Chỉ là đối với nhà họ Mộ mà nói, ông ta thủy chung chỉ là một người ngoài, trên tay cũng không có chứng cớ hữu hiệu nào, cũng không thể chạy đến trước mặt Mộ Viễn Chi nói với ông ta, đứa nhỏ này có thể không phải của ông ta, lời như vậy sợ rằng không đợi ông ta giải thích cũng sẽ bị người làm nhà họ Mộ đánh đuổi, cho nên bắt đầu từ ngày đó, ông ta dựa vào trước mộ Trình Oánh thề, nhất định phải báo thù cho bà.
Muốn chứng minh là không phải cha con ruột thịt vô cùng đơn giản, xét nghiệm máu, kiểm tra DNA bao gồm cả kiểm tra SNP mới phát minh cũng có thể làm được, nhưng lấy được mẫu máu lại làm cho ông ta gặp phiền toái lớn, bệnh viện nhà họ Mộ lớn cấp thế giới, Mộ Viễn Chi ngã bệnh đều dùng bác sỹ Đông y gia đình, dùng phương pháp bình thường căn bản không lấy được, ông ta chỉ có thể từ từ chờ đợi cơ hội, nhưng một lần đợi liền trợn mắt nhìn đến sáu năm.
Trước khi Mộ Viễn Chi qua đời, rốt cuộc vẫn phải nhắn nhủ mọi người đón bác sỹ Tây y tới trị liệu, mà bác sĩ chủ trị chính là bác sỹ Lâm, nhưng vì để ngừa ngộ nhỡ, trước khi thí nghiệm ông ta dùng danh nghĩa hàng mẫu để cất máu, đều không có người chú ý đến, ông ta mới thận trọng lấy ra ngoài.
Mặc dù Mộ Viễn Chi chết rồi, nhưng chỉ cần ông ta đem báo cáo xét nghiệm giao cho Trình Du Nhiên, ông ta tin tưởng cô sẽ có biện pháp.
Oánh nhi, tôi lập tức có thể báo thù cho em rồi! Bác sỹ Lâm bóp bóp nắm tay, lấy ra vài giọt máu bắt đầu kiểm tra đo lường đâu vào đấy.
Phòng đông lạnh, trong phòng trực ban, tiểu Vương chép chép miệng cảm thán nửa ngày, tiếp tục muốn ngủ, cảm giác đầu đột nhiên đè lên cái gì, cúi đầu xem xét, cũng là biên lai bác sỹ Lâm mới vừa nhắc tới, đang muốn cất đi, mắt liếc qua nhật kỳ cất giữ thì đột nhiên ngây ngẩn cả người --
Phân khu đông lạnh vô cùng nghiêm khắc, ví dụ khu A cất lấy trong ngày, khu B cất giữ trong một tuần, mà khu C ít nhất cũng phải một tháng trở lên, bác sỹ Lâm cất vật này thế nhưng không tới một tuần đã lấy đi, điều này làm cho anh ta nhàm chán nhất thời thấy hứng thú, có cần tới xem một chút rốt cuộc là cái gì hay không?
Bản thân bác sỹ Lâm là một đề tài rất hot ở trong bệnh viện, nếu có thể đào ra tư liệu gì từ trên người ông ta, vậy mình có tư cách thổi phồng với mấy em gái y tá rồi, nói không chừng đến lúc đó còn có thể có ái mộ gì đó.
Nghĩ tới đây, tiểu Vương cũng không ngồi yên nữa, ở trước cửa phòng trực lập tức úp cái bảng, lập tức đi hướng phòng làm việc của bác sỹ Lâm, lúc này chính là thời điểm bệnh viện tương đối nhàn nhã, dọc theo đường đi thế nhưng không có gặp được mấy người, chờ anh ta đi tới cửa phòng làm việc thì càng thêm mừng rỡ, bác sỹ Lâm thậm chí ngay cả cửa cũng không đóng.
Nhìn chung quanh một cái cũng không phát hiện người nào, cẩn thận dựa vào tường nhìn vào trong phòng làm việc, cũng không có phát hiện bác sỹ Lâm ở bên trong, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đem nửa cái đầu vươn vào bên trong nhìn, để cho anh ta thất vọng chính là bác sỹ Lâm lại đang cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm dụng cụ.
Chẳng lẽ là anh ta đã đoán sai? Anh ta thất vọng, đang muốn rời đi, bỗng nghe bác sỹ Lâm bên trong kêu lên: "Thằng bé quả nhiên không phải con trai của Mộ Viễn Chi!"
Giọng nói nhất thời vang lên khiến tiểu Vương sợ hết hồn, còn chưa có lùi về đầu đã đụng vào trên cửa, đau làm anh ta nhe răng trợn mắt, mà ở trong phòng làm việc bác sỹ Lâm cũng đột nhiên tỉnh ngộ lại, nghe âm thanh phía bên ngoài thì nhất thời quát lên: "Ai đấy?"
