- Sao không vào?
- Để cho tớ đi!
Mặc cho Draco cố trốn thoát nhưng tôi vẫn dửng dưng mà hỏi:
- Không muốn gặp Hermione sao?
Tôi nghiêng đầu để ngắm nhìn vẻ luống cuống của Draco. Cậu ta hỏi lại:
- C-Cậu biết?
- Biết chứ sao không?
- Vậy mà lúc tớ còn thích cậu thì không biết..
Draco lầm bầm. Và dĩ nhiên là tôi nghe thấy. Đôi mắt tôi chợt nở lớn vì kinh ngạc và súyt hét lên, nhưng Draco đã nhanh chóng bịt miệng tôi lại, quay sang quay lại ngó quanh.
- Đừng làm ồn chứ.
Tôi gật nhẹ đầu. Draco vừa buông ra thì tôi mới hỏi nhỏ:
- Cậu từng thích tớ?
Draco gật đầu, mắt vẫn cảnh giác đề phòng.
- Từ khi nào vậy? - Tôi tò mò hỏi.
- Từ khi gặp cậu. Tớ nghĩ đó là do cá tính của cậu.
- Cá tính của tớ thì làm sao cơ?
- Nó làm cho cậu thật đặc biệt.
- Rồi sao nữa? Tớ không hiểu.
- Chỉ là tớ thấy thích tính cách đó thôi.
- Và vì thế nền cậu hiểu lầm?
- Ờ.. thì đúng là vậy.. - Draco gãi gãi đầu.
Một khoảng không gian yên lặng kéo dài. Rồi, tôi phì cười, phá vỡ bầu không khí đó.
- Thôi tạm gác lại chuyện đó đi. Thành thực mà nói, cậu có chắc là cậu thích Hermione không?
- Ch-Chắc là vậy.. Tớ cũng không rõ nữa..
- Ể? Không chắc thì sao tớ giúp được đây?
- Cậu định giúp tớ sao? - Draco ngạc nhiên.
- Chứ gì nữa! Nhưng tình hình này có vẻ..
Tôi ngồi xuống, chống cằm suy nghĩ.
- Hay tìm đến Eric đi..
- Eric giúp được gì sao?
- Cậu ấy là thiên tài mà.
- Thiên tài cũng có lúc không biết mà.
Draco nhăn mặt khiến tôi ngờ ngợ ra.
- Ờ.. Phải ha..
- Thế sao đây?
Tôi bỗng nhiên đứng phắt dậy khiến Draco giật mình. Trước khi cậu ta nói, tôi đã chạy như bay ra khỏi toa mà không quên nhắn lại:
- Xin lỗi nhé! Tớ chẳng phải chuyên gia về chuyện đó đâu!
Thế là Draco bị bỏ lại trơ trọi một mình. Mặc dù đã đi khá xa nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng hét của cậu ta vọng tới:
- CẬU LÀ CÁI ĐỒ VÔ TRÁCH NHIỆM!
Tôi mở cửa toa của mình ra và cười lấy lệ. Daisy thì cũng phải có lúc không biết gì chứ, tha cho người ta đi mà. Haizz.. Đáng lẽ tôi không nên đi theo thì hơn.
- A! Daisy! Chú Sirius gửi thư nè!
- Chú ấy không mua lấy 1 con cú à?
- Ơ.. Sao cậu biết?
- Ph-Phán đoán thôi..
- Mà nhờ thế tớ mới có nó nè!
Ron hí hửng reo lên, khoe với tôi con cú nhỏ xíu trông hệt như 1 trái Snitch xù lông.
- Cậu biết gì không, đúng thật là cây Tia Chớp là do chú Sirius gửi.
- Chỉ là nó không bị ếm bùa chứ gì! - Ron lớn tiếng nói.
