"Đúng, chuyện cực tốt!" Nửa đêm hôm qua trở lại Hongkong, sáng sớm đã phải đi làm, thật đúng là hành hạ, Trình Du Nhiên còn ngáp một cái, nói: "Tốt đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ."
"Ơ, là ai khiến em ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ? Cũng quá mạnh nhỉ?" Đại Vĩ nói càng thêm hăng say, còn mang theo giọng nói cởi mở, Trình Du Nhiên liếc anh ta một cái, nhanh chóng tiến vào thang máy, tiểu tử này đi theo vào rất nhanh, lại mở miệng nói: "Chẳng lẽ là thất tình dẫn đến mất ngủ? Điều này thật sự là thật tốt quá, đầu tiên nói trước, em phải để lại cơ hội này cho tôi, để cho tôi một lần yêu em đủ."
Trình Du Nhiên thật sự là không muốn để ý tới cái người đàn ông hoàn toàn không phân biệt được hoàn cảnh đã hô to tuyên ngôn tình yêu, theo cô biết, lời như vậy, anh ta cũng không chỉ nói với một mình cô, cho nên cô cũng không coi trọng lời anh ta nói, cho anh ta một cái xem thường, liền đi tới phía khoa phụ sản, ngàn vạn lần không được vào ba tháng này lại làm cho chậm trễ không thể tốt nghiệp, không thì mất mặt lớn.
Bên trong phòng họp, mấy vị bác sỹ cũng đã đến, riêng có bác sỹ Lưu được xưng danh là thần mặt đen không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, mắt thấy thời gian cũng sắp tới rồi, cửa phòng họp chợt mở ra.
Trình Du Nhiên đi vào, một thân áo bác sỹ trắng như tuyết mặc lên người, tóc dài ghim lên chỉnh tề, nhìn bác sỹ Lưu kéo ra một nụ cười đẹp mắt, giọng nói trong trẻo: "Thực tập sinh Trình Du Nhiên trình diện."
Tiếng tăm của Trình Du Nhiên đã sớm nổi danh ở cái bệnh viện này, đi làm thường đến muộn đã đành, liên tục hai lần thi tốt nghiệp cũng đến muộn, người ta không đủ tư cách thi, mà cô bởi vì không có vượt qua kiểm tra, vì thế đều không có ghi chép bác sĩ thực tập, bác sỹ Lưu đẩy mắt kính gọng đen một cái, quan sát Trình Du Nhiên rồi nói: "Nếu mọi người đến đông đủ, vậy chúng ta họp thôi."
Trước khi tới, đã có người nhắc nhở cô, cẩn thận bác sỹ Lưu, rất nhiều thực tập sinh đều không thể tốt nghiệp dưới tay của bà ta.
Cũng rất may, thời gian vừa vặn, lần này không có trễ, nếu không vị bác sỹ Lưu này tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình, Trình Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.
Chỉ họp có mười phút ngắn ngủn, bác sỹ sẽ phải tách thực tập sinh ra để tiến hành công việc, Trình Du Nhiên nhìn mấy chữ phân công hoa văn trong tay mình, khóe miệng bứt lên nụ cười cứng ngắc, này, thật đúng là quá coi trọng cô, lại phân cô làm thuộc hạ của bác sỹ Lưu.
"Còn lo lắng cái gì? Còn không đi?" Bác sỹ Lưu đứng lên từ trên ghế, nhìn sang Trình Du Nhiên, lạnh lùng nói.
Trình Du Nhiên hít sâu một hơi, nhanh chóng đi theo, nếu trời cao giáng xuống cho mỗi người: nhất định phải lao tâm khổ chí, mệt mỏi gân cốt, đói da thịt, thân khốn cùng, phe phẩy loạn lên thì phải nhẫn nhịn chịu đựng, không thể phản kháng.
Song những lời này thật đúng là nghiệm chứng ở trên người cô, từ lúc họp xong đã theo bác sỹ Lưu giải phẫu, tìm phòng, hội chẩn, chớp mắt đã đến xế chiều, cô thật sự là vừa mệt vừa đói, nếu không phải là sandwich buổi sáng của thím Vân có rất nhiều nguyên liệu thì cô khẳng định là không được rồi.
Rốt cuộc, lúc bác sỹ Lưu đồng ý, cô mới có thời gian đi phòng ăn tầng ba ăn một chút gì, nhân tiện uống ly cà phê để nâng cao tinh thần.
Dinh, cửa thang máy mở ra, mấy người đàn ông cao lớn tây trang màu đen đứng ở bên trong, bọn họ đi ra ngoài trước, sau đó có một cô gái bụng to đi ra, Trình Du Nhiên có chút buồn ngủ vừa ngẩng đầu, thấy rõ cô gái đi ra, tinh thần lập tức lên.