Nghe được có người đang hỏi, tiểu Vương làm sao còn dám nán lại, không để ý lỗ mũi đang chảy máu, nhanh chân mà bỏ chạy, mắt thấy muốn chạy ra hành lang còn cần một khoảng thời gian, tiểu Vương cắn răng một cái, cũng không quản phòng làm việc bên cạnh rốt cuộc là của ai, mở cửa liền vọt vào.
Bác sỹ Lâm gấp gáp xông ra cửa, cũng không có phát hiện được người nào, có điều ông ta nghe rất rõ thanh âm vừa rồi, biết bí mật bị lộ, cũng không quan tâm dụng cụ chưa dừng lại, đem biên lai và máu còn dư lại bỏ vào trong túi, lập tức rời khỏi bệnh viện.
Mà lúc này, tiểu Vương cho là tránh thoát một kiếp càng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ đến trợn mắt hốc mồm, một nam một nữ lại đang đại chiến trần truồng ở trên ghế sa lon, từ góc độ của anh ta nhìn, nữ rõ ràng đã từng là Mộ phu nhân, hiện nay là tổng giám đốc Vạn Tuyết Cầm!
Tiểu Vương ngu ngơ, Vạn Tuyết Cầm đang phát dục nên không có phát hiện, Viêm Kinh Vũ lại luôn luôn duy trì cảnh giác, thấy đột nhiên có người đi vào thì kích tình trên mặt nhất thời biến mất sạch sẽ, thay vào đó là gương mặt sát khí, mượn thân thể Vạn Tuyết Cầm khẽ chống đứng lên, cũng không mặc quần áo, tiện tay lấy ra một cây súng lục trong túi đặt ở trên bàn chỉ vào đầu tiểu Vương.
"Sao vậy?" Vạn Tuyết Cầm cấm dục nhiều năm, đang tiến nhập vào hoàn cảnh tốt thì Viêm Kinh Vũ đột nhiên rời đi, nhất thời bất mãn duyên dáng kêu to một tiếng, đợi bà ta đứng lên từ trên ghế salon mới chú ý tới sự tồn tại của tiểu Vương, nhất thời bị sợ đến sắc mặt đại biến, vội nắm lấy quần áo bị xé hư che chắn ở trên người.
Phá vỡ chuyện tốt của tổng giám đốc, tiểu Vương bị sợ đến gần như trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, mồ hôi lạnh khiến quần áo anh ta ướt nhẹp, nhìn họng súng đen ngòm, trong óc tiểu Vương đột nhiên lóe lên ý nghĩ, tình hình trước mắt không phải vừa lúc báo lại chuyện bác sỹ Lâm nói ư, vội lớn tiếng kêu lên: "Đừng giết tôi...tôi có tin tức quan trọng muốn bẩm báo với tổng giám đốc."
Mười mấy năm qua, ở bên ngoài Vạn Tuyết Cầm vẫn luôn là một hình tượng hiền thê lương mẫu, nào sẽ nghĩ đến bị nhân viên bệnh viện phát hiện ra, trong lòng nhất thời có manh động giết người diệt khẩu, nhìn vẻ mặt của người nọ không giống như là đang trì hoãn thời gian, lạnh lùng hỏi: "Tin tức gì?"
Da thịt Vạn Tuyết Cầm trắng noãn, khiến tiểu Vương nhìn trợn trắng mắt, may mà anh ta biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ tính mạng của mình, gian nan nuốt một ngụm nước bọt nói: "Chuyện ngày hôm nay tôi không thấy gì cả, nếu như mà tôi đem tin tức nói cho ngài biết, ngài có thể tha tôi một mạng chứ?"
"Chết đến nơi rồi còn dám cò kè mặc cả." Viêm Kinh Vũ hừ lạnh một tiếng, liền muốn tiến lên giết anh ta.
"Hãy nghe anh ta nói đã." Nhìn Viêm Kinh Vũ cười cười, Vạn Tuyết Cầm mới nghiêm mặt nói: "Nếu như hữu dụng đối với chúng tôi, tôi có thể thả anh, chỉ là về sau anh không thể xuất hiện ở đây."
"Nhất định không xuất hiện, nhất định không xuất hiện." Dù sao Tiểu Vương vẫn chưa đủ kinh nghiệm, làm sao có thể là đối thủ của Vạn Tuyết Cầm, vừa nghe mạng sống có hi vọng, không đợi bà ta hỏi nữa lập tức nói: "Mới vừa rồi chính tôi ở cửa phòng bác sỹ Lâm, nghe ông ta nói câu thằng bé quả nhiên không phải con trai của Mộ Viễn Chi."
Tiểu Vương vừa dứt lời, sắc mặt Vạn Tuyết Cầm lập tức trở nên vô cùng khó coi, chuyện này giấu kín trong lòng bà ta hơn mười năm, không ngờ Mộ Viễn Chi chết rồi lại có người tra xét ra chuyện này, vội hỏi: "Còn có người nào biết chuyện này?"
"Hẳn là không có người nào khác." Nói xong, tiểu Vương đem nói đầu đuôi sự việc một lần, đến cuối cùng còn hi vọng Vạn Tuyết Cầm nói lời giữ lời, bỏ qua cho mình, anh ta nào biết, từ lúc anh ta bắt đầu vào cái cửa này, cũng đã không còn đường sống để đi ra.
