Về phần cuốn sách của Hoàng Tử Lai, tôi khuyên Harry chỉ nên đọc những bổ sung và loại bỏ chi tiết trong sách mà thôi. Còn nếu cậu mà quá tò mò thì chỉ được liếc qua chứ không-bao-giờ được thực hành chúng. Thành thật mà nói, tôi rất tán thành với ý kiến của Mione, bởi vì hồi còn trẻ, thầy Snape rất đam mê nghệ thuật hắc ám, biết đâu chừng lại có mấy câu thần chú không hay thì..
Giữa tháng 9 có chuyến đi đầu tiên trong học kì để đến làng Hogsmeade. Được ra khỏi lâu đài, nơi hiện giờ bộn bề những lo âu, dù chỉ trong vài tiếng đồng hồ, cũng thật là tuyệt vời. Không phải là ở Hogwarts không vui, mà là vì đôi khi thay đổi không khí cũng tốt.
Sáng ngày hôm đó, tôi dậy sớm, và bầu trời lại xuất hiện dấu hiệu của những cơn giông bão. Sau bữa điểm tâm, chúng tôi đến chỗ thầy giám thị Filch để thầy kiểm tra xem có vật dụng gì đáng nghi hay không, rồi chúng tôi mới được phép thăm làng Hogsmeade.
Trời thật lạnh và cũng thật rét buốt. Từng cơn gió tuyết cứ liên tục đập vào mặt chúng tôi trên con đường nhỏ đã bị che lấp. Nhiều hàng quán đã đóng cửa, nhưng may mắn là tiệm Công Tước Mật thì vẫn còn chào đón mọi người. Vậy cho nên, chúng tôi cố gắng ních vào trong không khí ấm áp tấp nập người ấy, để có thể cảm nhận được trọn vẹn không khí của những ngày mùa đông. Ngồi đó một lúc, chúng tôi lại gặp phải giáo sư Slughorn. Thật ra, Harry đã cố tìm công việc nào đó không thể dời đi được mỗi khi nhận được lời mời dự tiệc của giáo sư, còn nếu không có thì lo mà sắp lịch tập Quidditch cho đội Gryffindor để mà trốn tránh, bởi thật sự thì cậu cũng chẳng có hứng thú gì với mấy bữa tiệc này. Kế sách này cũng hay đấy chứ, tuy chắc chắn không kéo dài được lâu. Cơ mà, được lúc nào thì hay lúc đó. Vì vậy tôi áp dụng luôn. Lí do đơn giản thôi: Những cuộc nghiên cứu với giáo sư Magia. Thế đấy, rất đơn giản nhưng lại khá hay ho. Tránh được những 3 buổi tiệc luôn ấy chứ! Mà nghe nói, Zabini cũng đang tìm cách trốn tránh việc này.
Ngồi trong tiệm Công Tước Mật một lúc, chúng tôi lại di chuyển đến tiệm Ba Cây Chổi và một lần nữa phải nhận những cơn gió giá rét đập thẳng vào mặt, tựa như những lưỡi dao vô hình cắt phăng cả không khí. Nhưng kể cả vậy, đôi mắt tôi cũng không tài nào ngừng tò mò và tìm cách quan sát mọi thứ xung quanh như 1 thói quen.
Bởi cơn bão tuyết đang hoành hành nơi đây, con đường ôm ấp lấy cả làng phù thủy Hogsmeade cũng không đông cho lắm, bởi chẳng ai dại gì nấn ná lại lâu để trò chuyện, mà chỉ chăm chú rảo bước nhanh đến chỗ dừng chân. Trường hợp ngoại lệ duy nhất là 2 người đàn ông ở phía trước chúng tôi một chút xíu, đứng ngay trước cửa quán Ba Cây Chổi, và tôi nhận ra 1 người trong đó, cái người đàn ông rất cao và gầy, theo tôi được biết thì ông ấy là chủ quán Đầu Heo, người còn lại chính là..
- Mundungus!
