- Cậu có bị nguyền không?
Eric giật mình, đổ mồ hôi hột.
- Ý-Ý cậu là sao?
Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ, lựa chọn cẩn thận từ ngữ của mình.
- Cơ thể cậu có triệu chứng bất thường không?
- Thật ra thì có chút đau và khó ngủ.
- Hôm qua cậu thế nào? Vẫn ổn chứ?
- Như thường lệ, đau hơn chút thôi.
Vậy là tôi đã đúng. Tình trạng của tôi nghiêm trọng hơn. Tôi suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Cậu có thể chế thuốc chứ? Tớ không giỏi Độc dược cho lắm, chỉ biết làm theo sách thôi. Tớ có thể nhờ thầy Snape giúp cậu.
Eric nhăn mày hỏi:
- Theo như cậu nói, chúng ta đang bị nguyền? Nhưng phép thuật thì khả năng có tác dụng cao hơn chứ.
- Không được loại bỏ trường hợp nào cả. Tớ sẽ nghiên cứu chế phép, còn cậu cứ chế Độc dược cùng thầy Snape. Hoặc cũng có thể, chúng ta kết hợp cả hai tăng thêm hiệu quả.
- Được rồi. Nhưng hôm qua cậu ngủ tốt chứ? Mặt cậu trông xanh xao quá.
Đưa tay chạm vào mặt tôi, Eric lo lắng hỏi han. Tôi mỉm cười, đặt bàn tay cậu xuống và trả lời:
- Không sao đâu. Chỉ là...
- Tớ đã nói rồi. Cậu nên quên đi.
- Cậu nói phải, nhưng thực sự...
Chúng tôi im lặng cúi đầu. Câu nói ấy, chưa bao giờ được hoàn thiện.
* * *
Tiết Biến hình của giáo sư Mcgonagall tẻ nhạt đúng như nguyên tác do ảnh hưởng mấy cái lời tiên tri tầm bậy vô căn cứ của giáo sư Sybill Trelawney. Dư luận chia thành ba phe: một số người tin vào khả năng của giáo sư như Lavender Brown và Parvati Patil; một lại nghi ngờ điều đó, dẫn đầu bởi Hermione; số còn lại, hoặc là không biết nên tin hay không, hoặc là không để tâm đến điều đó cho lắm, chẳng hạn tôi, Eric, Malfoy, Harry và Ron.
Giáo sư Trelawney quả đúng là một nhà tiên tri, và bà còn là người đưa ra điềm báo về Harry và Voldemort, nhưng mọi lời có thể gọi là tiên tri chỉ xuất hiện tình cờ không báo trước thôi. Tiên tri mà, ngay cả thế ta vẫn không thể đoán trước được điều gì. Harry đang lo lắng về những điềm gở giáo sư đã nói, nhưng thay vì động viên tôi lại để mặc cậu. Trong nguyên tác, không có tôi cậu vẫn lo được mà. Hơn nữa, tôi cũng có chuyện phải bận tâm của riêng tôi.
* * *
Sau bữa trưa, chúng tôi ra khỏi tòa lâu đài để đến với lớp học Chăm sóc sinh vật huyền bí. Cơn mưa hôm qua đã tạnh. Bầu trời quang đãng, và cỏ thì xanh mềm, ướt mượt ở dưới chân. Bác Hagrid sừng sững trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi, đứng ngay trước căn chòi để chào đón học sinh đến lớp của mình. Con Fang đứng sát gót chủ, có vẻ bồn chồn như thể không chờ được nữa.
- Lại đây, nào, tiến lại gần đây!
Chúng tôi nghe vậy liền nhanh chân bước tới.
- Bữa nay các trò sẽ học một bài học vĩ đại! Mọi người có mặt đông đủ chưa? Được rồi, đi theo tôi!
Tôi thoáng nghe tiếng ai đó nhái lại giọng bác:
- Bữa nay các trò sẽ học một bài học kinh tởm! Ha, thấy có vui không?
Một vài người hưởng ứng hùa theo. Ờ, thì kệ họ. Đâu phải ai cũng thích mình được.
Bác Hagrid dẫn chúng tôi đi vòng qua rặng cây, và 5 phút sau thì mọi người nhận thấy mình đang đứng bên ngoài một nơi có vẻ như một bãi chăn ngựa nho nhỏ. Tuy nhiên, bên trong bãi chăn lại không thấy có con gì hết.
Bác Hagrid lên tiếng gọi:
- Mọi người hãy lại đây tập trung quanh hàng rào! Như vậy đó, sao cho chắc chắn nhìn thấy rõ nha. Bây giờ, việc đầu tiên các trò cần làm là mở sách ra...
- Làm cách nào?
