Lời nói của Trình Du Nhiên giống như một con dao găm ghim vào ngực Lâm, chỉ một thoáng đã khiến đầu óc cô ấy trống rỗng.
Cô ấy yêu Khải Tát, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy người đó, cô ấy đã không thể tự kiềm chế mà yêu anh ta, chỉ là địa vị hai người quá cách xa, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, mà anh lại là người thừa kế gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, cho nên mới đầu khi bọn họ mến nhau đã bị tất cả mọi người phản đối.
Tuy vậy, cuối cùng bọn họ vẫn đi cùng với nhau, gả cho Khải Tát hai năm tới nay, chưa sinh cho anh ta được một đứa con, không phải cô không nghĩ tới, mà anh ta biết cô ấy có bệnh, chỉ bằng điều đó thôi, cũng đủ khiến vị trí người thừa kế của Khải Tát bị lung lay, gia tộc sẽ không chọn một người mà không có con cháu thừa kế, vì Khải Tát, cũng vì chính cô ấy, cô ấy liều lĩnh tính mạng mang thai đứa nhỏ.
Song quay đầu lại, Khải Tát lại chỉ có nửa phần trăm hi vọng sống sót, cho dù cô đã anh lừa tôi gạt người trong gia tộc, tôi luyện không để lộ buồn vui, cũng bị lời nói của Trình Du Nhiên dọa cho sợ ngây người.
Mặt Trình Du Nhiên đồng tình nhìn người bạn cũ, không làm giải phẫu, người thực vật, làm giải phẫu, chỉ có nửa phần trăm hi vọng sống sót, lựa chọn như vậy, đối với người liên tiếp gặp tai nạn như Lâm mà nói quả thật là quá mức tàn nhẫn, có điều cô ấy cần phải làm ra sự lựa chọn này, không người nào có thể giúp được cô ấy, hơn nữa kéo dài thời gian càng lâu, tỷ lệ sống sót cũng càng thấp.
Thở dài, Trình Du Nhiên nhỏ giọng nói: "Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ càng, mấy ngày nữa làm giải phẫu cũng không có ảnh hưởng gì." Cô có thể hiểu được tâm tình của Lâm, nhưng cô cũng đồng thời là một bác sỹ, cô nhất định phải đem toàn bộ sự việc nói với người nhà bệnh nhân.
"Không cần chờ đâu, hiện tại liền làm." Lâm đột nhiên tỏ thái độ khác thường, mặt kiên định nói: "Thay vì cứ nằm nửa chết nửa sống như vậy, còn không bằng buông tay đánh một trận, như vậy ít nhất còn có hi vọng tỉnh lại, tôi nghĩ nếu như Khải Tát biết, anh ấy cũng sẽ tán thành lựa chọn của tôi."
Trên thực tế, lựa chọn như vậy, đối với cô ấy mà nói là cực kỳ bất lợi, Khải Tát còn sống một ngày, cô ấy có thể tạm thời làm người nói chuyện, mẹ con họ cũng sẽ bình an, chỉ cần một thời gian nhất định, bằng thủ đoạn của cô ấy là có thể hoàn toàn nắm trong tay gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, mà bây giờ làm giải phẫu, chỉ cần giải phẫu không thành công, mẹ con họ sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần Khải Tát có thể sống lại, cô ấy cũng có thể buông tha mọi thứ.
"Tốt." Trình Du Nhiên gật đầu một cái, đẩy cửa phòng giải phẫu ra nói với mấy bác sỹ gia đình: "Chuẩn bị giải phẫu."
Hai người nói chuyện rất nhỏ, cho nên căn bản cũng không có nghe được đoạn đối thoại giữa bọn họ, thấy phu nhân mời thần y tới lại muốn sắp xếp giải phẫu, nhất thời vô cùng phấn khởi, còn tưởng rằng những tháng ngày khổ sở của bọn họ rốt cuộc cũng chấm dứt rồi, nhưng không biết giải phẫu này đối với bọn họ là một bước lên Thiên đường, hay một bước xuống Địa ngục, hơn nữa khoảng cách với Địa ngục còn gần vô hạn.
"Không được để bất cứ ai quấy rầy." Trình Du Nhiên cho Lâm một ánh mắt tôi sẽ cố hết sức, sửa quần áo ngay ngắn đi vào phòng giải phẫu lần nữa, theo âm thanh dụng cụ vang động, đèn dùng cho việc giải phẫu hội tụ tia sáng đến vết thương của Khải Tát, Trình Du Nhiên giơ tay lên cầm dao mổ, nhanh chóng tiến vào trạng thái Vua y.
Não bộ là bộ máy phức tạp nhất trong cơ thể người, phía trên giăng đầy những loại thần kinh chức năng, không cẩn thận cắt đứt bất kỳ một cái nào, cũng sẽ tạo thành tổn thất không thể bù đắp đối với thân thể con người, dùng thời gian ước chừng nửa tiếng, Trình Du Nhiên mới tách được tất cả thần kinh mạch máu chung quanh vết thương ra, lộ ra viên đạn cắm ở bên trong.
