Vào một buổi sáng giữa tháng 12, cả trường Hogwarts choàng tỉnh giấc, khắp nơi đã bị tuyết trắng phau phủ dày cả thước. Mặt hồ đông cứng, và hai em sinh đôi nhà Weasley vừa bị phạt vì đã phù phép cho mấy trái cầu tuyết cứ lăn tròn theo giáo sư Quirrell, rồi cho nảy lên đằng sau tấm khăn vành của ông. Tôi thấy thế cũng vui lắm. Đáng đời cái ông giáo sư mưu mô! Nhưng mà phải giữ mấy trái cầu tuyết không trúng vào đằng sau ót ông ta (bởi Voldemort đang kí sinh ở đó) khiến tôi cũng khá là mệt, và tôi chỉ còn cách bảo họ nhằm chỗ khác mà ném. May là họ không quan tâm đến lí do, chứ tôi thực không biết phải nói thế nào nữa.
Bọn cú xông pha trong bão tuyết để đưa thư đã được bác Hagrid điều dưỡng cho lại sức trước khi có thể bay đi tiếp. Ai ai cũng nôn nóng trông mong cho sớm đến kỳ nghỉ lễ. Những ngày này, căn phòng sinh hoạt chung và đại sảnh đường liên tục vang lép bép tiếng than củi cháy trong lò sưởi, và các hành lang trong trường thì lạnh như cắt da cắ thịt. Những cơn gió rét buốt cứ rung lắc cửa kiếng các phòng học. Thê thảm nhất là chuyện lớp của thầy Snape lại nằm ở dưới tầng hầm. Ở đó, mọi người luôn thở ra những làn khói mịt mờ, và cố đứng càng sát cái vạc nóng của mình càng tốt. Đối với tôi cũng chỉ cần mặc chút áo ấm là được, nhưng cái tính lười biếng của tôi lại đâm ra... ờm. "phát huy tác dụng", nên chủ trương của tôi là nằm trong cái chăn ấm gần lò sưởi mọi lúc mọi nơi có thể và hạn chế những lần phải đi ra ngoài.
* * *
Một hôm trong lớp Độc dược, Malfoy cố tình lớn tiếng:
- Tao thấy thiệt là tội nghiệp cho mấy đứa phải ở lại trường, gia đình còn không thèm đón tụi nó về ăn Giáng sinh!
Vừa nói cái câu đó, cậu ta liền hướng về phía Harry. Crabbe và Goyle cười khúc khích hưởng ứng. Harry lúc ấy đang cân bột xương sống của cá sư tử nên chẳng bận tâm đến bọn chúng. Kể từ trận Quidditch mà Gryffindor chiến thắng Slytherin, Malfoy càng ngày càng khó chịu hơn. Quá cay cú, cậu ta đã tìm mọi cách chọc cười thiên hạ bằng cách kể chuyện bịa rằng một con ếch mồm to sẽ thay thế Harry ở vị trí Tầm thủ trong trận đấu kế tiếp như thế nào. Rồi khi thấy chẳng ai thèm cười, vì ai cũng phục lăn vụ Harry trị được cây chổi giở chứng, thì cậu ta lại càng tức giận và đố kị, bèn quay ra châm chọc về việc Harry không có một gia đình riêng.
Chợt, Malfoy giật mình như phát hiện điều gì đó, nhìn tôi đang tập trung vào lọ thuốc, nét lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt.
Đúng là Harry sẽ không quay về nhà số 4 đường Privet Drive để ăn lễ Giáng sinh. Tuần trước, giáo sư McGonagall đã thăm dò rồi lập một danh sách những học sinh sẽ ở lại trường trong kỳ nghỉ. Harry đăng ký ngay lập tức. Cậu chẳng thấy có gì để gọi là tội nghiệp cả, bởi biết đâu đây sẽ là mùa Giáng sinh đẹp nhất mà cậu từng có trong đời. Ron cùng mấy ông anh cũng ở lại trường, vì năm nay ông bà Weasley đi thăm anh Charlie ở tận Rumani. Và tôi thì chẳng có nơi nào để về.
* * *
Sau buổi học Độc dược, lúc rời căn hầm, chúng tôi liền phát hiện có một cây thông to lớn đứng ở cuối hành lang. Tuy nhiên, nhờ hai cái chân khổng lồ thò ra dưới gốc cây và giọng nói ồm ồm mà chúng tôi biết ngay bác Hagrid đang đứng đằng sau. Ron nhanh nhảu thò đầu vào đám cành lá, hỏi:
- Chào bác Hagrid. Bác có cần tụi cháu giúp một tay không?
- Khỏi, bác xoay sở được mà. Cám ơn cháu, Ron.
Chợt có tiếng Malfoy lạnh lùng cất lên phía sau lưng:
- Có tránh đường ra không thì bảo? Tính đứng đó kiếm mấy đồng tiền lẻ hở Ron? Tao thấy mày coi bộ có triển vọng trở thành tay gác cổng sau khi học xong Hogwarts lắm đó. Mà thật ra, đem so cái chòi của lão Hagrid với cái ổ nhà mày chui rúc thì cũng như cung điện rồi hén?