Nhìn Hermione tỏa sát khí lần đầu tiên vào Ron, tôi chỉ biết ôm bụng mà cười. Eric lặng lẽ đưa cho tôi lọ thủy tinh có chứa thứ thuốc màu lục đặc sệt và lạnh lùng bảo:
- Hè này thầy Snape sẽ gửi thuốc cho.
- Vậy hả? Thế cậu uống chưa?
Eric chỉ lặng lẽ gật đầu. Tôi có hơi buồn, chỉ biết cầm lấy lọ thuốc và uống. Hermione chợt thắc mắc:
- Thuốc gì vậy? Có công dụng gì? Sao các cậu phải uống?
- Chưa có tên cho thuốc. Chỉ có tác dụng đối với người có triệu chứng.
- Còn câu hỏi thứ ba, cậu vẫn chưa trả lời tớ mà Daisy.
- Xin lỗi nhưng tớ không thể. Mong cậu thông cảm cho.
- Có chuyện gì mà 2 cậu giấu bọn tớ? Chúng ta không phải là bạn sao?
- Chuyện này là 1 bí mật. Có những điều cậu không nên biết đâu.
Thấy không khí trở nên căng thẳng, Ron cười lấy lệ và nói:
- Thôi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, bàn về đề tài khác đi!
- Phải đó! Cúp Quidditch thế giới cũng sắp diễn ra rồi!
- Được rồi. - Hermione thở dài. - Thế cậu có định đi xem không Harry?
- Cái này tớ còn chưa biết. Phải xin dì dượng mà. - Harry gãi gãi đầu.
- Không sao. Tớ sẽ lo vụ đó. Nhắn với ba cậu chuẩn bị vé đi nha Ron.
- Ok! Về chuyện đó thì khỏi lo. Bộ pháp thuật sẽ lo tiền vé cho!
- Thôi thôi, đừng nhắc tới cái Bộ dở hơi ngu ngốc đó nữa.
- Ơ.. Sao lại vậy? Cậu không nên nói thế đâu. Nếu có ai nghe thấy thì..
- Mệt quá! Tớ đủ đau đầu rồi, chẳng muốn nhắc gì nữa đâu.
- Vậy thì cậu cứ ngủ đi. Nếu không phiền.. thì cứ dựa vào vai tớ nè.
Harry nói, mặt có hơi đỏ. Tôi nghiêng đầu hỏi:
- Vậy có ổn không đấy?
- Ổn mà, không sao đâu.
Harry vừa dứt lời thì tôi đã tựa đầu vào vai cậu ngủ. Cảm giác cũng thật là thoải mái a.. Mặc dù ai kia có tỏa sát khí ngùn ngụt nhưng tôi vẫn kệ. Ai bảo dám bơ tôi làm chi, cho chừa cái tật giả bộ lạnh lùng! Hứ! Cậu mà dám làm gì Harry hay khiến tớ thức dậy thì sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ đi nha!
Khi về tới sân ga Ngã Tư Vua, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, kể cả Muggle lẫn phù thủy.
- Nè, đó chẳng phải tên sát nhân Sirius Black sao?
- Phải rồi! Tên sát nhân khét tiếng đó!
- Vậy là 2 người chưa biết hả? Người ta giải oan cho anh ta rồi.
- Nhưng anh ta có vẻ hơi luộm thuộm.
- Chú ấy là gì của Daisy và Eric nhỉ?
- Có lẽ là họ hàng của nhau đó!
- Hèn gì Daisy bênh cho chú ấy mãi.
- May là 2 người họ không có quan hệ với tên sát nhân.
- Ừ phải, nếu không thì có chuyện lớn rồi.
- Nhưng sao Harry Potter lại có vẻ thân với chú ấy?
- 4 người bọn họ trông có vẻ thân thiết ghê!
- Giữa họ có quan hệ gì không ta?
[.. ]
Lại là miệng đời. Haizz.. Tôi chán ghét nó lắm rồi. Bỗng, tiếng người phụ nữ nào đó cất lên:
- Lily.. là em phải không? Em.. còn sống sao?
