Viêm Hạo Thừa bên cạnh, thấy ý kiến hai anh em trái ngược, khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh không dễ dàng phát giác, anh ta cũng không có ý định đứng ra ngăn cản hoặc là giựt giây, Viêm Lệnh Thiên không thích Trình Du Nhiên, đây là bí mật anh ta đã sớm dò được, cho nên lần này bất luận Trình Du Nhiên như thế nào, quan hệ cha con Viêm Dạ Tước nhất định sẽ chuyển biến xấu, anh ta cần gì phải đi một chuyến vào vũng nước đục này?
Về phần Viêm Hạo Quân, coi như không có tội danh tư thông với Hắc bang Nga, kế hoạch lần này thất bại cũng cần có người đứng ra chịu tội thay, nếu có thể vào lúc trước khi chết phát huy tác dụng lớn hơn, cũng coi là đồ bỏ đi bị lợi dụng.
"Viêm Dạ Tước, chú tốt nhất bảo người khác đừng có manh động, nếu không tôi không thể bảo đảm chú có thể thấy Trình Du Nhiên còn sống." Giọng Viêm Hạo Quân mang theo lạnh lùng chết chóc, mặc dù tất cả chung quanh đều là tinh anh gia tộc huấn luyện từ đảo ra, anh ta cũng không sợ hãi chút nào, bởi vì trên tay anh nắm thứ đủ để bảo vệ tính mạng.
"Thả họ." Ánh mắt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo mất đi tất cả màu sắc, chỉ để lại lãnh khốc tức giận, Viêm Hạo Quân hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần anh ta không đồng ý, lập tức có thể đổ máu tươi tại chỗ.
Vì không thể chọc giận Viêm Dạ Tước hoàn toàn, Viêm Hạo Quân vội chọn một phương pháp xử lí điều hoà: "Tôi có thể để cho chú gặp bọn họ trước, nhưng chú nhất định phải bảo đảm an toàn cho tôi." Nói qua định đưa tay đi lấy điện thoại di động trong ngực.
"Nói nhảm xong chưa?" Viêm Thế Kiêu còn dứt khoát hơn so với Viêm Dạ Tước, vừa nói chuyện, một thanh mã tấu sáng lấp lánh từ trong tay áo rơi vào trên tay, mã tấu như bản thân anh ta, mới vừa xuất hiện, đã mang theo sát khí máu tanh nhàn nhạt.
Nhìn Viêm Thế Kiêu trực tiếp lấy mã tấu ra, trận đánh lúc trước nhiều người sợ liên can với Viêm Hạo Quân, theo bản năng lui về phía sau một bước, trong mắt thoáng qua một tia khủng hoảng, đây cũng không phải Viêm Hạo Quân miệng cọp gan thỏ, chỉ là ở nhà họ Viêm, cái thanh mã tấu này thật sự hung ác, chỉ cần nó xuất hiện, nhất định có người phải chết.
Viêm Dạ Tước nghiêng người, nhanh chóng đứng ở trước anh cả, lạnh lùng nói: "Bất luận kẻ nào cũng không được động thủ."
Vốn là Viêm Hạo Quân phản bội gia tộc, hôm nay lại thành hai anh em Song Long Hội, mọi người nín thở đưa mắt quan sát hai người, chỉ sợ một cái chớp mắt sẽ bỏ lỡ, hai anh em tuyệt sẽ không chịu thua, rốt cuộc sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?
"Chú muốn ngăn cản tôi?" Trong giọng nói của Viêm Thế Kiêu lộ ra vẻ khinh thường, cũng không đợi Viêm Dạ Tước trả lời, chân trái chợt nhấc lên, mượn lực trên mặt đất, thân thể lướt ngang qua nửa mét, đảo mắt đã thoát khỏi ngăn trở của Viêm Dạ Tước, ngay sau đó mã tấu xoay ở trên tay, cả người nhào tới chỗ Viêm Hạo Quân.
