"Ba nuôi, ba cảm thấy thế nào?" Văn Long nhìn ba nuôi tỉnh lại, lập tức đi tới bên giường, thận trọng đỡ ba nuôi dậy.
Lão Văn nhìn chung quanh rồi hỏi: "Tước đã tới?"
"Đúng, vị bác sỹ này được anh ấy mang tới, Trình Du Nhiên." Văn Long vẫn tà khí như trước, chỉ vào Trình Du Nhiên đứng ở mép giường nói, lão Văn gật đầu hướng Trình Du Nhiên, Trình Du Nhiên đặt bệnh án cầm trong tay xuống, một bộ dáng vẻ bác sỹ, mở miệng nói: "Lão Văn, u trong não bộ của ông đã loại bỏ, nhưng cần tĩnh dưỡng thật tốt."
Trình Du Nhiên nói, còn không đợi lão Văn nói chuyện, liền đem ánh mắt nhìn về phía Văn Long, nói: "Này, người đã không còn gì đáng lo nữa, có phải anh nên hộ tống tôi rời khỏi nơi này rồi không?"
"Đại tiểu thư của tôi ơi, cô vội vã đi gặp Tước đến thế sao?" Văn Long trêu đùa một câu, sau đó nói với ba nuôi: "Ba nuôi, ba ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa con sẽ xuất phát tụ họp với Tước."
"Ừ, chuyện lần này nhất định phải giải quyết, nếu không thì không biết những cha chú trong Viêm bang lại muốn nói gì." Vẻ mặt lão Văn nghiêm nghị, hoàn toàn không giống như người mới vừa làm xong giải phẫu, trong mắt quét qua một tia lạnh lẽo.
"Ba nuôi, xin yên tâm ạ." Văn Long “dạ”, sau đó nhìn Trình Du Nhiên, nói: "Có đi hay không?"
Trình Du Nhiên thở dài trong lòng, xem ra mình thật sự vào ổ sói, trong ngoài nơi này, từ trên xuống dưới, một hai đều ác độc như lão đại của bọn họ.
Vẫn nhanh chóng rời xa thì hơn, đang bước chân ra, sau lưng vang lên âm thanh: "Vị này là bác sĩ Trình nhỉ, tôi còn chưa nói tiếng cám ơn với cô."
"Tôi thu tiền làm việc mà thôi." Trình Du Nhiên nói hời hợt, bây giờ mặc dù còn chưa thu tiền, nhưng món nợ này cô tuyệt đối sẽ không tiện nghi cho Viêm Dạ Tước.
Lão Văn hình như nhìn thấu khó chịu trên mặt cô, nói: "Như vậy thì mong lần sau chúng ta gặp lại, tôi sẽ cám ơn cô thật tốt."
"Tôi nghĩ, ông đừng bảo là lần sau gặp mặt tôi, thấy bác sỹ cũng không hay đâu." Trình Du Nhiên nói xong, quay người ra khỏi gian phòng, cô cũng không muốn đến nơi này lần nữa, cho nên, gặp mặt lại thì mi đi, lão Văn nhìn bóng lưng cô tiếu sái, không tự chủ cười cười.
Giữa trưa, mặt trời lên cao.
Trình Du Nhiên đi theo Văn Long xuất phát lên đường tụ hợp với Viêm Dạ Tước, mười chiếc xe quân dụng nhanh chóng xuyên qua rừng cây, xem ra, lần này Somalia rất nhanh sẽ bắt đầu náo nhiệt.
Không chỉ là náo nhiệt, Trình Du Nhiên thấy, còn sẽ có chuyện nguy hiểm hơn, cô thật không muốn chết, nếu có thể, cô thật muốn mình rời đi, nhưng con trai vẫn còn ở trên tay Viêm Dạ Tước, cô. . . . . .
Lúc này, đồng hồ trên tay cô chợt phát ra hai tiếng tích tích, đó cũng không phải đồng hồ điện tử bình thường, là Tiểu Nặc lấy được từ chỗ Ngải Sâm đưa cho cô, có thể nhắn tin tức như điện thoại, khi tiến vào căn cứ địa, vẫn luôn không có tín hiệu, giống như hiện tại đã có một chút tín hiệu, âm thanh này, hẳn là có tin tức.
Cô đè xuống chốt nhấn, thấy trên màn ảnh nho nhỏ xuất hiện phụ đề: mẹ, bọn họ đưa con về nhà rồi.
"Cô đang làm gì vậy?" Văn Long quay mặt sang hướng Trình Du Nhiên hỏi.
Trình Du Nhiên lập tức thu tay lại, thản nhiên nói: "Nhìn thời gian, không được à?" Viêm Dạ Tước đã phái người đưa Tiểu Nặc về nhà rồi, coi như người đàn ông này có chút lương tâm.