Ron vừa nhào vô Malfoy thì thầy Snape xuất hiện ở cầu thang:
- WEASLEY!
Nghe tiếng, Ron đành buông cổ áo của Malfoy ra, bực bội. Bác Hagrid thò đầu ra khỏi đám cành lá rậm rạp như râu tóc của bác, nói:
- Thưa giáo sư Snape, chính Malfoy gây sự trước. Malfoy xúc phạm gia đình trò Ron Weasley.
Thầy Snape nói ngọt ngào:
- Cho dù vậy, bác Hagrid à, đánh nhau vẫn là vi phạm nội quy. Gryffindor bị trừ 5đ. Còn trò Ron Weasley, may phước cho mi là ta chỉ trừ nhiêu đó. Thôi, giải tán cả lũ chúng bây!
Tôi không nên cứ để thế này...
- Thưa thầy, như vậy có phải hơi bất công không ạ?
Tất cả những người xung quanh đều ngạc nhiên, bởi lẽ từ trước tới giờ tôi chưa lần nào chống đối giáo sư. Đôi môi thầy khẽ cong xuống.
- Trò có ý kiến gì sao, trò Williams? - Thầy Snape nhướn mày.
- Vâng, thưa giáo sư. Đúng là Ron đã có ý định gây sự nên bị trừ điểm là phải. Nhưng Malfoy cậu ta không có quyền xúc phạm danh dự người khác.
- Ý trò muốn nói, ta cũng nên trừ điểm Slytherin?
- Không sai ạ.
Thầy Snape không còn cách nào khác, đành phải trừ Slytherin 3đ rồi quay người bước đi. Malfoy tức giận nhưng không nói gì mà hầm hầm bỏ đi. Ron vẫn còn càu nhàu vì Slytherin bị trừ ít điểm hơn. Bác Hagrid bảo:
- Thôi, vui lên đi, sắp đến lễ Giáng sinh rồi. Ta định nói với các cháu cái gì nhỉ?. À, đi theo ta vô đại sảnh đường ngó một cái đi!
Nghe vậy, chúng tôi bèn theo bác Hagrid cùng cây thông của bác vô đại sảnh đường. Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đang bận bịu trang hoàng trong đó.
- À, bác Hagrid! Bác đặt cái cây cuối cùng ấy vô góc kia được không?
Bác tươi cười gật đầu. Sảnh đường trông thật lộng lẫy. Những tràng hoa và dây tầm gửi giăng mắc khắp tường và có không dưới một tá cây thông chóp nhọn đứng khắp phòng, một số cây lấp lánh như trái cầu nhỏ, một số khác lung linh như hàng trăm ngọn nến đã được thắp lên. Bác Hagrid hỏi Hermione:
- Còn mấy ngày nữa thì cháu về nhà nghỉ lễ?
- Ngày mốt cháu đi rồi. À, bác hỏi cháu mới nhớ ra. Còn nửa giờ nữa mới ăn trưa, vậy tụi mình vô thư viện đi!
- Ờ, đúng rồi đó.
Ron cố lắm mới dứt được mắt khỏi giáo sư Flitwick. Ông đang dùng cây đũa phép, làm tuôn ra một đống quả cầu bằng vàng, rồi treo chúng lủng lẳng lên cành cây thông mới đem đến. Bác Hagrid đi theo chúng tôi ra khỏi sảnh đường.
- Vô thư viện hả? Nghỉ lễ tới nơi mà còn vô thư viện. Tụi bây chăm dữ à nghen!
Harry tươi cười giải thích:
- Đâu phải tụi con vô đọc sách học bài. Từ khi bác nói đến cái tên Nicholas Flamel, tụi con đâm tò mò muốn biết ông ấy là ai.
Bác Hagrid có vẻ sửng sốt.
- Tụi bây... Không thể tin được! Nghe nè. Ta dặn tụi bây rồi. Dẹp cái vụ đó đi! Con chó có canh giữ cái gì thì cũng không dính dáng tới tụi bây hết!
- Tụi con chỉ muốn biết Nicholas Flamel là ai thôi mà!
Harry nói thêm:
- Nếu mà bác nói cho tụi con biết thì có phải đỡ mất công rắc rối không? Tụi con đã tra cứu hàng trăm quyển sách rồi mà vẫn không tìm thấy ông ấy ở đâu cả. Bác chỉ cần gợi ý tí xíu thôi. Con nhớ là con có đọc thấy tên ông ấy ở đâu rồi thì phải.
Nhưng dù vậy bác vẫn lạnh nhạt.
- Ta sẽ không nói gì cả.
- Vậy thì tụi con đành phải tự lần mò thôi!
Ron nói rồi vội vàng kéo chúng tôi đến thư viện, bỏ lại bác Hagrid trông đang hết sức cáu kỉnh. Tôi sực nhớ một chuyện và quay lại dặn bác Hagrid:
- Bác Hagrid này, bác tuyệt đối không được nói cho ai cách vượt qua con Fluffy. Phải, bất-kỳ-ai. Và tốt nhất, bác cũng đừng có mà nhận trứng rồng từ... một ai đó.
Nói rồi tôi chạy theo ba người kia, để lại bác Hagrid vẫn chưa hiểu mô tê cái gì cả.