Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu từ đàng xa truyền đến: "Các bọn tiểu bối này chơi rất náo nhiệt đấy!"
Nghe giọng nói đó, nhất thời khiến mọi người còn chưa khôi phục từ trong hưng phấn vừa rồi trở nên kích động, đặc biệt là đám người Viêm Hạo Quân, rối rít bày ra bộ mặt hả hê nhìn Viêm Dạ Tước cười lạnh, cái thanh âm này đến, cũng đại biểu cho việc vị trí người nói chuyện của Viêm Dạ Tước đã chấm dứt.
Dĩ nhiên, bây giờ còn chưa phải là lúc trực tiếp khai chiến.
"Gia chủ, tộc lão." Mọi người đồng thời cung kính kêu lên, dù là Viêm Dạ Tước, Viêm Hạo Thừa chờ đám con gái ruột thịt, hiện tại cũng chỉ có thể lấy thân phận trong gia tộc để gọi.
Men theo giọng nói nhìn lại, lần đầu tiên Trình Du Nhiên thấy mặt Viêm Lệnh Thiên đã gặp mấy lần trước, so sánh với lần trước, lần này ăn mặc chỉnh chu hơn rất nhiều, tóc màu bạc trắng chỉnh tề hất về phía sau, trên mặt duy trì nụ cười nhàn nhạt, không giận tự uy.
Cha hai anh em Viêm Hạo Thừa, Viêm Hạo Quân là Viêm Lâm Thiên, là người duy nhất trong bốn anh em có tuổi lớn hơn Viêm Lệnh Thiên, trên người phiêu tán khí thế như có như không, ngay cả người chung quanh cũng cảm thấy ôn hòa nhã nhặn. Giờ phút này cặp mắt ông ta nửa híp, tựa như chưa tỉnh ngủ, Trình Du Nhiên thậm chí có chút hoài nghi, nếu như Viêm Lệnh Thiên trước mặt không đột nhiên đứng lại, ông có thể sẽ trực tiếp đâm đầu vào hay không.
Viêm Phá Thiên lại là cha Viêm Vũ Khởi, mặt mũi thoạt nhìn có vẻ hơn mập, giống như là ông cụ bình thường, không có chút dáng vẻ tộc lão, cười híp mắt nhìn về phía mọi người, thỉnh thoảng gật đầu hướng đám người.
Cuối cùng Viêm Hạo Thiên còn hơi nhỏ tuổi trong số bốn người, cả người tản ra khí thế ác liệt, nếu như không phải là Viêm Dạ Tước đã sớm giới thiệu qua cho cô, Trình Du Nhiên cũng sẽ không nghĩ đến, lão già giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, lại là cha hoa hoa công tử Viêm Lãng, rất khó tưởng tượng mỗi ngày thỉnh thoảng nghe được tin tình cảm của đứa con mình, sẽ có cảm thụ như thế nào.
Bốn người đến, lập tức khiến hội trường náo nhiệt yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Xem ra, các con vượt qua một buổi chiều vô cùng vui vẻ." Nhìn thần sắc những người trên bàn còn chưa rút đi biểu cảm, Viêm Lệnh Thiên hơi mỉm cười: "Không ngờ thời gian mấy năm, các con đã có thể một mình đảm đương một phía rồi, tôi thấy không bao lâu nữa, những lão già chúng tôi sẽ phải thối vị nhượng hiền rồi."
"Gia chủ quá khen." Viêm Hạo Thừa trả lời tao nhã: "Chúng con chỉ mới vừa học tập xử lý chuyện gia tộc mà thôi, sau này vẫn còn có rất nhiều chuyện phải nhờ đến gia chủ và tộc lão chỉ bảo." diễn-đàn-lê-quý-đôn
Mắt Viêm Lệnh Thiên thoáng qua ánh sao không dễ dàng phát giác, ngay sau đó cười ha ha nói: "Hạo Thừa có tài có đức thật không hổ là người thân sĩ phong độ nhất nhà họ Viêm, riêng phần khiêm tốn thì không ai sánh bằng."
Nghe Viêm Lệnh Thiên nói như vậy, Viêm Hạo Thừa ngược lại càng trở nên khiêm tốn, bộ dáng ái ngại, nói: "Gia chủ khích lệ con thật sự khiến con ngại, so với năng lực xử sự của em năm thì con còn kém hơn rất nhiều đấy."
Năng lực xử sự, chỉ sợ là gấp gáp ngồi lên vị trí người nói chuyện? Trình Du Nhiên cúi thấp đầu xuống, người như vậy, cô nhìn cũng ghê tởm.
"Nếu tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt rồi, không bằng bây giờ chúng ta sẽ đi phòng hội nghị." Viêm Hạo Thiên bĩu môi, hiển nhiên cho rằng hai người căn bản làm chậm trễ thời gian.
"Xem ra tất cả mọi người đã đợi không kịp." Trên mặt Viêm Lệnh Thiên đổi sang biểu lộ nặng nề, phất phất tay nói: "Đi phòng hội nghị."
Phòng hội nghị xây ở vị trí dễ thấy nhất trên đảo Viêm Long, trên ngọn núi cao hơn 2000 mét, một tòa cung điện đứng sững ở đỉnh núi do mấy chục cột cẩm thạch cao cấp chống đỡ, trước cung điện, chín khối màu đen giống như chín chuôi lợi kiếm cao chọc trời, đại biểu chín vị tiền bối trong gia tộc lập nên nhà họ Viêm uy danh hiển hách, trên tấm biển ngay chính giữa, viết một chữ Viêm khổng lồ rồng bay phượng múa.
Cao quý, hùng mạnh, uy nghiêm! Ba tình từ trong nháy mắt nhảy vào trong đầu Trình Du Nhiên, lúc cô thấy tất cả kiến trúc, dù biệt thự để nghỉ phép xa hoa của gia tộc Daniel, cũng không cách nào so sánh, Viêm bang không hổ là tổ chức Hắc bang lớn nhất thế giới, cũng chỉ có bọn họ xây chơi ở trên đảo này.
Vừa đi đến cửa, Trình Du Nhiên đã bị Viêm Trung ngăn cản: "Trình tiểu thư, mời theo tôi đến bên này." Quy định nhà họ Viêm, hội nghị gia tộc chỉ có thành viên dòng chính thông qua huấn luyện trên đảo mới có tư cách đi vào trong điện, những người khác dù là phu nhân Gia chủ cũng không có tư cách này, nhưng mỗi vị phụ nữ con em gia tộc, đều có quyền nghe ở trắc điện.
Lạnh lùng nhìn Viêm Trung một cái, bàn tay Viêm Dạ Tước đè ở trên đầu Trình Du Nhiên, trầm giọng nói: "Em đi trước đi."
Trình Du Nhiên gật đầu một cái, vào lúc này, cô ngược lại càng có vẻ thản nhiên, cô tin tưởng Viêm Dạ Tước có thể xử lý tốt chuyện này, cũng không nhiều lời, dắt tay Tiểu Nặc đi tới trắc điện.
Trên đại điện, bốn vị trí tôn quý nhất đương nhiên thuộc về gia chủ và ba vị tộc lão, mà ở bốn vị trí dưới, còn có hai vị trí nổi bật, đó là chuẩn bị cho con trưởng Viêm Hạo Thừa của gia tộc và người nói chuyện Viêm bang - Viêm Dạ Tước.
Nhìn mọi người phía dưới đều có tâm tư của mình, Viêm Lệnh Thiên ho nhẹ, hấp dẫn ánh mắt bọn họ tới đây, giọng nói truyền khắp từng góc trong cung điện: "Lần này triệu tập mọi người trở lại, trừ cần tra cứu cặn kẽ kinh nghiệm mấy năm của mọi người ra thì còn có chút chuyện cần xử lý."
Viêm Lệnh Thiên hơi dừng một chút, tròng mắt đen nhanh chóng lướt qua trên người Viêm Dạ Tước, tiếp tục nói: "Từ trước đến giờ nhà họ Viêm lấy gia tộc xử lý Viêm bang, người nói chuyện trong bang, cũng từ gia tộc chọn lựa ra, đều bị cả gia tộc giám thị, bất luận kẻ nào, chỉ cần có đầy đủ lý do, cũng có thể lên thay thế thành người nói chuyện mới."
"Mà gần đây" Nói xong, giọng Viêm Lệnh Thiên đột nhiên đề cao: "Tôi thấy mấy vị tộc lão nhận được phản ánh từ thành viên gia tộc, bày tỏ chất vấn đối với năng lực làm việc của người nói chuyện hiện nay là Viêm Dạ Tước, hôm nay cần mọi người tỏ rõ, rốt cuộc Viêm Dạ Tước có còn thích hợp ở vị trí người nói chuyện Viêm bang nữa hay không?"
Lời vừa nói ra, nhất thời giống như gió lớn cuốn lấy cả cung điện, tất cả mọi người đều đem ánh mắt chuyển tới phía Viêm Dạ Tước, xem anh sẽ có phản ứng như thế nào, tuy nhiên, bọn họ nhất định phải thất vọng.
Viêm Dạ Tước tựa vào ghế ngồi sau lưng, hai mắt nhắm lại, trên khuôn mặt cao ngạo như được đao khắc, lạnh lẽo không có bất kỳ vẻ mặt, tùy ý chuyển động chiếc nhẫn trên đầu ngón tay, giống như chuyện này vốn không có quan hệ gì với anh.
Viêm Hạo Quân đã sớm đợi nên không kiên nhẫn được nữa, nghe Viêm Lệnh Thiên tỏ thái độ, lập tức không kịp chờ đợi thẳng thắn nói: "Viêm Dạ Tước làm người nói chuyện Viêm bang, không chỉ không làm gương tốt, ngược lại chủ động phá hư quy định nhà họ Viêm, để con trai ruột sinh sống hơn sáu năm ở ngoài đảo, tôi cho rằng chỉ bằng điểm này, anh ta đã không xứng làm tiếp vị trí người nói chuyện Viêm bang."
Vào hoàn cảnh này, đặc biệt nhắc tới người trong cuộc, Viêm Hạo Quân gọi thẳng tên tuổi của Viêm Dạ Tước cũng không có vấn đề gì, nhưng hội nghị vừa mới bắt đầu, anh ta hoàn toàn không có kiêng dè nổ súng về phía Viêm Dạ Tước đầu tiên, hiển nhiên hai người đã đến nông nỗi như nước với lửa.
Viêm Hạo Quân vừa dứt lời, trước đã liên lạc tốt mấy anh em đều lập tức đứng dậy, rối rít bắt đầu chỉ trích Viêm Dạ Tước --
"Anh chín nói không sai, dù muốn gần gũi với con mình hơn, cũng hoàn toàn có thể thường về đảo thăm, những đứa bé trong gia tộc khác đều ở trên đảo, chẳng lẽ đây chính là đặc quyền của người nói chuyện?"
"Thân là người nói chuyện lại công khai làm trái với quy định của gia tộc, hôm nay nếu như anh năm không thể giải thích cho mọi người, em đây cũng chỉ có thể phản đối!"
Nghe mọi người phê phán Viêm Dạ Tước, Trình Du Nhiên ngồi chỗ dự thính coi như là chân chính thấy được cái gì gọi là ngay mặt một vẻ sau lưng một vẻ, cũng khó trách Viêm Dạ Tước nhất định phải thay đổi quy định gia tộc, như vậy người bồi dưỡng ra, trừ dáng dấp giống người ra, lại không có chút tình người có thể nói!
Nhìn Viêm Dạ Tước im lặng không lên tiếng, trên mặt Viêm Lệnh Thiên không lộ ra bất kỳ nét mặt không vui, ngược lại đưa mắt nhìn sang Viêm Hạo Thừa, hăng hái hỏi: "Con là anh cả của bọn chúng, con thấy chuyện này thế nào?"
Bị gia chủ để mắt tới, Viêm Hạo Thừa nhất thời có cảm giác bị nhìn xuyên, biết đạo hạnh của mình còn kém xa, thoải mái nói: "Chuyện em năm làm quả thật không tuân theo quy định gia tộc, nhưng chuyện cách sáu năm, có lẽ còn có nguyên nhân gì khác cũng không chừng."
Anh cả quả nhiên không hổ là khẩu Phật tâm xà*, vừa chứng minh tội danh Viêm Dạ Tước phá hư quy định, lại biểu hiện anh ta bao dung thân sĩ phong độ, thật đúng là giỏi tính toán. Viêm Hạo Quân âm thầm hừ lạnh, có điều trong lòng cũng không thể không thừa nhận, anh ta quả thật thích hợp giở trò hơn so với mình, cứ để cho anh ta phách lối một thời gian, chờ lật đổ Viêm Dạ Tước xong, sẽ xử lý anh ta cũng không muộn!
* Khẩu Phật tâm xà: bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác.
Vào lúc tất cả mọi người đều cho là khí thế của Viêm Dạ Tước nhất định sẽ tổn hại bởi vì chuyện này, một giọng nữ đột nhiên truyền đến từ trong đám người: "Anh cả nói không sai, mặc dù anh năm không tuân theo quy định gia tộc, nhưng hẳn có nguyên do."
Chân mày Viêm Hạo Thừa nhíu lại, ngay sau đó khôi phục rất nhanh, anh ta nhớ em gái 17 Viêm Hi Vận ban đầu hỏi chi tiết nhất, lúc ấy anh ta còn tưởng rằng cô ta vì chức vị mới liều mạng nịnh nọt mình, không ngờ cô ta lại là người của lão ngũ.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, không ngờ con ranh này lại có thể xuống độc ác như vậy, trước kia chồng cô ta từng phản bội Viêm Dạ Tước, hiện tại lại dám công khai đầu quan qua đó, chẳng lẽ cô ta cho rằng kế hoạch của anh ta dễ phá vỡ như vậy ư, nếu cô phải làm vật hy sinh cho Viêm Dạ Tước thì đừng anh ta!
"Hẳn có nguyên do?" Mắt thấy Viêm Dạ Tước sẽ bị giẫm ở dưới chân, Viêm Hạo Quân làm sao có thể dễ dàng để cho anh lật người, hơn nữa em gái có lẽ đã không có địa vị gì lại dám khiêu khích mình, lửa trong lòng đốt tới cổ họng, hừ lạnh nói: "Trắng trợn phá hư quy định gia tộc, ngay cả gia chủ và tộc lão đều không để ở trong mắt, tôi rất muốn nghe xem, anh ta có nguyên do gì?"