- Bác Hagrid. Bác nên nhớ là Eric cũng "xuất khẩu" từ Durmstrang.
- Nhưng thằng bé là ngoại lệ, con hiểu không Daisy?
- Vậy thì ở những phái đoàn trường khác cũng có thể có ngoại lệ.
- Thôi được rồi được rồi, bác không thể đấu võ mồm với con.
- Không phải tất cả. Bác nhớ nhé. Tạm biệt bác ạ.
Tôi nhoẻn miệng cười và vẫy tay với bác khi chui qua lỗ chân dung Bà Béo.
- Ừ. Tạm biệt các con. Harry, Daisy, chúc 2 đứa ngủ ngon.
- Mong là vậy. Tạm biệt bác. Chúc bác ngủ ngon ạ.
Harry nhe răng cười rồi chui theo tôi.
Khi nghe toàn bộ tình tiết về câu chuyện, Hermione xoa trán nói:
- Ta có thể suy đoán như vầy: Hoặc là ông Crouch tấn công anh Viktor, hoặc là người nào khác đã tấn công cả 2 khi anh Viktor không nhìn thấy.
Ron nói ngay:
- Chắc là ông Crouch đánh rồi. Bởi vậy ổng mới biến mất khi Harry và thầy Dumbledore trở lại. Đánh xong ổng phải chạy chứ!
Nhưng Harry lắc đầu.
- Tớ không nghĩ thế. Trông ông ấy yếu ớt ghê lắm, chắc không thể làm vậy rồi bỏ trốn đâu.
- Vậy còn giả thuyết này thì sao? Krum tấn công ổng và sau đó.. Khoan! Chờ nói hết đã! - Ron vội nói khi Hermione lườm mình. -.. sau đó tự làm mình bất tỉnh.
- Và ông Crouch bốc hơi đi, phải không? Thời gian đâu mà giấu ông Crouch cẩn thận rồi tự làm mình bất tỉnh chớ?
- Ờ há..
Ron nói như kiểu đã hiểu ra vấn đề khi nghe tôi phân tích.
Rạng sáng ngày hôm sau, chúng tôi đã gửi thư cho chú Sirius. Khi đến chuồng cú, chúng tôi phát hiện ra 2 anh Fred và George nói chuyện gì mờ ám lắm nên Ron cứ sinh nghi 2 anh ấy vì kiếm tiền mà có thể làm chuyện phi pháp. Dù đã động viên Ron rằng sẽ chả có gì đâu nhưng có vẻ điều đó chẳng làm cậu khá lên chút nào.
Xác ông Crouch chưa định tìm thấy. Tôi muốn giúp lắm nhưng lại thôi. Mọi chuyện nên diễn ra ổn định hơn một xíu. Điều tra về cái biểu hiện thất thường của tôi đã mệt rồi, tôi không thể làm liên lụy đến Eric nhiều hơn được. Mụ Rita Skeeter chưa đánh hơi được thông tin về ông Crouch. Còn chú Sirius thì mắng Harry vì đã đi dạo lung tung vào ban đêm. Harry tỏ vẻ hờn dỗi, Hermione cố đấu võ mồm với Harry vì cậu chẳng chịu nghe lời gì cả. Tuy nhiên, tôi đã động viên Harry chỉ với 1 câu nói:
- Harry. Phòng cần thiết. Có thứ để dạy.
Ồ, tất nhiên rồi. Harry phải nói rằng cực kì thích phép thuật mà!
Đang chăm chú nghe giáo sư Magia giảng bài thì lòng tôi bỗng nhiên có cái cảm giác rạo rực. Dường như có thần giao cách cảm, tôi có thể nghe thấy tiếng thét của Harry, và tôi đoán là cậu đang gặp Voldemort trong vô thức. Quá lo lắng, tôi đứng bật dậy, sắp sách vở vào cặp rồi cúi chào giáo sư Magia.
- Xin lỗi giáo sư nhưng con có thể bỏ tiết hôm nay không? Có chuyện quan trọng con cần làm ngay bây giờ.
Thấy sự kiên định trong ánh mắt của tôi, giáo sư Magia gật đầu đồng ý. Tôi cũng không quên nhắc Eric cũng đang chuẩn bị đi cùng:
- Cậu cứ ở lại đây đi Eric. Tớ đi một mình được rồi. Tan học tiếp tục nghiên cứu. Tớ mới phát hiện ra một thứ có lẽ sẽ hữu ích đây.
