"Tôi biết rồi." Người được gọi là Dean buông cần câu, khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm phân phó: "Truyền lệnh tất cả tàu chiến bố trí hết tốc độ tiến về phía trước, đi đến địa điểm đã được chỉ định, không có tôi ra lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào hành động thiếu suy nghĩ."
Người nọ ứng tiếng, xoay người đi truyền mệnh lệnh, Dean lại quay đầu hướng người em duy nhất bên cạnh anh ta, nói: "Ban, chú cũng đi xuống chuẩn bị, nhiệm vụ lần này của chú là bắt sống Tần Tử Duệ."
"Dạ, anh cả." Vừa nghe anh cả giao công lao lớn nhất cho mình, trong lòng cảm động, hai anh em đều thuộc gia tộc La Nhĩ Đức cùng họ nhưng khác chi, năng lực của bản thân không tồi, nhưng ở nơi này huyết thống cao hơn tất cả trong gia tộc, bọn họ thủy chung không thể tiến vào bộ phận nòng cốt. Nhưng mà lần này tiểu thư bố trí ván cờ, vì thành lập thế lực thân tín của bản thân, anh ta dĩ nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.
Nhìn em trai vui mừng hớn hở đi xa, Dean thở dài, cũng không biết chuyện này là tốt cho cậu ta hay hại cậu ta.
Cho tới nay nước Anh đều là uy tín lâu năm đế quốc hàng hải, mặc dù hiện tại hơi xuống dốc, vẫn là một trong những bá chủ trên biển cao cấp nhất trên thế giới, gia tộc La Nhĩ Đức đứng đầu nước Anh, ở phương diện trên biển đương nhiên có quyền thao túng tương đối.
Theo chỉ huy tàu chiến, bốn chiếc tàu chiến khác lấy hình chữ V gạt ra hai bên, tiếng động cơ ầm ầm rẽ sóng, phương hướng đi rõ ràng là đảo không tên mà Trình Du Nhiên ở.
Rrên hải đảo không tên, đám người Tần Viễn đã đi xuống gần một giờ, nhưng thủy chung không thấy xuất hiện trên màn ảnh đo, điều này làm cho A Nhĩ Kiệt trở nên gấp gáp, không ngừng chỉ huy thao tác viên di chuyển ống kính ở khắp mọi nơi, cũng không biết làm như thế nào, đáy hồ không thấy bóng dáng như cũ.
Tần Tử Duệ nghiêng người dựa vào trên cây to, nhếch khóe miệng hỏi: "A Nhĩ Kiệt tiên sinh đang tìm người của anh?"
A Nhĩ Kiệt gật đầu theo bản năng, trong giây lát ý thức được có chút không đúng, trong lòng nhất thời cả kinh, chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra cái gì?
Cười gượng hai tiếng mới che dấu luống cuống vừa nãy, bày ra bộ dáng nóng nảy nói: "Đúng vậy, mắt thấy kho báu sắp đến tay, lúc mấu chốt lại không thấy bọn họ xuất hiện, chắc do tôi quá nóng lòng, tôi tin tưởng người của Tần tiên sinh."
"Thật sao?" Tần Tử Duệ nói ý vị sâu xa nói: "Người của tôi thì anh yên tâm, nhưng người của anh thì tôi không thế nào yên tâm, có lẽ bọn họ vĩnh viễn đều sẽ không xuất hiện trên màn hình cũng không biết chừng."
"Tần tiên sinh nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ đáy hồ này còn có cá mập thú dữ sao?"
"Anh tốt nhất không nên lộn xộn, nếu không tôi không phải dám cam đoan đạn sẽ bay ra ngoài." A Nhĩ Kiệt vừa muốn đưa tay phải về phía ngang lưng, súng lục của Tần Tử Duệ đã chỉ ở trước mắt anh ta, cùng lúc đó, một nửa thuộc hạ còn dư lại cũng đồng thời lấy vũ khí ra, bao vây đám người A Nhĩ Kiệt ở trong.
"Không phải Tần tiên sinh đang nói đùa chứ, chẳng lẽ cũng muốn chia một chén súp hay sao?" A Nhĩ Kiệt còn ôm hi vọng Tần Tử Duệ chưa phát hiện ra, cố trấn tĩnh hỏi: "Nếu như Tần tiên sinh cảm thấy tiền thuê không đủ thì chúng ta còn có thể bàn lại."
"Sợ rằng chúng tôi cũng không còn mạng mà xài đâu nhỉ?" Tần Tử Duệ cười lạnh, dùng dao hợp kim bổ một máy khai quật trong đó, kèm theo tiếng dụng cụ bể tan tành, vài vũ khí rớt ra từ bên trong.
"Trang bị cũng không tệ lắm." Nhặt một thanh Desert Eagle đưa cho Trình Du Nhiên, Tần Tử Duệ tiếp tục nói: "Các anh đã muốn đối phó tôi, chẳng lẽ anh không biết trước kia tôi làm gì ư?"