Chúng tôi đồng thanh hét lên, khiến cho gã đàn ông mập lùn, chân vòng kiềng với mái tóc đỏ dài lộn xộn nhảy dựng lên và làm rớt cái vali cũ kỹ. Và rồi, mở ra trước mắt tôi, là một số vật dụng bằng bạc trông rất thân quen.
- Đồ của dòng tộc Black..
Tôi rít lên qua kẽ răng. Nghe vậy, Harry lập tức rút đũa phép ra, dí vào cổ ông ta.
- Ông đánh cắp nó khi chú Sirius không để ý?
- T-Tôi.. Tôi.. Tôi nào dám chứ.. cậu Harry..
- Vậy ông cho là tôi nhìn lầm sao? Ha! Nực cười!
Tôi ném cái lườm đầy khinh miệt về phía ông ta.
- Tôi sống trong cái dinh thự đó hàng năm trời, chẳng lẽ lại không biết những vật dụng này sao?
Nói rồi tôi cúi người xuống, nhặt lên 1 chiếc nĩa, săm soi.
- Nhìn này. Chúng đều có gia huy của dòng họ Black.
Draco đưa tay lấy nó, xem xét lại.
- Đúng thiệt là nó rồi. Không sai vào đâu được.
- Giờ ông còn dám cãi không hả? Trả hết đây!
Harry thét lên, Mundungus lắp bắp cái gì đó nhưng tôi không thể nghe rõ. Một tiếng nổ vang lên. Mundungus đã độn thổ biến mất. Chúng tôi đã để hắn chạy trốn. Hừ! Sẽ không có lần sau đâu! Tôi nhặt những vật dụng bị rơi ra từ cái va li lên, cất vào trong túi áo chùng, đợi đến khi về trường sẽ nhờ con cú Eric đem đi trả. Chúng tôi vào tiệm một lúc rồi lại ra về. Thời tiết sẽ càng tệ hại thêm, bởi vậy chúng tôi không nên nấn ná lâu.
Chúng tôi rẽ vào 1 con hẻm nhỏ. Tuyết rơi dày và nhanh hơn bao giờ hết. Ở gần đó, Leanne, cô bạn của chị Katie, bỗng chụp lấy cái gói mà chị ấy đang cầm. Cơ mà, Katie cũng giật lại một cách thô bạo và cái gói liền rớt xuống đất, để rồi ngay lập tức, Katie bay lên trời, duyên dáng như 1 thiên thần. 2 tay chị ấy dang rộng, như thể sắp bay thật sự vậy. Dù thế, có cái gì không ổn ở đây, 1 điều gì đó kỳ quái mà tôi biết rõ đó là gì. Mái tóc chị ấy quất đập tứ tung quanh người bởi trận gió mạnh, nhưng đôi mắt chị ấy nhắm nghiền và khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì cả. Chúng tôi và chị Leanne đều ngừng cả lại, ngắm nhìn.
Khi đã cách mặt đất khoảng 6 feet, từ miệng chị Katie chợt vọt ra 1 tiếng thét kinh hoàng. Đôi mắt chị ấy bừng mở, nhưng bất kể chị ấy thấy cái gì, hay bất kể chị ấy đã cảm thấy như thế nào, rõ ràng đều đã làm cho chị ấy đau đớn. Chị ấy chỉ la hét và la hét. Chị Leanne cũng bắt đầu la hét và túm lấy mắt cá chân của Katie, trong cố gắng mang chị ấy xuống đất trở lại. Thấy vậy, chúng tôi cũng lao nhanh đến giúp đỡ, nhưng khi nắm được chân chị Katie thì chị ấy cũng rớt xuống. Harry, Draco và Ron chụp được chị Katie nhưng chị ấy lại lăn lộn dữ quá làm 3 người họ khó lòng giữ được. Thay vì vậy, họ hạ chị ấy xuống mặt đất, để cho chị ấy quẫy đạp và la hét trong khi chẳng nhận ra được chúng tôi. Harry nhìn xung quanh. Cảnh vật vắng hoe. Thật không hay chút nào. Rồi, suy nghĩ ập đến chỉ trong chừng vài giây, Harry hét lên với chúng tôi:
- Mọi người ở đây! Tớ đi tìm người giúp!