Mặc dù trước đó đã dùng dụng cụ xem qua, nhưng chân chính dùng mắt nhìn thấy, mấy bác sỹ gia đình mới phát hiện thương thế rất nặng so với suy đoán, từ trong đáy lòng bội phục Trình Du Nhiên, thương thế nghiêm trọng như thế, sợ rằng cũng chỉ có vị thần y này mới dám động thủ mà thôi.
Trình Du Nhiên hết sức trấn định, phương pháp giải phẫu bằng tay đã không có tác dụng, trực tiếp cầm lấy hai quả bơm kim tiêm nhẹ nhàng kích động, đúng lúc này, pằng một tiếng, âm thanh tiếng súng thật lớn vang lên, mặc dù cánh tay Trình Du Nhiên không động, nhưng tiếng súng đã khiến Khải Tát nằm ở trên giường có chấn động nhè nhẹ, những thần kinh đã mảnh như sợi tóc lần này bị chấn động, phụt một tiếng, đứt làm hai đoạn.
Đột nhiên có biến cố, khiến tay Trình Du Nhiên cầm bơm kim tiêm phải bất động ở giữa không trung, mấy bác sỹ gia đình càng thêm sợ hãi, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lâm ở bên cạnh chú ý từng chút, thấy đột nhiên xảy ra tình huống như thế, trong lòng nhất thời có dự cảm xấu, không dám quấy nhiễu Trình Du Nhiên, dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía cô.
Trình Du Nhiên thở dài, hai bơm kim tiêm mang theo vết máu bị cô ném vào trong bồn bên cạnh trừ độc, giải phẫu quan trọng nhất chính là lúc lấy đạn, giải phẫu vốn chỉ nắm chắc nửa phần trăm trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc.
Cùng lúc đó, âm thanh tít tít từ trên dụng cụ bên cạnh truyền đến, số liệu trên dưới điện tâm đồ đột nhiên kéo thành một đường thẳng vô hạn, dọc theo người đi xuống. . . . . .
"Không!" Lâm mất khống chế kêu một tiếng, không cần hỏi thăm, cô ấy đã biết chuyện không xong, kết quả thế nhưng khiến cô ấy khó có thể tiếp nhận, Khải Tát cứ thế rời đi?
"Xin lỗi." Trong lòng Trình Du Nhiên cũng không có cảm giác, làm bác sỹ chợ đen từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên cô thất thủ, hơn nữa bệnh nhân còn là chồng bạn tốt của cô, mặc dù giải phẫu thất bại cũng không phải do cô tạo thành, nhưng dù sao đã bị chết trong quá trình cô giải phẫu.
"Việc này không trách cậu." Lâm khôi phục rất nhanh, nhìn thân thể Khải Tát cười cười: "Như vậy cũng tốt, đỡ phải cả ngày nằm ở trên giường sống không bằng chết."
"Lâm --"
Vừa muốn nói gì, liền bị Lâm ngắt lời: "Có hứng thú theo tôi đi ra xem một chút hay không?" Nói xong, đưa cho cô một khẩu súng.
Trình Du Nhiên không chút do dự nhận lấy khẩu súng, cô cũng muốn nhìn xem, cái kẻ khốn kiếp khiến mình thất bại lần đầu tiên rốt cuộc là ai.
Trong sân, một người đàn ông da trắng mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, đang cười lạnh nhìn thuộc hạ của Lâm quỳ dưới đất, anh ta tên là Uy Liêm, là một trong những anh em của Khải Tát, đồng thời cũng là người nói chuyện kế nhiệm của gia tộc, chỉ là mấy năm này ở dưới sự giúp đỡ của Lâm, Khải Tát đã có ưu thế tuyệt đối lấy được vị trí người nói chuyện của gia tộc, mới vừa rồi thậm chí có kẻ không biết sống chết muốn ngăn cản anh ta đi vào, anh ta tiện tay nổ súng với người nọ.
"Như thế nào, còn muốn cản cản tôi sao?" Uy Liêm đứng tại chỗ thổi nòng súng vẫn còn khí nóng, mặt khinh thường hỏi.
"Phu nhân đã phân phó" Trên đùi trúng đạn, người nọ đã không cách nào đứng thẳng lên, nhưng mà vẫn cắn răng nói: "Không được cô ấy ra lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào." Mấy người bên cạnh cũng đồng thời dùng nét mặt đầy vẻ giận dữ nhìn Uy Liêm, kiên định ngăn cản trước mặt anh ta.
"Phản là chúng mày!" Bị mấy người ngăn ở bên ngoài, Uy Liêm nhất thời giận dữ, súng lục quét tới quét lui ở trên người mấy người, nói thế nào thì anh ta cũng con em của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, lại bị một đám người làm ngăn ở bên ngoài, nếu như không cho bọn họ thấy một chút gì đó, về sau anh ta sao còn chỗ đứng trong gia tộc Hoắc Bối Nhĩ?
Đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy một giọng nữ từ xa đến gần: "Uy Liêm, chú lại dám nổ súng ở trong sân này, trong mắt chú có còn gia tộc hay không?"
Sắc mặt Lâm khó coi đi tới, sau lưng dĩ nhiên có Trình Du Nhiên đi cùng.
Thấy chính chủ tới, Uy Liêm nhướng nhướng mày, không quan tâm nói: "Chị dâu, tôi thấy chị nên dạy dỗ lại mấy tên thuộc hạ này, tôi chỉ muốn đi vào nhìn anh cả một chút, bọn họ lại dám ngăn cản."
"Chú thật đúng là sẽ trả đũa." Lâm hừ lạnh, nói: "Gia chủ sớm có lệnh, không thể tùy tiện quấy rầy Khải Tát dưỡng bệnh, hiện tại chú chẳng những tự mình xông vào, còn làm người của tôi bị thương, chẳng lẽ chú không để gia chủ ở trong mắt?"
"Hình như chị dâu hiểu sai ý của gia chủ" Uy Liêm bĩu môi khinh thường: "Gia chủ ra lệnh là với người ngoài, tôi là em ruột của anh cả, đến thăm anh cả cũng là chuyện đương nhiên, ngược lại là chị, mang một người xa lạ vào nhà này, không biết chị dâu có mục đích gì?"
Kể từ khi Khải Tát trúng đạn, Lâm vẫn không nói ra, chỉ nói là dưỡng bệnh, nhưng mấy anh em Uy Liêm chờ đợi đều cảm thấy kỳ quặc, nếu không phải là Gia chủ ra lệnh, chỉ sợ đã sớm xông vào, hôm nay thuộc hạ báo lại nói Lâm mang theo một người phụ nữ xa lạ vào sân nhỏ, nhất thời khiến anh ta tò mò, muốn thông qua chuyện này đến thăm hạ anh cả xem thật hư, vị trí người nói chuyện gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, anh ta đã mơ ước lâu rồi.
"Cô ấy cũng không phải là người xa lạ gì." Lâm lạnh lùng nhìn Uy Liêm, nói: "Hai thuộc hạ của chú cũng đã nói qua với chú rồi nhỉ, cô ấy là phu nhân của Viêm Dạ Tước - người nói chuyện Viêm bang."
"Phu nhân của Viêm Dạ Tước?" Uy Liêm cười ha ha nói: "Sao tôi không nghe nói Viêm Dạ Tước kết hôn, lại nói phu nhân của Viêm Dạ Tước phải là Angela của Gia tộc La Nhĩ Đức mới đúng, chị dâu sẽ không cảm thấy tôi ngay cả da vàng cùng da trắng cũng không phân rõ chứ? Hôm nay bất luận như thế nào tôi cũng muốn gặp được anh cả, nếu không, chính là chị dâu cố ý giấu giếm, nói không chừng anh cả đã bị chị hại chết!"
Nghe được Lâm xác nhận thân phận của Trình Du Nhiên, Uy Liêm càng không kịp chờ đợi muốn đi vào, bởi vì anh ta biết rõ, Trình Du Nhiên còn có một thân phận khác -- Vua y chợ đen, điều này nói rõ anh cả sắp không được, chỉ cần anh ta thêm chút sức, vị trí người nói chuyện chính là của anh ta.
"Được, chú đã muốn gặp anh cả của mình, vậy tôi sẽ thành toàn cho chú." Thái độ Lâm khác thường, nhất thời khiến Uy Liêm ngẩn người, ngay sau đó họng súng đen ngòm chĩa sang, Uy Liêm nào biết, Lâm đã sớm bởi vì anh ta cắt ngang Trình Du Nhiên giải phẫu khiến cho chồng cô ấy chết mà liệt vào danh sách đối tượng phải giết, nếu chuyện ngày hôm nay đã không thể bỏ qua, cô không ngại tiễn anh ta một đoạn.
"Chị dâu, anh --"
Pằng một tiếng, đạn bắn thẳng vào mi tâm của Uy Liêm, tay trái chỉ hướng Lâm vẫn chưa hoàn toàn mở rộng ra, một đôi mắt hoảng sợ khó có thể tin nhìn về phía Lâm, đến chết anh ta cũng không hiểu, rốt cuộc Lâm dựa vào cái gì, lại dám bắn chết người trong gia tộc mình.
Mấy tên thuộc hạ bị hành động của cô dọa cho sợ ngây người, một người trong đó tương đối lão luyện, vội vàng nói: "Chị dâu, có muốn lập tức xử lý anh ta trước hay không?" Tự giết lẫn nhau, nếu để cho người trong gia tộc biết, hậu quả khó mà lường được.
Đúng lúc này, một thuộc hạ vội vàng chạy vào nói: "Chị dâu, Gia chủ mang theo một số người tới, lập tức tới ngoài cửa viện."