Một hải tặc, bình thường đều phải lấy thân phận người bình thường xuất hiện, cho nên có nghiên cứu rất tinh tế đối với việc cất giấu vũ khí, A Nhĩ Kiệt thế nhưng sai người cất vũ khí ở bên trong dụng cụ, không bị bọn họ phát hiện mới là lạ.
A Nhĩ Kiệt thầm mắng trong lòng mình tại sao tàu chiến còn chưa tới, nhưng mà trên mặt lại là dáng vẻ kinh ngạc: "Tôi nghĩ Tần tiên sinh có chút hiểu lầm, những người này chỉ do tôi tốn tiền mướn tới, cũng không biết bọn họ có mưu đồ gì." Chỉ cần có thể trì hoãn nửa giờ, anh ta không ngại khiến đám người làm chết thay.
Bốp một tiếng, Tần Tử Duệ đánh vào trên cánh tay A Nhĩ Kiệt, nhất thời truyền đến một tiếng hét thảm, máu tươi đỏ sẫm theo cánh tay nhỏ xuống đầu lâu, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
"Tôi không thích quanh co lòng vòng." Tần Tử Duệ cười tà, "Lao sư động chúng như thế, tôi lại rất muốn biết sau lưng anh là thần thánh phương nào? Dĩ nhiên, anh cũng có thể không nói, nếu anh có đầy đủ dũng khí." Thủ đoạn hải tặc bức cung cái gì cần có đều có, anh ta không tin có người có thể chịu được.
"Tao thật đúng là xem thường mày rồi." Đã bị vạch trần, A Nhĩ Kiệt cũng không cần thiết che giấu nữa, mặt dữ tợn nhìn Tần Tử Duệ, mới vừa rồi còn gào thảm đảo mắt đã bị giọng ác độc thay thế: "Cho dù mày có thể phát hiện thì thế nào, mỗi ngày ben trong nước mày uống đều bị tao hạ thuốc độc, muốn sống, tốt nhất nên thức thời một chút."
Vốn còn muốn dùng người dưới giếng uy hiếp, chỉ là nhìn dáng vẻ Tần Tử Duệ không sao cả, hiển nhiên đã sớm có sắp xếp, chỉ có thể nói trước thủ đoạn cuối cùng bảo vệ tính mạng, may mà anh ta vì giành nhiều công lao hơn, trừ hoàn toàn làm theo sắp xếp của tiểu thư ra, còn dùng một chút thuốc có thể làm người ta yếu mềm trộn lẫn vào trong nước ngọt.
"Thật bất hạnh khi phải nói cho anh biết, anh thật sự là quá xui xẻo." Một giọng nói lười biếng truyền đến từ một bên: "Cả Thái Bình Dương có bao nhiêu cái đảo anh không chọn lại cố tình chọn cái đảo tôi rơi trúng."
Tần Tử Duệ cười tà mị nói: "Dám hạ độc ở trước mặt Vua y, sự can đảm của anh thật đúng là rất lớn."
Ngày đầu tiên Tần Tử Duệ cứu Trình Du Nhiên, cô đã phát hiện trong nước có vấn đề, chỉ là cô cũng không để lộ ra, len lén nói với anh ta một lần, sau đó vụng trộm tìm kiếm một vài thứ ở trên đảo có thể tạm thời áp chế độc tính, mặc dù là tạm thời, nhưng kiên trì mười ngày nửa tháng tuyệt đối không thành vấn đề.
"Vua y? Cô là Trình Du Nhiên?" Con mắt A Nhĩ Kiệt đột nhiên mở to, cô lại là đối tượng đầu tiên tiểu thư muốn tìm trong mệnh lệnh, không trách được lần đầu tiên nhìn thấy cô đã cảm thấy quen thuộc, đáng hận là lần đầu tiên gặp mặt Trình Du Nhiên thực sự quá nhếch nhác, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không có nhận ra.
Trình Du Nhiên cười nhạt: "Xem ra còn gặp phải bạn cũ." Danh Vua y coi như vang dội ở hắc đạo, tên Trình Du Nhiên cũng bởi vì có người cố ý truyền ra ngoài, nhưng có thể liên hệ hai người này với nhau, hiển nhiên phải hiểu cô tương đối kỹ.
Có mắt không tròng! Sắc mặt A Nhĩ Kiệt như tro tàn, sớm biết là cô, anh ta thà tự tay trực tiếp hủy bỏ hành động này của mình, tác dụng của Trình Du Nhiên cũng không phải Tần Tử Duệ có thể so sánh.
"Nói đi." Tần Tử Duệ cười cười, đem họng súng chuyển qua một cánh tay khác của A Nhĩ Kiệt: "Anh có thể tiếp tục chống đối, trong súng của tôi còn bảy phát đạn."
"Mày thật độc ác--" A Nhĩ Kiệt liên tiếp oán độc nhìn anh ta, còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, một cánh tay khác cũng bị bắn thủng, nhìn Trình Du Nhiên lắc đầu, nếu như hải tặc không ác độc vậy còn gọi gì là hải tặc?