"Tiểu thư, cô cũng không cần gấp gáp muốn gặp được Tước như thế, tôi vẫn tò mò, cô có quan hệ như thế nào với Tước!" Văn Long không có việc gì liền hỏi cô cái này, cô có thể có quan hệ thế nào cùng anh ta, một chút cũng không có, nếu không phải bị anh ta ép tới nơi này, cô mới sẽ không tới loại rừng hoang núi sâu, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng bị người giết chết cũng không biết ——
Chợt, một tiếng nổ mạnh kịch liệt xẹt qua chân trời, Trình Du Nhiên ngẩn ra, sẽ không thật bị mình nói trúng chứ!
"Anh Long, có mai phục!"
Lời này vừa dứt, mấy hàng ngũ tiến đến chỗ bọn họ, chỉ thấy người cầm đầu ra dấu tay, nhất thời, tiếng súng mãnh liệt, mưa đạn quét ngang.
Thật là quạ đen, nói gì tới nấy, mắt thấy một người hướng cô nổ súng, Văn Long ấn đầu cô, tay trái bóp cò súng, một viên đạn lập tức kết thúc tính mạng đối phương.
Vào giờ phút này, trên mặt của anh ta không còn bộ dáng hi hi vừa rồi, khôi phục vẻ nghiêm túc, mang theo một đội người tiến lên phản công, triển khai một cuộc dã chiến máu tanh.
Rừng cây vốn an tĩnh nhất thời nổi lên tiếng súng, đạn vô tình xuyên phá không khí, tay chân Trình Du Nhiên linh hoạt đi theo bọn họ, lúc này, cô mà không thông minh một chút, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ cũng không còn.
Chung quanh, người không ngừng nhập vào trong vũng máu, tiếng đạn nổ tung, tiếng người kêu thảm thiết, trong mắt Văn Long tối tăm, lấy ra một khẩu súng từ trên thân kiên quyết thả vào lòng bàn tay Trình Du Nhiên.
"Cô bảo vệ tốt cho mình, chiếc xe trước mặt kia, cô nghĩ biện pháp rời đi trước."
Kẻ địch đông đảo, vô số đạn bắn càn quét ngăn cản bọn họ đi tới, Văn Long không thể làm gì khác hơn là tìm một vị trí tốt nhất, nắm súng bắn tỉa lên, tiến hành ngăn chặn tầm xa, giúp đỡ người còn lại dẫn bộ phận hỏa lực ra, giờ phút này, ngay cả bom cũng bắt đầu ném ra, tình hình chiến đấu mãnh liệt giống như là chiến trường——
"Hộ tống bác sĩ Trình rời đi!" Văn Long ra lệnh, rất rõ ràng đây là mai phục, như vậy thấy rằng trong bang phái còn có nội gian, nhưng anh ta đã đồng ý Tước, sẽ dẫn cô ấy rời đi an toàn.
Tay Trình Du Nhiên nắm lấy súng, nhíu nhíu mày, nói thật thì cô có thể coi là có sở trường dao thuật, kêu cô cầm đồ chơi, cô thật đúng là không biết làm sao, mặc kệ, rời đi trước rồi nói, cô còn phải trở về đoàn tụ với con trai cô!
Lúc này, hai người yểm hộ cô băng qua rừng mưa đạn, đi tới trước xe.
"Bác sĩ Trình, cô lái xe theo hướng quốc lộ, đi về phía trước sẽ an toàn." Hai người đem vật cầm trong tay sau chỉ đường cho Trình Du Nhiên, giao phó xong, lập tức lấy Laser Gun từ trên xe xuống, quay đầu lại trợ giúp anh Long của bọn họ.
Trình Du Nhiên lên xe, đây là một cơ hội tốt, cô có thể rời khỏi nước Thái trở về Hồng Kông, nghĩ tới đây, cô đang muốn nổ máy xe, liền gặp tình cảnh chiến đấu kịch kiệt sau lưng, hai người mới vừa đưa mình tới đều trúng đạn ngã trên mặt đất.
Một chiếc xe tải lái tới, két một tiếng, cửa xe hàng mở ra ——
Bên trong vô số người đứng, tay cầm súng máy, sắc mặt ngông cuồng nhìn bọn họ, hôm nay đường ra duy nhất của bọn họ chính là địa ngục!
Địa ngục? Trình Du Nhiên cô cũng không có đồng ý!
Trình Du Nhiên hạ quyết tâm, dùng miệng cắn khẩu súng, cô sẽ không nổ súng, cái này cũng không đại biểu cô không thể phản kích, đạp chân ga, bánh xe cấp tốc xoay tròn, thuần thục ngăn cản, chân phải chợt giẫm, gia tăng chân ga, bánh sau xoay tròn như tốc độ ánh sáng, cùng mặt đất cọ sát ra một làn bụi mù, khéo léo quay đuôi về, két một tiếng ——