- Ack! - Mione thốt ra một tiếng rên đau đớn nho nhỏ khi tôi nằm đè lên người cô ấy. - Gãy luôn cái xương sống của tôi rồi..
- Daisy! Cậu làm gì trên đó vậy? - Ron vùng vẫy phía dưới Mione. - Xuống ngay cho tớ! Nặng lắm đó biết không?
- Gì mà nặng? Dạo này tớ ăn ngủ không ngon, sụt cân còn có 45 kg vì các cậu đấy! À mà nặng cũng tốt, phạt các cậu cái tội dám làm tớ lo sốt vó!
Tôi cười khì. Harry đập tay trước bậc cửa một phát thiệt mạnh, bực mình hét lên:
- Ở đó mà tám chuyện! Ai mới là người bị đè bẹp ở dưới cùng đây hả? Xuống! XUỐNG HẾT CHO TỚ!
* * *
Sau khi dùng bữa trưa, Mione lấy ra từ trong túi xách mặt dây chuyền to bằng quả trứng, với 1 con rắn cong cong hình chữ S, gia huy của Slytherin, được khắc chìm, và được viền quanh bởi nhiều viên đá nhỏ màu xanh biếc, lấp lánh một cách chói chang khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ ghé thăm ngôi nhà. Tôi đưa tay nhận lấy nó, cảm thấy như có nguồn sinh khí bên trong: Có thể đó là nhịp máu chảy bên trong mặt dây chuyền, hoặc cũng có thể là tiếng đập của trái tim kim loại bé xíu ẩn nấp trong đó.
- Tụi mình nên làm gì nó đây? Nó trông vẫn nguyên vẹn, tức là chưa bị tiêu hủy. Mà cậu cũng thấy rồi đó Daisy, nó ắt "còn sống".
- Phải. - Tôi gật đầu đáp lại, trầm ngâm. - Giờ chúng ta chưa thể tiêu diệt nó. Cứ giữ nó an toàn là trên hết.
Nói rồi tôi đưa nó lên cổ định đeo vào, thì có một câu thần chú bắn tới, hất văng nó ra khỏi tay tôi. Bàng hoàng, tôi đưa mắt nhìn 3 người bạn. Họ cũng ngạc nhiên không kém, trên gương mặt không có dấu hiệu nào chứng tỏ một trong ba đã dùng đũa phép. Chợt, chúng tôi hướng đầu về phía cầu thang, nơi bắt đầu có tiếng lộp cộp, lộp cộp rõ hơn bao giờ hết khi căn nhà im lặng. Chỉ vài giây sau, một tiếng nói lạnh lùng như muốn cắt đứt cơ thể người ta vang lên:
- CHỈ có ANH mới được SỞ HỮU em thôi. Không, không ai khác, kể cả những bản sao và thằng oắt Eric.
Tom bất thình lình xuất hiện trước cửa phòng khách. Lại tự tiện rời khỏi cuốn nhật ký nữa rồi, tôi đảo mắt nhìn quanh với ý nghĩ chán trường.
- Eric không phải oắt con. Tốt hơn hết là 2 người nên bớt đi sự hiềm khích.
- Không quan trọng. Anh lớn hơn nó, vậy nên, dù thế nào, nó vẫn là thằng oắt.
Nhún vai, Tom đút tay vào túi quần, thả người xuống cạnh tôi. Nhếch môi, tôi cười giễu:
- Bởi vì tính tới giờ cơ thể thực của anh đã 71 tuổi rồi sao? Ha! Vui thiệt! Biết gì không? 17, hình như là vậy, và 71.
- Ý em nói anh quá già so với em? - Tom cau mày hỏi, giọng có chút sát khí.
- Anh biết Eric nói gì về anh không? Trâu già gặm cỏ non. Nghe có vẻ đúng.
- N-Này.. Tụi tớ còn ở đây đó. - Mione rụt rè lên tiếng. - Chẳng lẽ 2 người k-
- Khi nào cũng một mực đứng về phía thằng nhãi Eric đó. Không còn gì khác à?
Tom ngắt lời. Tôi há miệng toan cãi lại thì Harry hét lên thất thanh. Tom nhăn mày, rõ ràng hiểu được chuyện gì đang xảy ra nhưng chọn cách ngồi im không nhúc nhích. Mím chặt môi, tôi chạy đến đỡ Harry nằm lên đùi, lại rút chiếc khăn tay của mình thấm mồ hôi cho cậu. Phía sau lưng, tôi có thể cảm nhận được ngùn ngụt bốc lên mùi sát khí. Tuy vậy, điều tôi chú ý đến bây giờ chỉ có một mình Harry.
Lại bật dậy với hơi thở hồng hộc, Harry lẩm bẩm, khuôn mặt trông như quên mất cả sự hiện diện của chúng tôi.
- Gregorovitch.. Hắn bắt được ông ấy rồi..
- Đã có chuyện gì vậy Harry? - Ron gặng hỏi.
- Gregorovitch.. đang bị tra tấn.. dã man..
