- Các thầy cô và ta cần hướng dẫn một cuộc kiểm tra khắp lâu đài. Ta e rằng các con phải ngủ lại đây đêm nay vì sự an toàn của chính các con. Ta yêu cầu các Huynh trưởng canh gác ở các lối vào sảnh đường. Ta giao trách nhiệm cho các Thủ lĩnh Nam sinh cùng Thủ lĩnh Nữ sinh. Bất cứ động tĩnh nào cũng phải được báo cáo cho ta ngay tức thì.
Rồi cụ quay qua nói với anh Percy đang ưỡn ngực một cách tự hào và long trọng:
- Phái một trong những con ma đi báo cáo cho ta.
Cụ Dumbledore ngừng nói, chuẩn bị ra khỏi sảnh đường thì sực nhớ ra:
- À phải, các con cần...
Chỉ cần vẫy nhẹ một cái với cây đũa phép trong tay thì mấy cái bàn dài liền bay véo vô sát tường và tự dựng mình lên đó. Thêm một cái vẫy khác, sàn sảnh đường lập tức xuất hiện hàng trăm, hàng nghìn cái túi ngủ êm ái màu tía.
- Ngủ ngon đi các con.
Cụ cẩn thận đóng cánh cửa lại. Đại sảnh đường lập tức vang lên tiếng rì rầm bàn tán. Những học viên Gryffindor đang kể lại cho cả trường biết chuyện gì vừa xảy ra thì Percy rao lên:
- Tất cả hãy nằm vào túi ngủ. Mau lên đi, không nói chuyện nữa! 10 phút nữa sẽ tắt đèn!
Tôi nói nhỏ với Eric:
- Màu trắng hay màu đen đây? Tớ thực sự thích chúng hơn là màu tía.
- Cậu cầu kì quá rồi. Chỉ mong đêm nay chúng ta sẽ ổn. Tớ không muốn họ biết.
- Ờ, tớ chỉ muốn đảm bảo đủ mọi điều kiện giảm thiểu khả năng họ phát hiện thôi.
- Làm như như thế có ích không bằng - Eric đảo mắt, chép miệng vài cái.
- Cậu nói nhiều quá. Ngủ thì ngủ đi. Đêm nay an giấc nhé.
- Ừ, cậu cũng vậy. Chúc ngủ ngon. Sớm ngủ đi nhé.
Eric nằm vào túi ngủ. Tôi biến cái túi ngủ bên cạnh thành màu trắng rồi nằm vào chiếc túi. Quay qua bên phải, tôi lại bắt gặp khuôn mặt trầm tư suy nghĩ của Harry.
- Harry, có chuyện gì sao?
- Không có gì... Chỉ là đang suy nghĩ về Black.
- Thế cậu đang nghĩ gì vậy?
Harry lắc đầu không nói. Một học viên Ravenclaw nằm cách chúng tôi 1 thước nói lớn:
- Có thể hắn Độn thổ vào đây.
Tôi nói thay cho Hermione:
- Hogwarts được ếm bùa rất nghiêm ngặt. Không ai có thể Độn thổ vào trường cả.
- Nếu hắn giả trang thì sao? - Một học sinh năm thứ năm của Hufflepuff lên tiếng.
- Rất khó để đánh lừa được mấy tên giám ngục.
- Hắn có thể bay vô đây chứ? - Dean Thomas hỏi.
- Trước cả đống phòng vệ thế này sao? Không thể nào.
- THẾ CẬU NGHĨ SAO MÀ HẮN VÔ ĐƯỢC HẢ?
Cả sảnh đường bật dậy và hét lên khiến tôi giật bắn cả mình. Eric nhăn mặt liếc nhìn tôi. Tôi cười trừ. Thật ra không phải tức giận vì tôi không cho cậu ấy ngủ, mà ý cậu ấy muốn bảo rằng tôi lo đi ngủ dưỡng sức. Cái gì liên quan đến sức khỏe của tôi là cậu ấy gắt lắm.
Mà nên nói thế nào nhỉ? Tôi có nên trả lời không ta?.
- Hừm... Chú ấy sử dụng lối đi bí mật thì sao?
Tất cả chú ý lắng nghe từng câu từng chữ của tôi. Họ nhìn nhau một lúc, rồi đồng thanh hét lên tập hai:
- GIỠN CHƠI HẢ? THẦY FILCH BIẾT HẾT MỌI NGÓC NGÁCH TRONG NGÔI TRƯỜNG!!
Lần này tôi đã cẩn thận bịt tai lại. Eric bật dậy quát:
- IM CHO CẬU ẤY NGỦ!!
Mọi người sợ hãi nằm xuống, không dám ho he gì thêm.
- Thôi Eric, để tớ trả lời nốt câu này. Thật ra thì thầy Filch chưa biết hết đâu.
- Thế cậu biết lối đi đó sao?
Trước câu hỏi ấy, tôi cũng chẳng biết nên trả lời ra sao. May thay, anh Percy trở vào phòng và nói lớn:
- Đèn sắp tắt ngay bây giờ. Tôi yêu cầu mọi người chui vào túi ngủ và không nói chuyện nữa.