"Lâm? !"
Cô gái chợt bị gọi lại lúc này mới ngẩng đầu, xuyên thấu qua kính đeo mắt màu trà nhìn người gọi mình, đầu tiên là hơi do dự, rất nhanh, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt lập tức trở nên kích động, một tay đỡ bụng, đi tới trước mặt Trình Du Nhiên, tháo kính đeo mắt xuống, trong đôi mắt xanh biếc hẳn là kinh ngạc: "Cathy, sao lại là cậu? Rốt cuộc sáu năm qua cậu đã đi nơi nào, trôi qua có tốt không?"
Nhìn thấy bạn tốt nhiều năm, Eiffel Lâm kéo tay Trình Du Nhiên, kích động nói một tràng, đều hỏi cô sáu năm qua như thế nào.
Trình Du Nhiên mở hai tay ra, đột nhiên cười cười, nói: "Không phải tôi rất tốt sao? Xem cậu lo lắng vớ vẩn kìa, ngược lại cậu ấy, Lâm, cậu biết rõ cậu. . . . . ."
Còn chưa có nói xong, đã bị Lâm ngăn cản, sau đó nhìn về phía mấy người đàn ông bên cạnh, dùng Anh văn nói: "Các người chờ tôi ở chỗ này, tôi có mấy lời muốn nói với bạn tôi."
Nói xong, Lâm kéo Trình Du Nhiên đi tới bên cửa sổ.
Trình Du Nhiên đỡ cô ngồi xuống ghế dài ở hành lang, quan sát cái bụng to ra của cô, cau mày lại nói: "Cậu có con? Cậu biết rõ thân thể của mình, sao lại mạo hiểm như vậy?"
Lâm không còn là thiếu nữ không buồn không lo ngày xưa mà Trình Du Nhiên biết, có chút khổ sở, đưa tay cầm tay Trình Du Nhiên.
"Ba năm trước đây tôi lấy Khải Tát, tôi cho là chúng tôi yêu nhau nên cái gì cũng không để ý, nhưng cậu cũng rõ, ở trong gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, tôi không sinh đứa bé, không chỉ tôi, ngay cả Khải Tát đều sẽ không có địa vị." Trình Du Nhiên biết cô và Khải Tát yêu nhau từ rất sớm, ba năm trước đây, khi cô xem báo chí, nhìn cô ấy gả cho Khải Tát, cô cũng vui mừng thay Lâm, nhưng cô lại không ngờ Lâm biết tính toán như vậy.
"Cho dù là như thế, cậu cũng không thể lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn, từ nhỏ cậu đã mắc bệnh tim bẩm sinh, trong lúc mang thai gánh nặng sẽ càng lúc càng lớn, dù cậu chịu nổi những thứ này, nhưng sinh con rất dễ sẽ là một thi thể hai mạng."
"Cathy, tôi đều biết những thứ này, vì thế mà mấy tháng qua tôi đều rất cẩn thận, cũng làm theo bác sỹ dặn dò, không phải cậu không biết tình hình mấy năm nay trong gia tộc Khải Tát, anh ấy yêu tôi, tôi không thể trơ mắt coi như không trông thấy, tôi muốn làm chuyện gì đó cho anh ấy, hiện tại tôi tốt lắm, nói về cậu đi, sáu năm qua, trừ ba năm trước cậu sai người tặng một phần quà tặng cho tôi, cũng không có một chút tin tức, sao cậu ở Hongkong, lại còn làm bác sỹ ở nơi này?"
Trình Du Nhiên gật đầu một cái, cũng không có nói cặn kẽ chuyện xảy ra mấy năm này, Lâm lại mở miệng hỏi: "Cậu không định trở lại Newyork, về nhà sao?"
"Hiện tại tôi rất tốt, những chuyện kia để sau này hãy nói."
"Cậu không muốn nói, tôi cũng không hỏi, tôi còn có một số việc, đi trước nhé!"
"Bây giờ cậu đang có thai, nhất định phải coi chừng, ở Hongkong có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi." Trình Du Nhiên nhập số điện thoại của cô vào trong di động của cô ấy, vẫn còn có chút lo lắng.
"Cathy, cám ơn cậu." Lâm cười cười, bốn gã vệ sĩ đi tới, dẫn cô ấy rời đi, nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, Trình Du Nhiên cảm giác có chút không được thích hợp, vừa lúc đó, một y tá vội vã chạy tới hướng cô.
"Bác sĩ Trình, bác sĩ Trình, rốt cuộc tìm được cô."
"Làm sao vậy?" Trình Du Nhiên lấy lại tinh thần, hỏi.
Y tá nói một hơi: "Có người tìm cô, đang ở phòng nghỉ ngơi."