"Tình yêu của em thật đúng là không ít, không ngờ tôi còn không phải là người đầu tiên khiến Mộ Viễn Chi cắm sừng." Viêm Kinh Vũ cười lạnh, ở trong ánh mắt hoảng sợ của tiểu Vương trực tiếp bóp gãy cổ của anh ta.
"Đứa bé kia là do em bỏ tiền ra mua, nếu là của em, em cũng không độc ác đến mức hàng năm làm chỉnh dung cho nó." Chuyện cho tới bây giờ, Vạn Tuyết Cầm cũng không có gì để giấu diếm nữa, đem tính toán hơn mười năm của mình nói một lần, bà ta không có lựa chọn khác, nếu bởi vì bà ta không thẳng thắn mà đắc tội với Viêm Kinh Vũ, bác sỹ Lâm đem chuyện phơi bày ra, bà ta hoàn toàn xong đời.
"Tôi thật đúng là xem thường em, hóa ra dã tâm của em lớn như thế này." Viêm Kinh Vũ cười tà, tiến lên nắm lấy cằm Vạn Tuyết Cầm, nói: "Chẳng qua tôi chỉ thích người có dã tâm."
Vạn Tuyết Cầm cũng không để ý đến cái tay này mới vừa bóp gãy cổ của tiểu Vương, vội vàng nói: "Hiện tại quan trọng nhất là giết chết cái kẻ khốn kiếp xen vào việc của người khác, nếu để cho hắn chạy đi nói cho Trình Du Nhiên, chúng ta sẽ xong đời."
"Chỉ sợ hắn đã sớm đi."
Ở phương diện này, Vạn Tuyết Cầm cũng không như Viêm Kinh Vũ, cuống quít thay quần áo đi tới phòng làm việc của bác sỹ Lâm, dĩ nhiên đã sớm người đi nhà trống.
Đầu tiên là bị Viêm Kinh Vũ dọa đến ký khế ước bán thân, tiếp lại đụng phải sự tình hơn mười năm qua bị phơi bày, tất cả chủ ý của Vạn Tuyết Cầm cũng biến mất không còn bóng dáng, cứ kéo cánh tay Viêm Kinh Vũ hỏi: "Làm thế nào?"
Viêm Kinh Vũ khẽ mỉm cười: "Bây giờ em quan tâm sẽ bị loạn, theo tôi thấy, điều này cũng chưa chắc là chuyện xấu."
"Anh nói là sử dụng hắn để dẫn Trình Du Nhiên ra ngoài?" Nếu có thể sử dụng việc mua một đứa bé trêu đùa Mộ Viễn Chi hơn mười năm, trí khôn của Vạn Tuyết Cầm dĩ nhiên không phải là thấp, mới vừa rồi là do bí mật không người nào biết bị vạch trần, bây giờ nghe Viêm Kinh Vũ nói, nhất thời phục hồi tinh thần lại, bà ta hoàn toàn có thể không thừa nhận đồ trên tay bác sỹ Lâm, Mộ Viễn Chi đã chết, căn bản là chết không đối chứng.
"Nhưng nếu như cô ta đem Viêm Dạ Tước tới thì làm thế nào?"
"Phụ nữ ngốc." Viêm Kinh Vũ lần nữa đụng ngã bà ta, tiếp tục sự nghiệp mới vừa rồi vẫn chưa xong, ngoài miệng hàm hồ nói: "Hắn không đến thì không phải hắn, muốn Viêm Dạ Tước bất lợi, cũng không chỉ là một mình tôi."
Trong biệt thự gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, bởi vì không yên lòng, cho nên mấy ngày nay Trình Du Nhiên vẫn luôn không rời đi, may mà Lâm đã không phải là cô gái nhỏ đa sầu đa cảm như trước kia, rất nhanh khôi phục trở lại, cũng mượn cơ hội này đạt được quyền lực lớn hơn.
Cùng lúc đó, Trình Du Nhiên chờ được tin tức tốt của Tần Tử Duệ, đám người bị ném ở trên đảo hoang đã đói không ra hình dáng rồi, thấy em trai xui xẻo, Dean nín ba ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được, đồng ý yêu cầu của Tần Tử Duệ, chỉ là trước đó, Trình Du Nhiên còn có một việc phải làm.
Ngón tay khẽ gõ ở trên bàn phím, rất nhanh liền bấm một mã số, nghe giọng nói bên trong nói: "Tiểu Nhiên Nhiên, tôi rốt cuộc đợi được điện thoại của em, chuyện lần trước --"
"Anh câm miệng cho tôi." Chó săn chính là chó săn, chuyện gì đều muốn truy hỏi kỹ càng, bây giờ còn có chuyện quan trọng phải làm, cô cũng không có thời gian lải nhải: "Hỏi anh một vấn đề, ở trong phạm vi thế giới, anh có người cùng ngành tương đối thân quen không?"
"Em có tin?" A Tư nhất thời bắt được ý trong lời nói của cô, phách lối nói: "Người Bắc Cực người Nam Cực người vũ trũ, chỉ cần là nơi có người, thì tôi đều có người cùng ngành!"