Viêm Hạo Quân bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, anh ta biết năng lực đọ sức của Viêm Dạ Tước căn bản không bằng Viêm Thế Kiêu, hiện tại đột nhiên ra tay, Viêm Dạ Tước thật đúng là chưa chắc ngăn cản nổi, trong nội tâm cười khổ một tiếng, ngàn tính vạn tính, lại bỏ sót Sát Thần này.
Viêm Dạ Tước cũng không lựa chọn ngăn cản anh cả, mà lúc anh ta động thân thì cũng đồng thời vọt tới chỗ Viêm Hạo Quân.
Phịch một tiếng, quả đấm bền chắc của Viêm Dạ Tước khiến Viêm Hạo Quân ngã trên mặt đất, mất đi mục tiêu, Viêm Thế Kiêu cũng không có cơ hội giết người, mặt không vẻ gì nhìn về phía Viêm Dạ Tước, sát khí khắp người trực tiếp khiến con em nhà họ Viêm xung quanh đều cảm thấy run lên.
"Muốn giết anh ta, bất cứ lúc nào cũng có thể." Bóng dáng cao lớn của Viêm Dạ Tước hoàn toàn che kín Viêm Hạo Quân ở sau lưng, giọng nói lạnh lùng mang theo không cho chất vấn: "Nhưng bây giờ không được."
"Chú nói không tính." Viêm Dạ Tước ngăn cản càng thêm kích thích tính khí hung ác của anh ta, thấp người xuống, trong nháy mắt chân bộc phát ra một sức lực khổng lồ, đây là phương thức anh ta thường dùng để ám sát, cũng là chiêu thức anh ta nổi giận, dưới tình huống này mặc kệ là tốc độ hay năng lực phản ứng, nếu so với bình thường thì lớn mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa càng thêm tàn nhẫn!
Viêm Hạo Quân còn nằm trên mặt đất, căn bản không kịp đứng lên, mặc dù Viêm Dạ Tước đang ở bên cạnh anh ta, cũng không thể ở trong thời gian ngắn như vậy kéo anh ta qua một bên.
Mắt đen đột nhiên co rụt lại, thân thể Viêm Dạ Tước nghiêng về phía sau, trực tiếp nắm hướng bàn tay anh cả, chỉ là thanh mã tấu kia đâu có thể dễ nắm như vậy, mã tấu xoay ở trên tay, trực tiếp vòng qua cánh tay Viêm Dạ Tước trượt hướng Viêm Hạo Quân.
Phập một tiếng, máu tươi tuôn ra, ở trên mặt Viêm Hạo Quân, Viêm Dạ Tước che vết thương trên cánh tay trái, lạnh lùng nhìn về phía Viêm Thế Kiêu, mở miệng nói: "Anh cả, đừng quên quy định của anh."
Sắc mặt Viêm Thế Kiêu âm trầm, anh ta không nghĩ rằng vì Trình Du Nhiên, Viêm Dạ Tước thế nhưng đối xử với mình như vậy, mới vừa rồi nếu như anh ta tăng thêm một chút sức, chỉ sợ cánh tay kia đã hỏng nát, tiện tay khẽ búng, mã tấu biến mất ở trên tay phải.
Dính máu phải trở về vỏ, đây là quy định ban đầu gia tộc cho Viêm Thế Kiêu, thật sự là bởi vì sát tâm của anh ta quá nặng, nếu như mặc kệ, trừ phi trực tiếp giết chết Viêm Thế Kiêu, nếu không nhà họ Viêm chỉ còn không được mấy người, Viêm Dạ Tước chính là lợi dụng điểm này.
Anh sớm biết, dưới tình huống không có súng anh cũng không phải đối thủ của anh cả, tại ngay từ đầu anh đã định dùng loại phương pháp này bức lui anh cả, hơn nữa dưới tình huống bình thường, sau khi anh cả thu dao vào vỏ sẽ không xuống tay với cùng một người nữa.