Eric do dự gật đầu. Tôi xoay người, nhanh chóng bỏ đi trước những con mắt đang nhìn chòng chọc, thẳng tiến đến căn phòng của giáo sư Trelawney. Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy nóng không chịu được rồi. Hừ! Sao cứ phải đốt lò sưởi cơ chứ? Nhưng giờ không phải lúc bận tâm đến điều đó. Nghĩ rồi tôi sải bước đến chỗ đám đông gần đó. Tất cả đều kinh ngạc trước sự có mặt này. Len qua giữa đám đông, tôi thấy Harry nằm dưới sàn, cả người nóng ran đến độ chảy cả mồ hôi, tay thì bấu chặt lấy vết thẹo trên trán. Quả nhiên là có chuyện mà! Ron trông hãi hùng hết sức, tay chân luống cuống ngồi bên cạnh Harry mà chẳng biết làm cái gì. Tôi bỏ cặp ra và ngồi xuống, tay đập nhẹ vào má Harry, miệng không ngừng gọi:
- Harry! Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy nghe tớ nói!
Dường như nghe thấy tiếng gọi của tôi, Harry từ từ mở mắt, từng hơi thở nóng phả vào mặt tôi.
- D-Daisy.. Sao cậu.. lại ở đây?
- Đừng nói nhiều nữa. Đi với tớ.
Nói rồi tôi dìu Harry đến bệnh thất, để lại những câu hỏi hiện rõ trên mặt tất cả.
Khi đưa Harry đến văn phòng cụ Dumbledore, tôi nghe thấy tiếng cãi cọ. Ông Fudge đang đổ tội cho bà Maxime, nhưng tôi không bận tâm lắm, mà cái chính là ông ta đang lên án những người khổng lồ và người lai khổng lồ. Và thế là, tôi quyết định mở cửa ra, nói to:
- Con biết xác ông Crouch ở đâu. Và con cũng biết chắc bà Maxime không hại ông ấy.
Ông Fudge giật mình quay về phía tôi, nghiêm giọng hỏi:
- Cháu đến khi nào? Lâu chưa?
- Đủ để nghe ông cáo buộc bà Maxime.
Ông Fudge cau mày tỏ ý không hài lòng, hỏi lại:
- Câu cháu vừa nói, xác ông Crouch ấy, ý cháu là ông ấy chết rồi ư?
- Ông ấy chết rồi. Ngay sau khi Harry vừa đi.
- Làm sao cháu biết? Có chắc là cháu biết chính xác nơi giấu thi thể ông ấy không?
- Cháu chắc chắn, nhưng đừng hỏi lí do vì sao.
Tôi nói thêm, trước khi ông Fudge tỏ ý nghi ngờ tôi:
- Tất nhiên là cháu không dính dáng gì tới chuyện đó rồi. Trong khoảng thời gian ông ấy bị hạ sát, cháu đã gặp Harry đang trên đường tới thông báo cụ Dumbledore, rồi sau đó cháu thay cậu ấy thông báo cho cụ và thầy Snape. Đủ chứng cứ ngoại phạm chưa ạ?
- Đủ rồi. Giờ cháu có thể dẫn chúng ta đi được không?
- Được ạ. Harry, cậu ở đây nhé. Tí nữa tớ quay lại.
Rồi tôi ghé sát vào tai Harry và nói thầm:
- Tranh thủ lúc này khám phá bí mật căn phòng của cụ Dumbledore đi. Nó sẽ hữu ích lắm đấy.
Tôi mỉm cười nhìn Harry còn ngu ngơ không hiểu gì hết.
Khi tôi trở về cùng với cụ Dumbledore, Harry đã biến mất, và tôi mỉm cười thỏa mãn. Thấy biểu hiện đó của tôi, cụ Dumbledore chậm rãi nói khiến tôi phải giật mình:
- Con xúi giục Harry à?
- Ơ.. Đ-Đâu có..
Cụ mỉm cười, bước đến chỗ cánh tủ đang mở ra, nơi có đặt chiếc chậu Tưởng Ký. Chạm nhẹ vào mặt nước bên trong chậu, cụ biến mất, để rồi một lát sau trở về cùng Harry. Khi đã hoàn hồn, Harry bối rối giải thích:
- Ơ.. Thưa thầy, con biết là con không nên nhưng mà.. con không có ý định đâu, chỉ là.. chỉ là..