Tôi quay qua ngó lại thì bắt gặp hình ảnh dì Petunia ngồi bệch xuống sân ga, còn dượng Vernon thì ngồi xổm xuống bên cạnh trấn an vợ, mắt vẫn còn lấm lét nhìn tôi. Trong khi đó, cậu "quý tử" Dursley nhà ta chẳng hề có phản ứng gì. Cũng phải thôi, đây là lần đầu dì dượng của Harry tận mắt nhìn thấy tôi mà. Kết thúc năm nhất tôi ra trễ, năm hai và đầu năm ba thì trong chiếc áo tàng hình thì sao mà thấy được? Tôi cười nhẹ rồi chậm rãi bước đến bên dì dượng. Cúi người xuống, tôi đưa tay ra tỏ ý giúp đỡ, nhưng dì dượng vẫn tự đứng lên, còn loạng choạng. Harry cũng bắt đầu chạy tới hỏi han. Không biết từ khi nào cậu lại quan tâm đến họ nhỉ? Có dịp tôi phải hỏi thử mới được!
- Dì! Dượng! Dì dượng không sao chứ?
Dì dượng không nói được lời nào mà chỉ biết lắc đầu. Tôi cố nín cười và tự giới thiệu:
- Xin lỗi, một lần nữa, cháu xin nói rằng cháu không phải cô Lily. Rất vui được làm quen với 2 bác, cháu là Daisy Williams.
- Nhưng.. tại sao? Tôi không nhớ rằng.. cháu..
- Cháu không biết, mà có biết cũng không tiện giải thích.
Chú Sirius bước đến, lịch thiệp chào hỏi:
- Xin chào. 2 người có phải là dì dượng của Harry?
Dượng Vernon thấy cách ăn mặc của chú Sirius thì bình tĩnh lại, giọng nghiêm trọng hóa vấn đề:
- Phải. Anh là ai? Có việc gì cần đến chúng tôi?
- À, tôi là Sirius. - Chú Sirius ghé sát vào tai dượng Vernon. - Tôi muốn xin phép 2 người cho Harry được tham dự Cúp Quidditch thế giới.
- Không, không, không, không. Đừng có mà nhắc mấy cái thứ quái dị đó ở đây!
- Anh nên biết, đó là 1 môn thể thao rất lôi cuốn ở thế giới chúng tôi.
- Tôi không thể nào tin lời của 1 tên sát nhân vừa mới được giải oan!
Chú Sirius tức khí và định làm gì đó nhưng tôi đã nhanh chóng ngăn lại, miệng cười nói:
- Xin lỗi nhưng có lẽ cháu và chú Sirius đây phải về trước rồi.
- Cháu có quan hệ với tên này sao? - Dì Petunia ngạc nhiên.
- Thì có gì là lạ hay sao ạ? - Tôi tò mò hỏi lạ.
- Không có gì. Chỉ là tôi hơi bất ngờ khi người như cháu..
- Ahahaha.. - Tôi không nín cười được và nói. - Cháu chỉ ở nhờ nhà chú ấy thôi.
- Nếu cháu muốn, cháu có thể ở nhà tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ chăm sóc cháu tốt hơn cái tên kia.
Lại là 1 mũi tên đâm xuyên người chú Sirius. Tôi vừa ngăn chú ấy lại vừa cười lấy lệ và nói:
- Thôi, không cần đâu ạ. Cháu còn sống cùng 1 người bạn nữa. Cháu không muốn làm phiền dì.
Nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của dì Petunia mà lòng tôi có chút kì lạ. Quả thật, được mang trên mình hình dáng giống cô Lily thì quá là may mắn. Cô ấy ở trên thiên đàng có linh thiêng, hẳn sẽ rất vui mừng khi biết được có nhiều người quan tâm mình như vậy. Chỉ là.. sợ cô ấy không vui khi bị tôi "mạo danh" thôi..