An Nhẫn vội vàng tiến lên băng bó vết thương cho lão đại, trong lòng cũng cảm thán tình cảm sâu nặng mà lão đại dành cho chị dâu, đi theo lão đại nhiều năm, anh ta còn chưa từng nghe nói có ai sẽ vì người khác ngăn cản thanh mã tấu của Sát Thần nhà họ Viêm.
Viêm Dạ Tước hừ lạnh một tiếng, nói: "Dẫn đường."
Viêm Hạo Quân cũng gan dạ, sau khi bò dậy từ dưới đất thì trực tiếp đưa lưng về phía mọi người đi ra ngoài, phải biết rằng lúc này đừng nói là Viêm Thế Kiêu, đổi lại bất kỳ con em của nhà họ Viêm cũng có thể bắt được anh ta, nhưng chứng kiến cảnh vừa rồi, thế nhưng không có một người nào dám đi giành công lao này.
Viêm Lệnh Thiên khẽ mỉm cười, làm người đứng đầu gia tộc, ông có thật nhiều lý do bắt lại Viêm Hạo Quân, nhưng từ đầu đến cuối, ông đều không có mở miệng ngăn cản, ngược lại hướng mấy vị tộc lão khác nói: "Chúng ta cũng đi xem một chút."
Đối với cách làm của Viêm Lệnh Thiên, Viêm Hạo Thừa biết rõ trong lòng, hiện tại giết Viêm Hạo Quân, Trình Du Nhiên chưa chắc sẽ chết, nhưng nếu như sau khi nhìn thấy cô, 89% là khó giữ được tính mạng, chỉ là bất luận Viêm Lệnh Thiên làm thế nào, đối với ông ta mà nói đều có chỗ tốt, cho nên ông ta không ngại tiếp tục làm người đứng xem.
Thậm chí Viêm Hạo Thừa cảm thấy, Viêm Dạ Tước cũng có thể hiểu dụng tâm của Viêm Lệnh Thiên, nhưng coi như biết rõ, anh cũng không thể không làm như vậy, bởi vì đây là biện pháp duy nhất nhìn thấy Trình Du Nhiên.
Bắt cóc Trình Du Nhiên là thân tín tên Ngô Bình của Viêm Hạo Quân, trước đó còn bị Viêm Dạ Tước bắn bị thương, bước đi còn khập khễnh, nhưng mà anh ta cũng rất biết chọn chỗ, dựa lưng vào một núi đá to, tránh cho sau lưng có người ra tay cứu người.
Một đoàn người chậm rãi đi tới, dọa Ngô Bình nhảy dựng, đợi nhìn rõ ràng người dẫn đầu phía trước là thiếu gia nhà mình, trong lòng càng thêm phát khổ, không ngờ kế hoạch bảo vệ tính mạng đều đem ra hết, suy nghĩ những ngày sau này bị nhà họ Viêm đuổi giết, không tự kìm hãm được rụt cổ một cái.
Thấy Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc, mặc dù bị dao găm chĩa vào cổ, nhưng hoàn hảo không thấy chút tổn hại nào, trên mặt lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước hơi hòa hoãn, trầm giọng nói: "Thả họ."
"Chú cho là tôi ngu à." Viêm Hạo Quân cũng lấy ra một cây dao, đứng chỗ cách Trình Du Nhiên không xa cười điên cuồng nói: "Hiện tại thả người, coi như chú giữ chữ tín, đám người phía sau chú sẽ đáp ứng à?"
Viêm Lệnh Thiên đi lên phía trước, cười lạnh kêu lên: "Nếu tất cả kẻ phản bội đều đã đến đông đủ, người đâu, bắt hết tất cả cho tôi."
"Khoan đã." Viêm Dạ Tước nổi giận gầm lên một tiếng, ngăn lại tất cả mọi người.