- Tớ cũng đi với cậu! - Draco chạy theo.
- Tớ sẽ giúp chị ấy ổn định một phần.
Nói rồi tôi rút đũa phép ra, thử vài thần chú dùng được. Thiệt tình tôi cũng chẳng giỏi giang gì đâu, không biết rõ (hoặc là không nhớ rõ) bùa chú ám chị ấy thì khó lòng mà tìm cách. Cơ mà, với tình hình hiện giờ, việc điều tra tỉ mỉ là vô cùng mất thời gian. Do đó, tôi chỉ còn cách thử từng bùa chú có vẻ khả thi mà thôi. Đến lần niệm chú thứ 5, chị Katie đã ngừng quẫy đạp, từ tư thế định vụt chạy đi bỗng từ từ ngồi phịch xuống tuyết, đôi mắt vô hồn. Bác Hagrid đã tới, không nói lời nào, vội bế chị ấy lên và chạy băng qua ngôi làng đến trường Hogwarts.
- Chị là Leanne, bạn của chị Katie phải không?
Mione bước tới, vỗ về chị Leanne đang khóc nức nở và chỉ đáp lại cô ấy bằng một cái gật đầu.
- Việc đó xảy ra hoàn toàn bất ngờ hay..
- Vừa nãy cái gói bị rách ra.. cái gói đó đó..
Chị Leanne, di chuyển từ từ 2 bàn tay xuống phần miệng, vẫn còn đang khóc, nhưng đã đủ bình tĩnh hơn nhiều để kể cho chúng tôi tóm tắt về những gì đã xảy ra. Chị chỉ tay vào gói giấy màu nâu ướt đẫm đang nằm trên mặt đất, lúc này đã rách làm hai, để lộ ánh sáng xanh lấp lánh. Ron cúi xuống, thò tay ra, nhưng tôi nhanh chóng nắm chặt cánh tay và kéo cậu trở lại.
- Đừng! Nó bị nguyền đấy!
- Làm sao chị Katie có nó?
Harry quay sang chị Leanne dò hỏi.
- Thì đó cũng là điều tụi chị đã cãi nhau đấy. Cậu ấy quay ra từ phòng tắm tiệm Ba cây chổi và trong tay đang cầm cái này, nói nó là một sự ngạc nhiên cho ai đó ở Hogwarts mà cậu ấy sẽ phải trao cho. Lúc nói vậy cậu ấy trông kỳ lạ lắm..
Rồi, khuôn mặt mặt chị Leanne chợt thất sắc, nước mắt mỗi lúc một tuôn ra nhiều hơn.
- Ôi không! Chị cá là cậu ấy đã bị ếm bùa Điều khiển mà chị thì giờ mới nhận ra!
- Chị Katie không nói ai đã đưa cho chị ấy cái gói này hả? - Ron lại gần hỏi.
- Không.. Cậu ấy không chịu nói.. Chị đã cố gắng khuyên rồi mà.. Ôi..
Chị Leanne thốt ra 1 tiếng rên thất vọng. Tôi cúi xuống, lấy cái khăn quàng cổ Gryffindor bọc cái gói đó cẩn thận, rồi cho vào trong túi áo. Draco tiến đến bên tôi, nhăn mặt hỏi.
- Làm gì đấy?
Tôi kéo ra từ trong túi áo chùng còn lại 1 chiếc khăn quàng Slytherin, quàng nó lên cổ cho ấm, rồi nhún vai đáp lại, ý muốn nói chuyện đó là hiển nhiên:
- Đem về cho cụ Dumbledore và các giáo sư nghiên cứu. Họ sẽ cần tang chứng, phải không?
3 người kia nhìn nhau, trao đổi ánh nhìn không chắc chắn. Draco đăm đăm quan sát tôi một lúc rồi thở dài bảo:
- Được rồi. Nhớ cẩn thận. Chúng ta về thôi.