- Đó là chỗ bắt đầu của toàn bộ câu chuyện này.. Bắt đầu từ chỗ tôi trở thành 1 người sói. Nếu mà tôi không bị người sói cắn thì câu chuyện này sẽ không xảy ra.. Và nếu mà tôi không liều mạng đến như thế..
Trông thầy có vẻ hơi điềm tĩnh lại và khá mệt nhọc. Ron định chen vô nói gì đó, nhưng Hermione đã kịp "sụyt" cậu im đi. Cô ấy đang quan sát thầy Lupin hết sức chăm chú. Thầy Snape cau mày khó chịu, dĩ nhiên rồi, chuyện này hẳn thầy đã biết.
- Lúc tôi bị người sói cắn, tôi hãy còn là 1 đứa bé. Ba má tôi đã tìm mọi cách cứu chữa, nhưng vào thời đó không có cách điều trị nào cả. Món thuốc mà thầy Snape bào chế cho tôi là 1 phát minh gần đây thôi. Các con cũng nên hiểu rằng thuốc đó giúp cho tôi không thành nguy hiểm, miễn là tôi uống thuốc khoảng 1 tuần trước khi trăng tròn thì tôi có thể giữ được sáng suốt và bình tĩnh khi biến hình. Tôi có thể chỉ cần cuộn mình lại trong văn phòng, với hình hài 1 con sói vô hại, chờ cho đến khi trăng khuyết.. Tuy nhiên, trước thời món thuốc Kháng sói được sáng chế, mỗi tháng 1 lần tôi lại hóa thành 1 con quái vật đầy đủ thú tính. Hồi đó gần như chắc chắn tôi không thể nào được nhận vào Hogwarts. Ba mẹ của những đứa trẻ khác có vẻ không muốn cho con cái của họ tiếp xúc với tôi. Nhưng rồi cụ Dumbledore trở thành hiệu trưởng, và cụ rất thông cảm cho tôi. Cụ nói rằng, nếu chúng ta có một số biện pháp phòng ngừa thì chẳng có lý do gì mà tôi lại không được đi đến trường..
Thầy Lupin thở dài rồi nhìn thẳng vào Harry:
- Cách đây nhiều tháng, thầy đã nói với con rằng cây Liễu Roi được trồng vào đúng cái năm mà thầy đến trường Hogwarts. Sự thật là cây đó được trồng bởi vì thầy đến ngôi trường này. Căn nhà này..
Tôi hơi ngạc nhiên một chút. Thầy đã nói điều đó với Harry khi nào vậy? Sao tôi không nhớ được nhỉ? Hay là tôi không biết luôn? Lúc đó tôi đang ngủ chăng? Nhưng dù gì thì tôi cũng khá lơ là rồi. Thầy Lupin nhìn quanh căn phòng một cách sầu thảm.
* * * Con đường hầm dẫn đến đây.. người ta xây dựng là để cho tôi sử dụng. Mỗi tháng 1 lần, tôi phải lẻn ra khỏi tòa lâu đài, đến chỗ này, để biến hình thành sói. Cây được trồng ngay ở cửa vào đường hầm để ngăn chặn bất cứ ai gặp phải tôi vào lúc tôi đang trở nên nguy hiểm.
3 người kia tập trung hết sức vào câu chuyện. Ngoài giọng kể chuyện của thầy Lupin thì lúc này trong phòng chỉ có tiếng chuột rúc chít chít đầy kinh hoảng.
