.
.
Ngay vào lúc mọi người tụm lại một chỗ ầm ĩ chuyện đánh nhau, Thu Nhi đột nhiên cảm thấy bụng dưới một trận co thắt, tiếp theo liền căng ra đau đớn, trận đau này rất mãnh liệt, Thu Nhi bất giác kêu lên. Tướng quân quay đầu lại, thấy Thu Nhi đang gập lưng, sắc mặt lại không tốt, lập tức bỏ lại tụi nhỏ đang nổi giận chạy về chỗ Thu Nhi.
“Xảy ra chuyện gì? Chờ ta gọi lão cha tới!” Không chờ tướng quân đứng dậy đi tìm, Tiểu Hoan Nhi đã mang Thái y lại đây. Yến Thái y sờ qua bụng lại xem qua mạch, nói với tướng quân: “Ôm hắn vào trong phòng đi!”.
Ba đứa nhỏ lo lắng theo sát Thu Nhi và tướng quân cùng nhau về phủ. Vào phòng, tướng quân đặt Thu Nhi trên giường, Thái y đắp chăn cho Thu Nhi rồi đích thân sờ nắn bụng hắn, nói: “Thu Nhi, bắt đầu rồi, đứa nhỏ này sợ là sắp sinh!”.
Thu Nhi hiện tại đã nói không ra lời đau đớn, hắn quên tính ngày, đứa nhỏ này chỉ có hơn tám tháng, liền hỏi Thái y: “Đứa nhỏ lúc này đi ra có phải quá sớm hay không?” Thái y nói Thu Nhi không cần lo lắng, lần này hắn dưỡng rất khá, cho nên đứa nhỏ đi ra sớm một chút cũng không vấn đề gì.
Chỉ cần đứa nhỏ không có vấn đề Thu Nhi cũng không còn gì phải lo lắng, sau này sẽ phát sinh những gì hắn tương đối rõ ràng. Thái y dặn dò tướng quân phải luôn luôn một tấc không rời Thu Nhi, ở thời điểm hắn đau bụng thì giúp hắn day day thắt lưng và xoa bóp bụng, hoặc là đỡ Thu Nhi đi lại một chút.
Đến đêm, mọi người đều ngủ, chỉ có Thu Nhi đang đầu đẫm mồ hôi cùng với tướng quân phía sau hắn là còn tỉnh. Tướng quân một tay buông thõng trên bụng Thu Nhi, một tay nhẹ nhàng day, ý muốn giảm bớt đau đớn cùng khó chịu ở ngực cho ThuNhi. Cơ thể Thu Nhi run run, nước mắt không ngừng rơi xuống. Tướng quân hỏi hắn có phải vô cùng đau đớn hay không, ThuNhi lắc đầu, thốt ra hai chữ: ………Hạnh phúc!
Thu Nhi nói một câu hạnh phúc khiến cho tướng quân suýt chút không kìm được nước mắt. Thu Nhi có thể trong tình trạng này mà nói hạnh phúc, tướng quân thật không dám tưởng tượng ngày ấy hắn như thế nào một mình trong đêm đối mặt với thống khổ, mỗi khi nghĩ đến điều này tâm hắn liền bỏng rát đau đớn. Tướng quân cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình, nói với Thu Nhi: “Hiện tại liền hạnh phúc? Chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra, sau này đều là hạnh phúc!”.
Thu Nhi nắm tay tướng quân, thì thầm: “Không, trong thời khắc thống khổ có thể có người ở bên ta, đây mới là hạnh phúc lớn nhất!” Thu Nhi cho tới bây giờ chưa từng hy vọng xa vời có thể có ai đó ở bên mình cùng trải qua đau đớn, nay giấc mộng thành sự thật, hắn có thể nào không cảm động.
Bọn nhỏ sau khi biết Thu Nhi không thoải mái cũng không còn quấy phá nữa, tan học xong đều thành thành thật thật về nhà. Sau mười ngày, Thu Nhi đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, không khí trong gia đình cũng ngày một căng thẳng. Bọn nhỏ từng tìm Thái y, năn nỉ Thái y cho phụ thân bọn chúng dùng loại dược mà ăn vào sẽ không còn cảm thấy đau đớn. Thái y thực trịnh trọng nói cho bọn nhỏ, Thu Nhi không được ăn dược, thời điểm sinh bọn nó Thu Nhi cũng trải qua thống khổ như thế này.
Bọn nhỏ bắt đầu vì phụ thân chính mình mà khóc, Thái y không hề an ủi bọn nó ngược lại lại khiển trách: “Các ngươi có lúc nào bắt gặp cha ngươi khóc chưa! Nam nhi đổ máu không đổ lệ! Không phải các ngươi từng đáp ứng hắn phải làm nam tử hán sao?”. Bọn nhỏ thật tủi thân, trong nhà có một đám người đáng ghét, thân thể phụ thân lại không khỏe, bọn nó chỉ thầm nghĩ tìm người làm nũng một chút mà thôi.
Đối lập với không khí âm trầm của mọi người trong gia đình, thân thể Thu Nhi không khỏe lại khiến cho cho Đổng Quang đế có chút khoái cảm vui sướng khi thấy người gặp họa (Raph: Thật muốn lấy cái gì đó ghè vào đầu xú lão đầu này! Đây là cái loại tư duy kiểu gì vậy? =_=). Thu Nhi đau đớn nằm không được ngồi cũng không xong, bất đắc dĩ đành phải xuống giường đi lại.
Đổng Quang đế nhìn Thu Nhi đau đến không nhấc nổi chân, đi đứng cũng không xong thì trong lòng bật cười, này hết thảy cũng là báo ứng! Bọn họ phản bội chính mình mà chạy trốn, lại cầm đi bản đồ phòng vệ, này hết thảy đều là báo ứng! (Raph: Nếu có báo ứng thật thì lão đầu nhà ngươi bị báo đầu tiên đó!!!*đập bàn*). Đổng Quang đế tính toán Thu Nhi trở dạ đã được mấy ngày, cũng đến lúc hắn nên xuất thủ. Hắn sẽ không bỏ qua cho Tống Di, cho dù không cần người kia chết thì hắn cũng phải lột đi một tầng da. Đổng Quang đế liền phân phó thị vệ tìm cơ hội giết chết Thái y, không có Thái y Thu Nhi không thể chống đỡ, để rồi xem Tống Di kia sẽ ra sao.
.
.