Mục lục
Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Lâm hỏi như thế, trong lúc nhất thời Trình Du Nhiên không biết trả lời thế nào.

Vậy mà, lúc này, Tiểu Nặc đang chơi trò chơi bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Lâm, nói: "Cái vấn đề này con cũng hỏi mẹ rất nhiều lần, chính mẹ cũng không biết."

Trình Du Nhiên cười nhún nhún vai, tựa hồ đang nói cho Lâm, đúng như con trai tôi nói, dù sao, ba Tiểu Nặc là người nào, cô không muốn nói cho bất luận kẻ nào, dù là Lâm, bởi vì, trải qua những chuyện này, cô lo lắng chuyện truyền đi, sẽ mang đến nguy hiểm cho Tiểu Nặc.

"Cathy, cái này thật đúng là không giống cậu." Lâm có chút kinh ngạc, nhưng nhìn Trình Du Nhiên không muốn trả lời, cô cũng không hỏi nữa, nhưng trong lòng trước sau vẫn có chút ngạc nhiên, tại sao cô ấy trở thành thuộc hạ của Viêm Dạ Tước, hơn nữa, lấy trực giác của con gái, Viêm Dạ Tước còn rất lo lắng cho cô ấy, cô ấy cũng nghe theo Viêm Dạ Tước nói.

Ba người dùng qua trà chiều ở phòng ăn, Trình Du Nhiên mang theo con trai lái xe về nhà họ Mộ, ngày đó sau bữa tiệc nhà họ Lãnh, vài ngày rồi cô chưa về, không chừng họ nói mình gì rồi, nghĩ tới đây, hai người đi vào đại sảnh.

trong nhà họ Mộ, đám người làm đều không ngừng bận việc, ngay cả Vạn Tuyết Cầm cũng thu xếp khắp nơi, hình như hoàn toàn không để ý tới mẹ con họ trở lại, không chế nhạo mẹ con cô mấy ngày không trở về nhà, mà nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cứ tiếp tục phân phó người làm đi làm việc.

Tiểu Nặc kéo kéo quần áo mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, bọn họ đang muốn làm lễ gì sao?"

"Tháng này không có ngày lễ gì, quản khỉ gió gì, đi, lên lầu ngủ." Trình Du Nhiên cũng lười trông nom những việc này, hẳn là mời khách quý đến nhà, dù sao không quan hệ đến cô, không bằng trở về phòng ngủ.

Trong lúc Trình Du Nhiên mang theo con trai bước chân đi, Nhã Cầm kêu họ ở cửa, nhìn coi bọn họ đồng nhất ăn mặc mộc mạc, nói: "Chị tôi bảo tôi nói cho các người biết, tối hôm nay anh rể mời khách đến nhà, các người cũng nên đi thay quần áo khác, đừng làm cho nhà họ Mộ chúng tôi mất thể diện."

"Nhà họ Mộ chúng tôi? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, trước mắt cô là họ Vạn." Trình Du Nhiên liếc cô gái không biết trường hợp nói chuyện, thật là có điểm không biết sống chết.

Vạn Nhã Cầm tức giận sắc mặt tái xanh, nếu không có chị cô, nhà họ Mộ còn cái gì, sớm đã không có, hiện tại để cho cô ta hài lòng, sớm muộn gì cô ta cũng bị chị cô đuổi ra ngoài, nghĩ tới đây, sắc mặt cô giãn ra, đi hướng thang lầu, mở miệng nói: "Quân Nhiên, con xuống đây, mẹ con tìm con có chuyện đấy."

Quân Nhiên yên lặng đi xuống, trên mặt vẫn lạnh lùng, không nói gì, liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc, sau đó đi tới chỗ Vạn Tuyết Cầm.

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn đứa em trai này, cảm giác nó có rất nhiều tâm sự, có điều cũng không có quan hệ gì với cô, nghĩ vậy, cô đang muốn đi lên lầu.

Người làm chợt chạy vào, nói: "Phu nhân, lão gia cùng khách đến."

Lúc này, hai chiếc xe màu đen dài hào hoa lái vào cổng chính nhà họ Mộ, xe xuyên qua hoa viên, vòng qua ao nước, ngừng lại trước biệt thự.

Mộ Vi Chi đẩy cửa cho người trong xe, ngay sau đó, bóng dáng cao lớn đi ra.

Hai người đi vào đại sảnh biệt thự, lúc này, người trong nhà, bao gồm Trình Du Nhiên cũng chưa lên lầu, nghe được âm thanh người làm kêu to, nhìn hướng cửa.

"Vi Chi, anh trở lại, anh nói khách tới ư?" Vạn Tuyết Cầm mặc hoa lệ, khuôn mặt tươi cười yêu kiều đi tới, ánh mắt không khỏi rơi vào sau lưng chồng.