- Ta hiểu. Ta hoàn toàn hiểu điều con muốn nói. Vậy nên, con không cần phải giải thích đâu.
Cụ nhấc cái chậu lên, bưng nó tới cái bàn giấy của cụ, đặt nó lên trên mặt bàn bóng láng, và ngồi xuống chiếc ghế đằng sau cái bàn. Thầy ra dấu cho chúng tôi ngồi xuống đối diện với thầy. Tôi tựa đầu vào tay, nhe răng cười hỏi:
- Phiêu lưu vui không?
- C-Cậu còn nói nữa!
- Cậu biết không, đây là chậu Tưởng Ký. Nó giúp lưu giữ ký ức của chúng ta, nhắc lại chuyện quá khứ khi chúng ta cần. Rất hữu dụng.
- Tò mò không phải là 1 tội lỗi. Nhưng chúng ta nên hết sức cẩn thận với sự tò mò của mình. Thôi, chúng ta vào vấn đề chính. Harry, con tìm đến ta là có việc gì?
- Dạ thưa thầy.. Con vừa mới ở trong lớp học Tiên tri và con.. ừm.. con ngủ gục..
Harry ngập ngừng, đôi mắt khẽ liếc nhìn cụ Dumbledore, nhưng cụ chỉ đơn giản nói:
- Thầy hoàn toàn thông cảm. Harry, con cứ tiếp tục đi.
- Con đã có 1 giấc mơ về Voldemort, thưa thầy.. Hắn đang tra tấn Lockhart.. Ông ta giờ đã trở thành thuộc hạ của hắn.. Voldemort nhận được 1 bức thư. Hắn nói gì đó, hình như là sai lầm ngu ngốc của Lockhart đã được sửa chữa. Hắn nói ai đó đã chết nên Lockhart sẽ không bị đem cho con rắn bên cạnh cái ghế của hắn ăn. Thay vào đó, hắn sẽ cho con rắn ăn con. Rồi, hắn đọc lời nguyền Tra tấn trừng phạt Lockhart, và cái thẹo của con đau đớn hết sức. Con thức dậy mà cái thẹo vẫn đau ghê gớm.
Cụ Dumbledore chỉ nhìn Harry. Cậu bối rối nói:
- C-Chỉ có vậy thôi..
- Thầy hiểu rồi. Vào những lúc khác trong năm học, cái thẹo của con có nhức nhối không, ngoại trừ lần nó đánh thức con vào mùa hè?
- Dạ không. Nhưng sao thầy biết chuyện hồi hè?
- À, cái đó là do tới viết thư gửi cụ. - Tôi lè lưỡi nói.
- Vậy thầycó biết tại sao cái thẹo của con đau nhức dữ vậy không?
Cụ Dumbledore nhìn Harry chăm chú một lát rồi nói:
- Thầy có 1 giả thuyết, chỉ là giả thuyết mà thôi.. Có thể, cái thẹo của con đau nhức mỗi khi Voldemort đến gần con hoặc là hắn đang trào lên một mối căm hận đặc biệt mạnh mẽ.
- Nhưng.. tại sao ạ?
- Bởi vì con và hắn đã bị 1 lời nguyền bất thành kết nối với nhau. Cái thẹo đó không phải là 1 cái thẹo bình thường.
- Vậy thầy nghĩ là.. chuyện trong giấc mơ đó.. là có thực không?
- Có thể lắm.. Harry à, con có nhìn thấy Voldemort không?
- Dạ không. Chỉ nhìn thấy cái lưng ghế mà thôi. Nhưng cũng đâu có cái gì để nhìn thấy đâu, phải không thầy? Ý con nói là hắn đâu có 1 thân thể như người ta đâu? Có điều.. làm sao hắn có thể giơ cây đũa phép lên được?
Cụ Dumbledore lẩm bẩm:
- Thực vậy, bằng cách nào? Thực sự là bằng cách nào? Daisy, con có ý kiến gì không?
- Có lẽ Voldemort giờ đang tạm trú trong cơ thể 1 sinh vật nào đó để chờ đợi cơ hội hồi sinh.