Ai đó lại lên tiếng, một giọng nói khác. Bác Hagrid ngơ ra không hiểu. Mọi người rút cuốn "Quái thư về quái vật". Những cuốn sách đã bị trói gô bằng sợi dây thừng dài, hoặc bị dán rịt bằng băng keo. Tam giác vàng, Malfoy và Neville thì dán chúng chỉ bằng cái băng keo. Còn tôi và Eric thì cứ để cho nó tự tung tự tác. Mọi người bất ngờ, mọi ánh mắt hầu như đổ dồn vào Neville, vì nó lại thường là đứa gặp khó khăn nhất mà. Ngó thấy nét mặt Neville cũng hơi đỏ và hoang mang một chút. Trong khi đó, bác Hagrid rạng rỡ:
- Các con có thể xử lí chúng sao?
- Vâng.
Tôi lạnh nhạt đáp lại, vuốt nhẹ lên gáy sách. Tam giác vàng, Eric, Malfoy và Neville cũng làm theo. Cuốn sách rùng mình rồi mở ra và nằm yên lặng trong tay chúng tôi.
- Hay lắm! Gryffindor được thêm 25đ! Slytherin thêm 10đ!
Tuy vậy tôi vẫn hờ hững. Nhiều người lo lắng về thái độ của tôi.
Rồi bỗng nhiên, bác Hagrid tươi cười.
- Vậy là ổn. Các con đợi ở đây nhé.
Nói rồi bác Hagrid sải bước đi về phía khu rừng và biến mất. Một lúc sau, cả tá sinh vật quái dị chạy lon ton về phía chúng tôi, những sinh vật có thân, đuôi và hai chân sau của ngựa, nhưng hai chân trước, cánh và đầu lại là của một con đại bàng khổng lồ, với cái mỏ to màu thép hết sức hung tợn và đôi mắt màu cam rực đầy sắc bén. Nguy hiểm hơn là, móng vuốt chân trước của chúng dài cả một tấc rưỡi, có thể bấu chết người như chơi.
Mỗi con quái thú đều đeo vòng cổ bằng da dày, nối với một sợi xích dài, và đầu tất cả những sợi xích đều nằm trong lòng bàn tay to tướng của bác Hagrid. Bác lon ton chạy theo sau đám quái thú vào bãi chăn thả, rồi giật những sợi dây xích, thúc chúng hướng về phía hàng rào mà chúng tôi đang vây quanh.
- Đi nào, tiến tới!
Bác Hagrid hào hứng hô lớn. Mọi người hơi lùi lại khi bác tiến đến gần họ để buộc mớ dây xích vào hàng rào, ngoại trừ tôi thì dửng dưng như không có gì. Bác vẫy chúng tôi, vui vẻ gào to:
- Đây là những con Bằng Mã! Thấy chúng đẹp không?
Sau khi qua khỏi cơn kinh hoàng đối diện với những con thú nửa ngựa nửa chim, người ta bắt đầu ngưỡng mộ lớp áo khoác óng ả của những con Bằng Mã, chuyển tiếp hết sức mượt mà từ lông vũ sang lông thú, mỗi con một màu khác nhau: màu xám bão tố, màu đồng, màu lang ửng hồng, màu hột dẻ bóng lưỡng và màu đen mun như mực. Bác Hagrid xoa hai bàn tay vào nhau, vẫn tươi cười.
- Vậy đó, các trò hãy xích tới g-
Bác còn chưa kịp dứt lời thì tôi đã nhảy qua tấm hàng rào, chầm chậm tiến tới con Bằng Mã lông xám ở gần đó. Tôi ôm lấy con Bằng Mã, thử xoa vào người nó để kiểm tra độ mềm của lông, khiến mọi người không khỏi rú lên kinh hãi, và khiến cả bác Hagrid cũng phải sợ sệt, lặng lẽ đi tới bên tôi. Harry lo lắng cũng đã nhảy vào trong, với từng bước chân chậm rãi mà qua mấy con Bằng Mã khác, khẽ cúi chào chúng, đảm bảo rằng cậu sẽ không bị tấn công. Con Bằng Mã nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh. Tuy vậy, tôi vẫn ôm lấy nó, vuốt ve từng sợi lông, trong khi cơ thể nó thì đã bắt đầu di chuyển. Khuôn mặt mọi người nay đã tái mét, không dám cử động dù chỉ một li, ngoại trừ một vài người nào đó thì cười như gửi lời chào vĩnh biệt đến tôi. Harry hét lên, mặt cắt không còn một giọt máu khi con Bằng Mã ấy nhìn như sắp mổ vào người tôi một đòn chí mạng:
- KHÔNGGGGGG!! ~
Nhiều người bịt mắt, nhắm nghiền lại không dám nhìn những gì xảy ra tiếp theo. Hermione vùng chạy thoát khỏi vòng tay của Malfoy, mở tung cửa hàng rào, khóc lóc chạy tới chỗ tôi. Những con Bằng Mã còn lại đã xác định mục tiêu. Eric bực mình, hừ nhẹ một cái rồi nhanh chóng lao tới bảo vệ cô.