Vào lúc thấy người đàn ông sau người Mộ Vi, bước chân của bà ta nhất thời cứng đơ, sắc mặt cũng có chút cứng đờ, này, đây không phải là. . . . . .

"Mộ phu nhân, quấy rầy." Giọng nói rất trầm thấp, điều này làm cho Trình Du Nhiên cảm giác hơi quen tai, song lúc người nói chuyện bước vào cửa, trong nháy mắt không chỉ là sắc mặt Vạn Tuyết Cầm cứng đờ, Nhã Cầm cũng có chút kinh ngạc nhìn người tới, ngay cả Trình Du Nhiên cũng sửng sốt.

Bởi vì người đi tới chính là Viêm Dạ Tước, hôm nay anh mặc toàn thân tây trang màu đen cắt xén hoàn mỹ, bọc lại bả vai bị thương của anh, mặt anh tuấn cứng cáp không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì, cũng không nhìn ra anh còn bị thương, xoải bước đi vào, mặc dù làm khách, cũng không che giấu được hơi thở vương giả, ánh mắt xẹt qua tất cả, cuối cùng rơi vào trên người một lớn một nhỏ ở cầu thang, ánh mắt trầm xuống.

Chính là cái ánh mắt này, khiến Trình Du Nhiên cảm thấy hết sức không ổn, khách quý tới nhà lại là Viêm Dạ Tước, đây là chuyện gì?

Tiểu Nặc cũng cảm thấy không rõ ràng, nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói: "A a, mẹ, chúng ta không phải là xong đời chứ."

Đúng, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra Viêm Dạ Tước sẽ tới nhà cô, còn là khách quý, cô cũng không nhớ, nhà họ Mộ có dính dấp gì cùng người trong hắc đạo.

Vào lúc này, tâm tình muốn xem trò vui của cô cũng không còn, nghĩ thầm, thừa dịp này tránh đi?

Có thể không? Thời khắc cúi đầu cùng con trai nhìn nhau, dự bị muốn xoay người, Mộ Vi Chi chợt gọi lại: "Viêm tiên sinh, để tôi giới thiệu một chút, đây là con trai tôi - Quân Nhiên, con gái tôi - Du Nhiên, còn có cháu ngoại tôi - Tiểu Nặc."

Trình Du Nhiên bị Mộ Vi Chi gọi lại, sống lưng nhất thời cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là xoay người, trên mặt kéo ra nụ cười cứng ngắc, tựa hồ đang hỏi anh, tại sao anh muốn đến nhà họ Mộ!

Viêm Dạ Tước tựa như không xem ra tâm tư cô, thân thể cao lớn đứng ở trước mặt cô, trầm giọng nói: "Du Nhiên, đã lâu không gặp."

Âm thanh của anh rất trầm thấp, khiến Trình Du Nhiên ngẩn ra trong lòng, cái gì đã lâu không gặp, ngày hôm qua bọn họ còn gặp.

Nhưng Mộ Vi Chi nghe nói như thế, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi: "Du Nhiên, các người quen biết?"

"Biết!"

"Không biết!"

Hai người gần như đồng thời phát ra âm thanh, có điều trả lời vừa khéo ngược lại, đây càng thêm rước lấy ánh mắt hoài nghi của Mộ Vi Chi.

Giờ khắc này, cô cảm giác không khí chung quanh mỏng manh, Viêm Dạ Tước, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?

Tới bắt một con mèo cứng đầu cứng cổ, em cho là như vậy là có thể chạy trốn sao? Trình Du Nhiên nhìn thấu đáp án như vậy ở trong mắt Viêm Dạ Tước.

Chợt, bàn tay bao trùm trên đầu Trình Du Nhiên, sắc mặt trầm xuống, hỏi: "Không biết?"

Trình Du Nhiên nhìn lửa giận trong mắt Viêm Dạ Tước, biết mình nói sai nghiêm trọng, nuốt một ngụm nước bọt, kể từ khi gặp phải người này, cô sống sờ sờ như một người khổ, trong lòng thở dài một cái, vội vàng khoát tay nói: "Biết, biết."

"Mộ lão tiên sinh, tôi có vài lời muốn nói riêng với thiên kim của ngài." Lúc này Viêm Dạ Tước mới buông tay ra, hướng Mộ Vi Chi ném một câu nói, liền lôi kéo Trình Du Nhiên đi tới vườn hoa, Tiểu Nặc thấy tình huống không tốt, cũng hấp ta hấp tấp đi theo.

Tất cả mọi người thấy đều có chút không giải thích được, chỉ là, biết đáp án, quan hệ bọn họ không tầm thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK