầu xuống, không nói được gì. Thế nhưng, Eric đã đến bên tôi, bàn tay ôm lấy đầu tôi áp vào ngực cậu.
- Anh muốn biết sao?
Tom không có phản ứng gì nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Anh sẽ không kì thị hay tỏ ra bất kì cảm xúc tiêu cực nào khác đối với cậu ấy chứ?
- Đương nhiên là không rồi. - Tom lắc đầu. - Tôi còn làm nhiều thứ đáng sợ hơn.
- Sẽ ra sao nếu hình tượng 1 Daisy thuần khiết trong lòng anh đổ vỡ?
Nheo mày, Tom khó hiểu hỏi lại:
- Ý cậu là sao?
- Vậy để tôi nói cho anh hay, Daisy mới chính là người đáng thương nhất mà tôi từng thấy, không phải tôi, không phải anh, không phải Harry, hay bất kỳ ai khác. Hoàn cảnh cùng cực của cậu ấy còn tệ hại hơn những gì anh có thể tưởng tượng..
- Đừng mà Eric.. - Tôi nói nhỏ, nhưng dường như Eric không quan tâm.
- Cậu có thể nói rõ hơn không? Quá khứ của Daisy thì làm sao? Nó như thế nào?
Eric dáo dác nhìn quanh, đảm bảo rằng mọi người đã trở về lâu đài hết, rồi kéo tay áo chùng lên cho Tom xem. Anh ta thất thần mất một lúc lâu rồi chậm rãi hỏi tôi:
- Những vết sẹo kia là sao? Chúng đầy rẫy trên cánh tay của em.. Vậy ra.. đây là lí do em luôn ăn mặc kín mít? Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?
Tôi cười gượng, kéo tay áo xuống, đứng thẳng dậy.
- Không có gì đâu. Anh đừng lo. - Đoạn, tôi lại quay sang Eric. - Cậu cũng chẳng cần cho người khác biết..
- Vậy tại sao cậu lại không phản kháng? - Eric hỏi lại, giọng đều đều. - Chẳng phải cậu cũng chẳng muốn giấu Tom sao? Bởi vì cậu đã hứa, và cậu phải tuân thủ lời hứa đó phải không?
- Em vẫn còn nhớ? Em vẫn còn giữ lời? Vậy thì hãy nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Thấy tôi chần chừ, Eric mở miệng nói hộ:
- Vậy anh sẽ phản ứng ra sao khi biết Daisy là kẻ sát nhân?
Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua. Không biết từ đâu tới. Chỉ vài giây sau không khí đã lặng đi, nhưng lại thêm một cơn gió khác xông tới. Tiếng lá xào xạc trong không gian yên tĩnh ấy như có gì đó kì lạ không nói nên lời, như thể linh hồn bên trong nó cũng bất ngờ hết sức. Tom trông như hóa đá, phải mất một lúc mới nói nên lời:
- C-Cậu đùa.. phải không? Daisy.. Daisy làm sao có thể?
- Ngay từ nhỏ Daisy đã phải sống trong rừng, sống trong sự hành hạ và áp bức của cha mẹ. Những vết sẹo này là vì thế mà có. Họ đánh đập Daisy quanh năm suốt tháng, chẳng vì lí do nào cả. Họ coi Daisy chẳng khác nào đứa trẻ xa lạ.
- Bọn họ dám làm thế sao? - Tom nghiến chặt răng, gầm gừ. - Ngay cả con mình cũng đối xử tệ hại như vậy sao? Bị bỏ rơi và sống trong sự chăm sóc của cô nhi viện như tôi còn may mắn hơn..
- Phải. Không được như cha mẹ của Harry, họ là vậy đấy. Daisy sống trong sự ghẻ lạnh, dần hình thành nhân cách đầu tiên của cậu ấy, rất nhút nhát và dễ vỡ. Nhưng tới năm 7 tuổi, Daisy, đúng hơn là nhân cách Lycoris máu lạnh bên trong cậu ấy, chợt xuất hiện và bị tình nghi đã sát hại cha mẹ. Vụ việc xảy ra trong rừng sâu nên không bị phát hiện.
- Hừ! Đáng đời cái ông cha già con mẹ đó lắm! Chỉ bị tình nghi giết 2 người thôi mà, anh còn giết tới tận 6 người, tính đến bây giờ!
- Nhưng Daisy lúc đó hẵng còn nhỏ lắm, cậu ấy vẫn chưa thể nào bình tĩnh được. Còn anh, lúc đó anh đã 16-17 tuổi và có ý thức rồi. Cho đến bây giờ, cậu ấy vẫn chôn sâu cái ám ảnh đó. Tớ nói đúng chứ?
Tôi không nói lời nào. Tất nhiên, không muốn thừa nhận. Thấy tôi không nói, Eric thở dài, nhìn quanh quất đi nơi khác.
- 2 năm liền cậu ấy là tên ăn cắp vặt. Chúng tôi gặp nhau khi Daisy được 9 tuổi. Tôi đã xóa ký ức của cậu ấy bằng một loại công nghệ, nhưng nỗi ám ảnh đó khắc quá sâu đến nỗi cậu ấy vẫn phải nhớ lại. Phát hiện điều đó, cha mẹ tôi tống cổ cậu ấy đi. Tôi vì bảo vệ cậu ấy nên đi theo, bôn ba khắp thế giới và tiếp tục bị lợi dụng.
- Thì ra em đã luôn phải chịu đựng..
Tom từ từ bước đến, dang rộng vòng tay rồi ôm chặt tôi vào lòng.
- Em không cần quá sức thế đâu. Đừng lo chuyện bao đồng nữa. Hãy để anh bảo vệ em.
Tôi không nói. Eric không nói. Bất giác nhìn vào ánh mắt Eric, tôi cảm thấy có gì đó khó mà lí giải.