Lắc đầu một cái, nếu Lâm dám làm như thế, đương nhiên có chuẩn bị, cô mới không lãng phí suy tư, quay đầu nhìn khắp mọi nơi.
Đúng lúc này, thuộc hạ lấy được hồi báo Gia chủ Bảo Lý Tư của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ mang theo chú bác trong gia tộc vội vã đến, mặc dù bọn thuộc hạ đã sớm nghe được tiếng súng, nhưng nguồn gốc tiếng súng chính là bên trong viện Gia chủ cấm tùy tiện đi vào, cho nên sau một thời gian truyền tin tức, lúc này mới cho Lâm cơ hội nổ súng, nếu không bọn họ đã sớm chạy tới.
"Chị dâu, Gia chủ mang theo một số người chạy tới, lập tức tới ngay ngoài cửa viện."
Nghe câu nói này, sắc mặt thuộc hạ mới vừa rồi muốn xử lý thi thể Uy Liêm nhất thời đại biến, lúc này đừng nói xử lý không kịp, coi như có thể giấu đi, mùi máu tanh trong không khí, muốn lừa gạt được Gia chủ và những người lăn lộn trong hắc đạo, hiển nhiên là không thể nào, vội quay đầu nhìn về phía phu nhân, làm vệ sỹ trung thành nhất của phu nhân, dù bảo anh ta thừa nhận giết người, anh ta cũng tuyệt không hai lời.
Trên mặt Lâm hoàn toàn không có vẻ mặt kinh hoảng, khóe miệng khẽ nhếch, cười nói: "Mọi người không cần động, chờ tôi đi nghênh đón gia chủ cùng mấy vị chú bác." Cho tới bây giờ cô ấy cũng không nghĩ là che giấu, muốn giết thì quang minh chính đại giết.
"Không cần." Giọng nói trầm muộn của Bảo Lý Tư từ ngoài cửa viện truyền đến, ở ngoài viện ông ta cũng đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, hiển nhiên là có chuyện lớn xảy ra, sắc mặt khó coi đi vào, chờ thấy rõ người nằm trên đất thì sắc mặt càng thêm khó coi, giận dữ ngút trời mà hỏi: "Lâm, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Cũng khó trách ông ta sẽ tức giận lớn như vậy, trong số người trẻ tuổi của Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, chỉ có Khải Tát và Uy Liêm là con trai ruột của ông ta, hiện tại Khải Tát không rõ sống chết, ông ta còn hi vọng bồi dưỡng Uy Liêm, nhưng hôm nay cư nhiên chết ở chỗ này, điều này làm sao khiến ông ta không giận cho được? Chẳng qua nếu hiện tại ông ta biết một người con trai khác cũng đã ngoài ý muốn bỏ mình, không biết ông ta sẽ có cảm nhận như thế nào.
Vẻ mặt Lâm vẫn không có bởi vì sự phẫn nộ của Bảo Lý Tư mà biến hóa, thản nhiên nói: "Uy Liêm muốn đưa Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ vào chỗ chết, tôi cũng chỉ là ngăn cản chú ấy mà thôi."
"Đe dọa." Bảo Lý Tư vẫn không nói gì, một chú bác bên cạnh đã không nhịn được đứng dậy, bàn về năng lực, bọn họ kém xa Bảo Lý Tư, cho nên họ không dám nghĩ tới vị trí gia chủ, nhưng bây giờ Uy Liêm chết rồi, chỉ cần lấy cớ này đuổi Khải Tát đang là người nói chuyện bây giờ xuống, vị trí người nói chuyện Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ có thể sẽ rơi vào trên đầu con trai ông ta, không chút khách khí bác bỏ: "Lấy năng lực của Uy Liêm, tôi thật sự không nghĩ ra có cái gì có thể đưa Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ vào chỗ chết."
Quả nhiên ngoan độc, ngay cả người chết cũng không buông tha, Trình Du Nhiên liếc mắt nhìn người này một cái, ông ta nói như vậy, không chỉ phản bác Lâm, đồng thời quang minh chính đại nói con trai của Bảo Lý Tư không có bản lĩnh.
"Cô chỉ tạm thời là người nói chuyện của gia tộc mà thôi, cho dù cô nói là thật, xử trí như thế nào cũng phải do gia chủ và chúng tôi định đoạt, sao cô tự ý làm, rõ ràng là không để mọi người ở trong mắt." Một chúc bác khác độc ác hơn, trực tiếp dồn Lâm về phía chống đối cả gia tộc, hiển nhiên là có mục đích giống người trước.