- Việc biến hình của tôi vào thời đó phải nói rằng thiệt là khủng khiếp.. Biến hình thành 1 người sói quả thực rất là đau đớn. Tôi bị cách ly khỏi con người để không cắn họ, nên thay vì vậy, tôi đành phải tự cào cấu và cắn chính mình. Dân làng Hogsmeade nghe được sự ồn ào và tiếng gào thét, tưởng là họ nghe tiếng những oan hồn cực kỳ quậy. Rồi từ đó, cụ Dumbledore còn khuyến khích cho câu chuyện đồn đại ấy lan tràn.. Và rồi cho đến bây giờ, khi ngôi nhà đã trở nên yên tĩnh hàng nhiều năm, dân làng vẫn không dám đến gần nó.. Nhưng mà ngoại trừ chuyện bị biến hình thành người sói, thì những ngày tháng ấy là lúc tôi sung sướng hạnh phúc hơn bất cứ giai đoạn nào khác trong đời, bởi vì đó là lần đầu tiên tôi có bạn bè, 3 người bạn vĩ đại. Sirius Black.. Peter Pettigrew.. và dĩ nhiên người thứ 2 là James Potter, ba của con đó, Harry à.
- Pettigrew chẳng hề vĩ đại tí nào.. Bẩn thỉu.. Đê hèn..
Tôi phán ngay 1 câu khinh miệt. Thầy Lupin cười:
- Ừ, phải rồi. Ta tiếp tục nhé? Các con biết không, 3 người bạn của tôi không thể nào không nhận thấy rằng mỗi tháng tôi lại biến mất 1 lần. Tôi bịa ra đủ thứ chuyện vì hãi hùng với cái ý nghĩ là bạn bè sẽ xa lánh tôi ngay khi biết được tôi là ai. Nhưng dĩ nhiên, họ cũng giống như con vậy, Hermione, cũng phát giác ra sự thật, ấy vậy mà không hề xa lánh tôi chút nào. Ngược lại, họ còn làm 1 điều giúp tôi, khiến cho sự biến hình của tôi không chỉ dễ chịu đựng hơn mà còn là lúc sung sướng nhất đời tôi: Họ cũng biến hình thành thú vật luôn.
Harry sửng sốt:
- Kể cả ba con?
- Ừ. Họ dành phần lớn thời gian tuyệt nhất trong 3 năm để tìm hiểu xem làm cách nào để biến hình được. Ba của con và chú Sirius đây là những học sinh thông minh nhất trường. Và họ cũng may mắn nữa, bởi vì biến hình thành thú vật có thể hóa ra tệ hại khủng khiếp, đó cũng là 1 trong những lý do mà Bộ Pháp thuật phải kiểm soát chặt chẽ các âm mưu thử nghiệm biến hình. Peter thì cần phải có trợ giúp từ Sirius và James. Nhưng cuối cùng, vào năm học thứ 5, các bạn của tôi đã thành công. Mỗi người trong đám có thể biến thành 1 con thú tùy theo ý thích.
Hermione hỏi, giọng ngờ vực:
- Nhưng mà chuyện đó giúp thầy như thế nào?
- Các bạn tôi không thể ở bên cạnh tôi dưới lốt con người, thì họ bầu bạn với tôi dưới lốt con thú. 1 người sói thì chỉ nguy hiểm đối với con người mà thôi. Các bạn tôi lẻn ra khỏi tòa lâu đài mỗi tháng 1 lần, núp dưới tấm áo tàng hình của James. Họ biến hình.. Peter là người nhỏ con nhất, có thể luồn lách qua những cành cây Liễu Roi hung hăng ưa đánh đập để tới được thân cây mà vặn cái mấu "điểm huyệt" cái cây. Rồi họ chui xuống đường hầm và đến đây sum vầy với tôi. Nhờ ảnh hưởng của họ, tôi trở nên bớt nguy hiểm. Thân thể của tôi vẫn lang sói, nhưng có bạn bè bên cạnh nên đầu óc tôi bớt dã man.
Chú Sirius vẫn chằm chằm ngó con Scabbers với 1 vẻ hau háu dễ sợ trên gương mặt. Chú càu nhàu:
- Lẹ lên đi Remus.
- Tôi sắp nói tới đó rồi, Sirius à. Ờ.. thế là những khả năng cực kỳ lý thú mở ra khi tất cả chúng tôi đều có thể biến hình. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi không chỉ ở trong căn Lều Hét nữa, mà đi lang thang khắp sân trường và trong làng vào ban đêm. Sirius và James biến hình thành những con thú bự chảng để họ có thể kiểm soát, kiềm chế con người sói của tôi. Tôi dám nói là chưa có học sinh Hogwarts nào từng khám phá được nhiều điều về phạm vi trường học và làng Hogsmeade hơn là chúng tôi đã từng làm.. Và từ đó mà chúng tôi có thể bắt tay vào làm Tấm bản đồ đạo tặc, rồi ký vào đó bằng biệt danh của mình. Sirius là Chân Nhồi Bông. Peter là Đuôi Trùn. James là Gạc Nai.
- Như vậy cũng vẫn còn rất nguy hiểm! Đi lung tung trong đêm với 1 người sói! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu thầy thoát khỏi vòng kiểm soát và lỡ cắn nhầm ai đó?
Thầy Lupin nặng nề đáp:
- Ý nghĩ đó cũng cứ ám ảnh tôi mãi. Nhiều người súyt bị cắn, mà sau đó chúng tôi lại chỉ lấy điều ấy làm chuyện cười đùa. Chúng tôi còn trẻ dại, vô tâm cạn nghĩ, bị mải mê với sự tinh khôn của mình.
- Thật là tự đại! Cả 4 người các anh, nhất là ba mi đó, Potter.
Thầy Snape giọng điệu mỉa mai nói. Tôi ngăn Harry còn thầy Lupin thì ngăn chú Sirius, không là họ đáp trả lại rồi.
- Thôi nào mọi người. Bình tĩnh nghe thầy Lupin kể đã.. - Tôi chán nản nói.
- Dĩ nhiên, đôi khi tôi cảm thấy có lỗi là đã phụ bạc lòng tin của cụ Dumbledore.. Cụ đã nhận tôi vào trường Hogwarts khi mà không 1 ông hiệu trưởng nào khác chịu làm như vậy. Và cụ thì không hay biết gì về chuyện tôi đã vi phạm những luật lệ mà cụ đã đặt ra vì chính sự an toàn của tôi và của những người khác. Cụ không hề biết là tôi đã mở đường cho 3 người bạn biến hình thành thú một cách bất hợp pháp. Nhưng cứ mỗi lần chúng tôi xúm lại bàn kế hoạch cho cuộc phiêu lưu vào tháng tới thì tôi lại tìm cách quên đi cảm giác tội lỗi của mình. Và tôi vẫn không thay đổi..
Gương mặt của thầy Lupin đanh lại, và trong giọng nói của thầy như có sự ghét bỏ chính mình:
- Cả năm nay, tôi đã luôn đấu tranh với chính mình, tự hỏi không biết có nên nói cho cụ Dumbledore biết rằng Sirius là 1 Phù thủy hóa thú hay không. Nhưng mà tôi đã chẳng làm được điều đó.. Tại sao? Bởi vì tôi quá hèn nhát. Làm như vậy có nghĩa là thú nhận tôi đã phụ lòng tin của cụ hồi còn đi học, thú nhận tôi đã rủ rê những người khác theo tôi. Mà lòng tin của cụ Dumbledore là tất cả đối với tôi.. Cụ đã để tôi vô trường Hogwarts học khi tôi còn nhỏ, rồi cụ cho tôi việc làm, khi mà tôi đã bị xa lánh suốt cuộc đời trưởng thành, không kiếm nổi 1 việc làm ăn lương chỉ vì chứng bệnh mà mình mắc phải.. Và vì vậy, tôi tự thuyết phục mình là Sirius đột nhập được vào trường học là nhờ sử dụng nghệ thuật hắc ám học từ Voldemort, chứ còn việc là 1 Phù thủy hóa thú thì chẳng dính líu gì tới việc này.. Thành ra, nói 1 cách nào đó, thầy Snape nói gì về tôi thì cũng phải lắm.
- Giờ anh mới chịu nhận sao, anh Remus?
Thầy Lupin lảng tránh câu hỏi đó với nét mặt buồn bã..