"Anh còn sáu cơ hội." Tần Tử Duệ tự nhiên thổi một hơi trên đầu súng, trên mặt tràn đầy hài hước.
A Nhĩ Kiệt bình thường vẫn ẩn thân phía sau màn của gia tộc La Nhĩ Đức, vì tìm một mặt lạ hoắc mới chọn anh ta, căn bản chưa từng trải qua tình huống như vậy, hai phát xuống rốt cuộc không chịu nổi, run giọng nói: "Xin đừng nổ súng, tôi nói." Mồ hôi lẫn vào máu chảy xuôi xuống mặt đất, đau đến mức bắp thịt trên mặt anh ta vặn vẹo.
"Sớm nói không phải xong rồi sao." Tần Tử Duệ thu hồi khẩu súng về bên hông, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trình Du Nhiên, rất hứng thú nhìn về phía A Nhĩ Kiệt, mặc dù Lục gia có vô số kẻ thù, nhưng trước đây không lâu đã bị Viêm Dạ Tước truyền ra tin tức giết chết hết, sẽ không có bao nhiêu người có ý đồ với bọn họ mới đúng, lần này chẳng những có thể nhanh chóng tìm tới bọn họ, còn có thể dùng số lượng lớn như thế, hiển nhiên không chỉ đơn giản là vì báo thù.
Tuyến phòng bị trong lòng bị phá vỡ, A Nhĩ Kiệt cũng không tiếp tục giấu giếm nữa, gian nan tựa vào bụi cây nói, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn: "Là tiểu thư Angela của gia tộc La Nhĩ Đức."
Là cô ta? Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, trước kia nhìn thấy người phụ nữ này đã cảm thấy cô ta không tầm thường, không nghĩ tới nhanh như vậy đã biểu hiện năng lực của cô ta rồi.
Nghe được đối phương là gia tộc La Nhĩ Đức, Tần Tử Duệ rõ ràng sững sờ, trong ấn tượng, bọn họ hẳn không xuống tay đối với gia tộc này mới đúng, cho dù đã từng cướp hàng hóa của bọn họ, cũng không thể động can qua lớn như vậy?
Lần này A Nhĩ Kiệt đàng hoàng, tiếp tục nói: "Tiểu thư biết các anh có ân oán với nhà họ Viêm, muốn bắt anh làm quà tặng cho Viêm Dạ Tước."
Thì ra là như vậy, Tần Tử Duệ gật đầu, nếu là như vậy thì giải thích rõ rồi, anh ta cũng biết chuyện đám hỏi hai nhà.
Cô gái này quả nhiên đáng sợ, thế nhưng trực tiếp nhằm vào cô xuống tay! Trình Du Nhiên bên cạnh rất nhanh nghĩ thông suốt mục đích thực sự của Angela khi làm như thế, trong lòng may mắn thì phát hiện sớm, lấy tính tình cô ta, chắc canh sẽ không để Viêm Dạ Tước làm gì Tần Tử Duệ, Tần Tử Duệ được thả đi còn dễ nói, nếu quả thật bị Viêm Dạ Tước giết đi, trong lòng cô nhất định sẽ có khúc mắc, nếu như xuất hiện tình huống tương tự, khó bảo đảm cô sẽ không giống trước vẫn không thừa nhận Tiểu Nặc là con trai Viêm Dạ Tước chủ động rời khỏi Viêm Dạ Tước.
Đủ âm trầm, đủ hiểm! Rất tốt rất tốt, Trình Du Nhiên nhếch khóe miệng, nếu Angela đưa cho cô một món lễ lớn như vậy, cô cũng phải suy nghĩ xem đáp lễ thế nào mới tốt.
Đúng lúc này, ống nói điện thoại trên người Tần Tử Duệ đột nhiên vang lên, là thuộc hạ ở lại canh giữ tàu chiến truyền tới, diễnđàn✪lê✪quýđôn: "Anh hai, phía trước có một tàu chiến lái tới hướng ta."
Cùng lúc đó, ba phương hướng khác cũng đồng thời truyền đến tin tức, bất đồng duy nhất là, bên vách núi cách bọn họ gần nhất có tới hai chiếc.
Sắc mặt Tần Tử Duệ nhất thời âm trầm hơn, một đối năm, ngay vào lúc bọn họ không có chuẩn bị, phần thắng cực kỳ mong manh, hơn nữa nếu muốn bắt sống anh ta, khẳng định làm tốt kế hoạch phòng ngừa chạy trốn, lần này quả thật gay go, anh ta có thể không suy tính sống chết của mình, thậm chí không suy tính đến anh em của anh ta, nhưng anh ta không thể để Trình Du Nhiên gặp phải nguy hiểm, anh ta muốn dùng tính mạng của anh ta bảo vệ cô!
Suy nghĩ một chút, Tần Tử Duệ chuyển sang A Nhĩ Kiệt nói: "Tôi có thể đi với các anh, nhưng các anh phải bỏ qua cho những người khác."