Nổi giận gầm lên một tiếng, sau trong lòng Bảo Lý Tư cũng bình tĩnh rất nhiều, suy nghĩ của những người khác, ông ta hoàn toàn rõ ràng, hơn nữa trong gia tộc trừ Lâm ra, ông ta là người duy nhất biết rõ chuyện của Khải Tát, cho nên cho dù ông ta hận Lâm muốn chết, ông ta cũng không thể không nghĩ biện pháp giải vây giúp cô, dù sao không có cô, huyết mạch nối dõi của hoàn toàn đoạn tuyệt.
Tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lâm, Bảo Lý Tư lạnh giọng nói: "Nói đi, nếu như con giải thích đúng, chúng ta cũng sẽ không oan uổng người tốt."
Lâm thấy ông ta chủ động thỏa hiệp, khóe miệng hơi nhếch lên, ngay sau đó ngẩng đầu hỏi: "Gia chủ và mấy vị chú bác có biết, gần đây Newyork xảy ra chuyện lớn gì không?"
Đột nhiên nghe Lâm hỏi một câu hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào nào, mấy vị chú bác đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cười lạnh nói: "Mỗi ngày Newyork đều có vô số chuyện xảy ra, ai biết cô đang nói đến chuyện nào, có lời gì thì nói mau, đừng mơ tưởng dùng cái cớ này để trì hoãn thời gian."
Bảo Lý Tư nhíu nhíu mày, ông ta biết con dâu này sẽ không bắn tên không đích, nếu dám nói thế khẳng định có thâm ý khác, nhăn lông mày suy tư tư liệu gần đây ông ta có được, mở miệng hỏi: "Con nói là Năm gia tộc lớn biến thành Bốn gia tộc lớn?" Có thể được xưng tụng lớn nhất, chỉ sợ trong lòng ông ta cũng chỉ có một kiện sự này, nhưng ông ta không hiểu chuyện này có liên quan gì đến chuyện cô muốn giải thích.
"Gia chủ không hổ là Gia chủ." Lâm vuốt tóc rơi trên trán nói, ngôn ngữ vẫn sắc bén, ám hiệu những người khác căn bản không thể so sánh với Gia chủ, cũng coi là báo đáp nho nhỏ cho Bảo Lý Tư.
"Vậy thì thế nào, gia tộc Aiken không tự lượng sức, bị Viêm bang tiêu diệt cũng là do họ gieo gió gặt bão, chỉ là cái này thì có liên quan gì đến chuyện cô giết Uy Liêm, đừng mơ tưởng dùng cái này để nói sang chuyện khác." Đem chuyện này nói là chuyện lớn nhất thì bọn họ cũng không thể nói gì hơn, đây chính là lần Viêm Dạ Tước biểu diễn anh kinh khủng với mọi người, nhưng muốn dùng cái này lừa dối vượt qua kiểm tra, những chú bác này hiển nhiên không thể đồng ý.
"Vậy, các vị có biết gần đây ở Thái Bình Dương xảy ra chuyện gì?" Lâm không trả lời thẳng, lần nữa kéo đề tài nói chuyện sang chỗ khác, trong mắt lóe ra nụ cười tự tin.
"Có lời gì cô cứ việc nói thẳng, chúng tôi cũng không có thời gian chơi trò đoán đố với cô, nếu cô còn không nói ra lý do, tôi xin gia chủ và mấy vị anh em lập tức xem xét quyết định đối với việc cô ta làm ra, đối với loại hành động mâu thuẫn gia tộc, cũng phải truy cứu."
Nhắc tới Năm gia tộc lớn biến thành Bốn gia tộc lớn, Trình Du Nhiên liền dự cảm được Lâm sẽ mang mình ra làm văn, hiện tại nhắc tới Thái Bình Dương, tự nhiên càng thêm tin chắc, xoay đầu lại nhìn Lâm tiếp tục nói chuyện.
Bảo Lý Tư đang trầm ngâm, mặc dù Viêm Dạ Tước tìm người cũng là chuyện lớn, nhưng ông ta một mực nghĩ theo phương diện gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, cho nên trong lúc nhất thời không nghĩ ra, con mắt ông ta vòng tới vòng lui, thấy cô gái sau lưng Lâm quay mặt lại, tùy ý nhìn lướt qua.
Mặc dù vừa vào ông ta đã thấy cô, nhưng lúc đó Trình Du Nhiên nghiêng mặt, ánh mắt ông ta luôn ở trên người Uy Liêm, vào lúc này nhìn kỹ, cảm thấy tựa hồ đã gặp ở nơi nào, đột nhiên nghĩ đến tư liệu Lâm từng điều tra lúc trước, lập tức hiểu được người kia là ai, suy nghĩ nhất thời hiểu rõ tính toán của Lâm, trong lòng than thở một tiếng, cô gái này quả nhiên giỏi tính toán, quả thật đáng giá để mình bồi dưỡng.
Ý thức được thân phận của Trình Du Nhiên, Bảo Lý Tư nghĩ thêm trước kia, một thời gian trước gia tộc Aiken phá hư quy định mặc dù bị Viêm Dạ Tước tiêu diệt rất nhanh, nhưng Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ lại chịu tổn thất nghiêm trọng, nếu như có thể dựa vào cái này kết quan hệ với Viêm bang, về sau cho dù Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ truyền vào trong tay Lâm, cũng không bị thua thiệt.
Nghĩ tới đây, Bảo Lý Tư hoàn toàn bỏ qua cái chết của Uy Liêm, phối hợp Lâm trầm giọng nói: "Con là nói chuyện Viêm bang trắng trợn tìm người trên biển?"
"Gia chủ nói không sai, con đang chỉ chuyện này." Lâm thấy Bảo Lý Tư nói như vậy, cũng coi là yên tâm một nửa, xem ra chuyện cái chết của con trai lúc trước, ông ta sẽ không động thủ với mình.
Nếu như nói sự kiện lúc trước còn ó chút quan hệ với Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, chuyện hiện tại Lâm nói hoàn toàn không liên quan đến nhau, cho là Lâm đang đùa, các chú bác nhất thời giận dữ hét: "Đừng coi chúng tôi như đứa ngốc, nếu cô còn nói nhăng nói cuội nữa, tôi không ngại trực tiếp chấp hành gia pháp." Nói xong, súng lục nhắm ngay Lâm.
Súng lục ở phía trước, trên mặt Lâm lại không có một chút sợ hãi, đôi mắt quét qua các vị chú bác: "Nếu như người Viêm Dạ Tước muốn tìm chết ở nhà Hoắc Bối Nhĩ, mọi người cảm thấy như thế nào?"
Mọi người bị câu hỏi của cô làm cho bối rối, tin tức Trình Du Nhiên còn sống căn bản còn chưa phát tán ra ngoài, cho nên mọi người căn bản không biết việc cô tới Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, một người trong đó khinh bỉ: "Phô trương thanh thế, sẽ không phải nói cho chúng tôi biết cô chính là người anh ta muốn tìm chứ, mà Uy Liêm muốn giết cô?"
"Mặc dù không đúng, nhưng cũng không sai biệt lắm." Lâm cười lạnh, nghiêng người kéo Trình Du lên, nói: "Gia chủ và mấy vị chú bác đều đã ở đây, tôi cũng giới thiệu một vị khách quý với mọi người, vị này là bạn tốt của tôi, Vua y nổi tiếng chợ đen - Trình Du Nhiên, đồng thời cô ấy cũng là người mà người nói chuyện Viêm bang muốn tìm."
Mặc dù Trình Du Nhiên biết Lâm đang lợi dụng cô ngồi vững ở vị trí trong gia tộc, nhưng vẫn rất nghĩa khí đứng dậy, có thể giúp bạn tốt, cô nghĩa bất dung từ*, lại nói chuyện này cũng không có tổn thất gì đối với cô.
* nghĩa bất dung từ: không thể từ chối
Hít --
Trừ Bảo Lý Tư, mọi người đồng thời hít một hơi khí lạnh, bộ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Trình Du Nhiên, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra cô sẽ chạy trốn tới nơi này, mặc dù bình thường ánh mắt bọn họ vẫn đặt ở Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, nhưng đối với Trình Du Nhiên vẫn tương đối quen thuộc, bởi vì cô, Lục Tường tung hoành trên biển bị chết, Hắc bang Nga xáo trộn, đây chính là chỗ hiểm của Viêm Dạ Tước, người nào động người đó chết!
Không để ý tới mọi người kinh ngạc, Lâm tiếp tục nói: "Mọi người đều biết, thân thể Khải Tát không ổn, hôm nay mời Du Nhiên tới xem một chút, không ngờ Uy Liêm chẳng những không tuân thủ mệnh lệnh của gia chủ còn hung hăng xông vào, còn muốn nổ súng giết Du Nhiên, nếu không phải thuộc hạ của tôi kịp thời ngăn cản, sợ rằng Du Nhiên đã chết, mọi người nói xem, người như vậy, rốt cuộc tôi có nên giết hay không?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, từng người đều bị Lâm làm cho khiếp sợ nói không ra lời, trong đầu tưởng tượng tình cảnh nếu vừa rồi Trình Du Nhiên bị Uy Liêm giết chết, có vết xe đổ là Lục Tường và Hắc bang Nga, Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ tuyệt đối sẽ chết chắc, cũng không quản chuyện này là thật hay giả, cũng làm bộ như người không có sao, cũng không dám mơ vị trí người nói chuyện nữa.
Không bị mọi người ngăn cản, ánh mắt Bảo Lý Tư phức tạp nhìn Lâm một cái, vừa muốn nói chuyện, đúng lúc này, một thuộc hạ vội vã chạy tới nói: "Gia chủ, có điện thoại khẩn cấp!"