Harry thì thầm, không có vẻ gì để ý đến câu hỏi của Ron. Hiện rõ sự sợ hãi, Mione phát hoảng lay lay người Harry, miệng không ngừng gọi:
- Harry! Harry! Cậu tỉnh lại đi mà! Làm ơn đó!
Không có dấu hiệu gì, Harry vẫn đơ ra như vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tại sao chứ?
- Cây đũa đã bị trộm trước đó rồi.. Chàng trai trẻ tóc vàng kim.. anh ta đánh cắp nó..
Mione bắt đầu nức nở. Cô ấy liên tục lay lay người Harry nhưng chẳng có điều gì chứng tỏ cậu tỉnh lại. Tại sao chứ? Tôi không hiểu. Tôi phải làm sao đây?
Khoan! 1 trong những bậc thầy tôi cần đang ở đây mà! Nghĩ rồi, tôi chạy lại chỗ Tom, cố lôi anh đến chỗ 3 người kia.
- Ugh.. Tom. Hãy giúp Harry đi, cậu ấy bị gì rồi. Em biết anh có thể mà.
- Ngay cả Harry Potter cũng quan trọng với em thế hay sao? - Tom nhăn mặt.
- Tất nhiên rồi! Cậu ấy là.. ờm, người thân của em, và em không muốn..
- Sao anh chưa được biết điều đó? - Tom ngắt lời. - Em chưa bao giờ kể.
- Vâng, bởi vì chúng em cũng chỉ mới phát hiện. Nhưng đâu phải lúc cho ch-
Tôi chưa kịp dứt câu thì Tom vẫy đũa phép giấu trong tay áo một cái, và ngay lập tức, tôi nghe tiếng Mione ré lên vui mừng: Harry đã trở lại bình thường. Chợt hiểu ra mọi chuyện, tôi cau mày, chỉ hỏi thử thôi.
- Anh cố tình làm phép lên Harry?
Tom không trả lời. Tôi coi điều đó có nghĩa là anh ta không phủ nhận.
- Nhưng.. tại sao chứ? Em không thể hiểu nổi.. Harry thì có liên quan gì?
- Không liên quan gì đến chuyện chúng ta vừa nói, phải rồi..
Đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ, Tom chống cằm, thở dài, trông có chút gì đó chán trường.
- Em làm anh mất tự tin đấy, có biết không? Anh đã nghĩ anh thừa sức có được em, nhưng thực sự không phải. Do đó, anh, nói như thế nào được nhỉ, giận cá chém thớt, cứ cho là vậy đi. Vừa hay, cái gai trong mắt anh lại liên kết tâm trí với bản thể kia của anh nên anh muốn giải trí một chút.
- Này! - Mione đứng dậy, đùng đùng nổi giận đi đến chỗ Tom. - Chỉ vì chuyện của 2 người mà làm hại đến Harry như vậy ư? Anh không thấy quá đáng lắm sao? Anh coi cậu ấy là trò tiêu khiển à? Chuyện của 2 người, chúng tôi không có quyền xen vào, nhưng anh không thể cứ thích thì làm như thế được!
- Câm đi, con nhỏ máu bùn! - Tom ném cho Mione cái nhìn sắc lạnh đầy vô tâm.
- Anh không được gọi cậu ấy như vậy! Hermione Jean Granger, đó là tên cậu ấy.
- Thôi, đừng ồn nữa. - Harry gượng ngồi dậy, mệt mỏi. - Tớ không sao rồi.
Bất thình lình, cậu chuyển ánh mắt sang Tom, có chút khó chịu.
- Còn anh, nói cho mà biết, tôi chẳng sợ anh đâu. Nhưng vì là ý muốn của Daisy, tôi sẽ bỏ qua lần này, và tôi dám đảm bảo rằng sẽ không có lần sau đâu.
- Hừ! Ta cũng không cần ngươi bỏ qua, tự ta có cách đối phó. Ngươi quá non nớt, điều đó đã thể hiện qua việc tâm trí ngươi dễ dàng mở ra như thế nào.
- Cứ xem thường tôi đi, rồi tôi sẽ cho anh nếm mùi lợi hại. Tôi không để anh làm hại Daisy đâu.
Tom không nói gì, hất mặt nhìn Harry qua khóe mắt. Tuy nhiên, Harry cũng không chịu thua, đôi môi cong thành một nụ cười khinh bỉ đầy giễu cợt. Tôi, Mione và Ron nhìn nhau e ngại. Quả thật rất khó để 2 người này chịu nhường một bước. Tia lửa điện giữa 2 đôi mắt không ngừng gia tăng làm tôi thật không biết phải làm sao, bèn lủi đi cùng 2 người bạn cho lành.
Đôi khi, tôi thấy sợ hãi trước những quyết định của chính mình. Tôi sợ phải lựa chọn. Tôi sợ phải bước tiếp. Nhưng, nếu điều đó giúp tôi đạt được điều tôi mong muốn, tôi dám làm. Sống vì người khác, miễn là không quá ích kỉ với bản thân, đó là cách tôi trụ được tới ngày hôm nay.