Rồi các cây nến tắt phụt cùng một lúc. Ánh sáng duy nhất còn lại là ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ mấy con ma màu bạc đang trôi lãng đãng chung quanh trò chuyện với mấy Huynh trưởng. Cái trần đã được ếm bùa phép để trông giống như bầu trời thực bên ngoài, giờ đây lấm tấm những ngôi sao. Với hình ảnh đó và tiếng thì thào vẫn còn rì rầm trong sảnh đường, tôi có cảm giác như thể mình đang ngủ ở ngoài trời trong làn gió nhẹ thoảng qua...
Cứ mỗi một giờ lại có một giáo viên trở vào sảnh đường để xem xét coi mọi thứ có được yên tĩnh không. Đến 3 giờ sáng, cụ Dumbledore trở lại đại sảnh đường. Có vài người vẫn chưa ngủ, trong đó có tôi và tam giác vàng. Một lúc sau, thầy Snape cũng bước vào. Nói chuyện cũng được một lúc, thầy Snape giận dữ nói trong khi miệng thì hầu như không mở ra, hình như là để ngăn Percy đứng cạnh đấy nghe được:
- Giáo sư có nhớ cuộc trò chuyện của chúng ta lần trước không, lúc... lúc trước khi học kỳ bắt đầu ấy?
Cụ Dumbledore đáp, nghe trong giọng nói của cụ dường như có vẻ muốn cảnh cáo:
- Tôi nhớ, anh Snape à.
- Có vẻ... hầu như không thể nào... mà Black tự mình đột nhập tòa lâu đài nếu không có sự giúp đỡ từ bên trong. Tôi đã bày tỏ mối quan ngại của mình khi giáo sư chỉ định...
- Tôi không tin có người nào ở trong lâu đài có thể trợ giúp Black đột nhập vào đây được.
Giọng cụ Dumbledore có một âm điệu mang ý nghĩa rõ ràng rằng đề tài đó coi như đã được chấm dứt. Thầy Snape bèn không nói nữa.
- Tôi phải đi gặp những viên giám ngục Azkaban. Tôi đã nói là sẽ thông báo với họ sau khi chúng ta làm xong việc kiểm tra lâu đài.
* * *
Chạy. Tôi đang chạy, có lẽ là chạy trốn. Nhưng tôi đang trốn cái gì, tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết mình đang chạy trốn một cái gì đó rất đáng sợ và toàn thân tôi dính đầy vết... máu...
Khoan! Máu sao? Máu ở đâu ra vậy?
[...]
Đôi mắt tôi trợn trừng nhìn trần nhà. Tôi ngồi dậy, trán đẫm mồ hôi. Nhờ có thuốc nên tôi mới thoát khỏi cơn ác mộng được. Tôi đã chợp mắt được một lúc, nhưng xem ra vẫn không đủ. Nhìn trời thì có lẽ đang là khoảng 5 giờ sáng. 2 tiếng sao? Ít nhất tôi phải cần 4 tiếng để ngủ. Có lẽ tôi nên đi lấy thuốc.
Nghĩ rồi tôi đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi đại sảnh. Mọi người đã ngủ, anh Percy không may cũng gật gù nên không để ý. May mắn là căn hầm không xa, chỉ mất một lúc để tôi đến đó. Cửa khóa, tôi vẫy đũa để có thể vào lấy thuốc. Lọ thuốc đặc sệt màu xanh lá lại nằm ở trên cùng của cái kệ. Tôi nhón chân, nheo mắt lại, tay với lấy cái lọ. Vừa chạm được vào nó thì lại có tiếng nói:
- Trò đang làm gì đó?
Tôi giật mình quay sang: là thầy Snape. Thầy nhìn cái lọ, hiểu ra vấn đề và bước tới. Đưa tay lên trán tôi xem xét, đôi mày thầy hơi cau lại.
- Không nóng nhưng lại toát đầy mồ hôi. Hơi thở cũng không đều và nóng. Dù có giúp nó chế thuốc nhưng trò đang bị cái gì vậy?
Thấy tôi lắc đầu không nói, thầy chỉ lấy lọ thuốc đưa cho tôi.
- Em cảm ơn.
Tôi nuốt hết số thuốc trong lọ. Thuốc vừa chạm vào đầu lưỡi thì rát bỏng, nhưng trôi xuống họng thì khá mát, làm cơ thể tôi nhẹ nhõm hẳn.
- Thôi tạm biệt thầy. Em nghĩ mình vẫn cần phải ngủ.
Đóng nhẹ cánh cửa đằng sau lưng, tôi trở về đại sảnh đường để an giấc. Tuy nhiên, vừa bước vào trong, tôi lại ho lụ khụ, đôi chân mềm nhũn như muốn khụyu xuống. Chết tiệt! Thuốc phải đợi tầm 30 phút nữa mới có tác dụng chứ! Cố lê bước chân về phía túi ngủ của mình nhưng không thành, tôi gục ngã ngay trên đường đi.
Sáng hôm sau, mọi người phát hiện ra sự việc, cố gặng hỏi nhưng tôi lại không trả lời. Nhờ ơn chú Sirius, cả trường chỉ bàn tán về vụ đột nhập.