Sắc mặt Viêm Lệnh Thiên tối sầm lại, trầm giọng hỏi: "Tước, anh biết anh đang làm cái gì không?"
Viêm Dạ Tước không chút để ý, trực tiếp đánh ngã mấy tên vệ sỹ đứng gần ngăn anh xuống mặt đất, đồng thời đoạt lấy súng lục, lạnh lùng nói: "Đến lúc đó, tôi tự nhiên sẽ cho cha một công đạo."
Trước đó Viêm Dạ Tước đã đáng sợ, hiện tại có súng trên tay, những người khác lại không dám nói nhiều, không có một người dám lên trước.
"Được, tôi chờ anh giao phó." Viêm Lệnh Thiên tức giận quay đầu, không có ai thấy, khi ông quay đầu đi, khóe miệng đột nhiên xuất hiện một nụ cười quỷ dị.
Không có Viêm Lệnh Thiên ngăn cản, Viêm Hạo Quân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Viêm Dạ Tước, giữa chúng ta cũng không có bao nhiêu thù hận, chỉ cần chú có thể bảo vệ tôi an toàn rời đi, phụ nữ và con chú, tôi tuyệt đối sẽ không động vào một cọng tóc gáy của họ."
Với tính tình của Viêm Dạ Tước, điều kiện này tuyệt đối không có khả năng đồng ý, nhưng lần này anh lại nói: "Được, tôi đồng ý anh." Bởi vì anh đột nhiên phát hiện, từ sau lưng Trình Du Nhiên, đột nhiên chui ra một đầu nhỏ, hướng phía anh cho một ánh mắt.
Nghe Viêm Dạ Tước đồng ý, Viêm Hạo Quân càng thêm phách lối, mặt mày liều lĩnh nói: "Hiện tại lập tức phái người chuẩn bị một máy bay trực thăng cho tôi, tôi muốn mang theo cô gái này đi, chú có thể phái một người đi theo tiếp ứng, nhưng chú phải ở lại trên đảo." Viêm Dạ Tước phải ở lại trên đảo, nếu không quả thực giống như anh cả, quang minh chính đại cho Viêm Dạ Tước cơ hội diệt trừ, thì tỷ lệ sống của anh ta cũng trực tiếp hạ xuống không.
"Anh nghĩ không tệ." Giọng Viêm Dạ Tước đột nhiên trở nên cứng rắn, không chút do dự giơ súng lên hướng Ngô Bình.
"Chú dám --" Viêm Hạo Quân còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy Ngô Bình kêu to một tiếng, dao găm rơi trên mặt đất, mà trên tay lại đột nhiên đầy châm bạc.
Ngân châm chính là do Trình Du Nhiên đâm chọc, làm một bác sỹ chuyên nghiệp, Trình Du Nhiên đã gần như bất ly thân với ngân châm, chỉ là cô để ngân châm trong túi, cũng không có cơ hội lấy ra, sau khi đám người Viêm Dạ Tước đến, hấp dẫn phần lớn lực chú ý của bọn họ, Tiểu Nặc nhân cơ hội lấy ngân châm ra lần lượt để vào trong tay mẹ.
Thân là Vua y, trên tay lại có đồ, muốn trên tay một người đột nhiên mất đi tri giác quả thật rất dễ, không chút do dự đâm xuống cánh tay Ngô Bình, lúc này mới khiến dao găm rơi trên mặt đất.
Keng một tiếng, dao găm rơi xuống, đồng thời một viên đạn cũng nhanh chóng thoát ra khỏi nòng súng, trực tiếp chui vào mi tâm của Ngô Bình, Ngô Bình không có cơ hội giãy giụa, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Pằng --
Bóp cò lần nữa, truyền tới cũng không phải tiếng súng chát chúa, mà là chế phẩm va chạm vào nhau, trong súng thế nhưng không có đạn!
Mà lúc này, dao trên tay Viêm Hạo Quân tản ra khí lạnh đã cách Trình Du Nhiên không tới nửa mét --