.
.
Tướng quân đặt Thu Nhi nằm trên ghế, trở về phòng ngủ lấy chăn đắp cho hắn, vừa đúng lúc Thái y đến, lão nhìn nhìn trời rồi quay sang nói với tướng quân: “Ngươi không thể để mặc hắn ngủ, buổi tối thì tính sao?”.
“Buổi tối có thể ngủ thì ngủ, không ngủ được ta cùng hắn nói chuyện phiếm! Dù sao gần đây chúng ta cũng không có việc gì làm. Vừa rồi Di Thu có nói, hai lần kia hắn mệt mỏi thế nào cũng không thể nói ra, lần này để cho hắn muốn làm gì thì làm đi!”.
Thái y không đồng tình cách tướng quân quá cưng chiều đến mức sủng ái Thu Nhi: “Buổi tối không ngủ được sẽ càng cảm thấy mệt, nghỉ ngơi có quy luật mới tốt cho thân thể nhất!”.
Dưới sự cưỡng bức của Thái y, tướng quân vô cùng không tình nguyện đánh thức Thu Nhi, nói với hắn Thái y đến. Thu Nhi dụi dụi mắt, có chút khó chịu nặn ra một cái mỉm cười, theo thói quen vươn cánh tay tới chỗ Thái y. Thái y bắt mạch, vui mừng nói: “Gần đây tình trạng ngươi không tệ, thế nhưng cũng không thể muốn làm thế nào thì làm! Giữa trưa ngủ thì được, không cần suốt ngày đều ngủ!”.
Thu Nhi mơ hồ nói: “Ngài không phải đã nói sao, phải nghỉ ngơi nhiều!”.
Thái y dở khóc dở cười, trả lời: “Đó là bởi vì ngươi không chịu nghỉ ngơi ta mới nói như vậy, ngươi còn nhớ không, khi đó ta bảo ngươi ngủ trưa ngươi không chịu! Còn như thế này thì quá mức coi trọng nghỉ ngơi rồi, hiện tại lại thành ra sơ suất!” Thái y vừa nói vừa đưa thuốc mới cho Tống Bảo, nói với lão thời điểm này cần phải chú ý những gì, chờ sau khi Thu Nhi ngủ một giấc phải bắt hắn dậy hoạt động một chút.
Thu Nhi ở trong sân đi qua đi lại một hồi, ban đầu còn thật sự hỏi Thái y: “Cha nuôi, ngài nói ta nên làm gì thì được!” Thái y cảm thấy suy nghĩ bùng phát, day day huyệt thái dương hỏi: “Vậy bình thường ngươi làm gì, còn hiện tại có thể làm gì?”.
“Hoa hoa cỏ cỏ gì đó của ta đều đưa cho…lão gia mang tới chỗ Vương Nguyên chăm sóc!”.
Thái y hỏi tướng quân: “Các ngươi mấy ngày nay thật sự cái gì cũng chưa làm?”.
Tướng quân gật đầu, đúng lý hợp tình nói: “Ta cảm thấy nếu đến an thai, vậy tĩnh tâm một lòng một dạ đến điều dưỡng thân thể, cho nên bao nhiêu thảo dược ta đều ném hết cho Vương Nguyên!”.
“Vậy còn ngươi? Ngươi cũng dự định cái gì cũng không làm?” Thái y lại hỏi.
Tướng quân chỉ chính mình, nói: “Ta sao, mấy ngày nay liền ở cùng hắn! Cái gì cũng chưa làm!”.
“Các ngươi không cảm thấy có chút nhàm chán sao?” Thái y khó hiểu hỏi.
“Có chút!” Tướng quân cùng Thu Nhi đồng thanh trả lời Thái y.
Thái y bỗng cảm thấy đầu choáng váng, hai người này thật là….Những năm gần đây lão có một phát hiện lớn: tướng quân và Thu Nhi vừa ý nhau chắc chắn không phải ngẫu nhiên! Hai người này thật sự có rất nhiều điểm tương đồng, nhất là trong vấn đề giả đần! Thái y phất tay chỉ tướng quân, ra lệnh: “Ngươi, nên làm gì thì làm đi, không cần cứ mỗi ngày đều vây lấy Thu Nhi, hắn còn chưa đến thời điểm không thể thiếu người bên cạnh!” Rồi mới chuyển hướng tới chỉ Thu Nhi, tiếp tục ra lệnh: “Đến lượt ngươi, ta lần sau sẽ mang mấy bồn thảo dược đến, nhớ rõ không được ngồi quá lâu, còn lại đều không có việc gì!”.
“A, có thể như vậy! Thật tốt quá, ha ha!”. Thu Nhi và tướng quân lại trăm miệng một lời đáp Thái y, nói xong còn ngốc nghếch nhìn nhau cười.
Được Thái y chỉ dẫn, tướng quân cùng Thu Nhi gần như trở về với cuộc sống thường nhật, sau chuyện đó hai người mới phát hiện hóa ra cái gì cũng không làm thật là mệt chết đi.
.
Trời vào hè khiến Thu Nhi không hiểu sao luôn cảm thấy bức bội khó chịu, khắp người mồ hôi chảy ròng ròng. Tới giữa trưa khi thời tiết oi bức nhất, Thu Nhi tới bồn tắm chậm rãi tắm táp một chút, sau đó trải chiếu lên trên giường đánh một giấc.
Tướng quân kì thật cũng cực kì sợ nóng, những lúc trời nóng nhất thường xuyên để mình trần, trên người đắp khăn ướt, tay không ngừng phe phẩy cây quạt. Thu Nhi thực thông minh, hắn sớm chuẩn bị từ trước mua cho tướng quân một cây quạt hương bồ rất lớn, mỹ danh là khen quạt lớn thật mát mẻ, trên thực tế chẳng qua muốn núp sau tướng quân, hưởng ké chút gió lạnh.
Nếu khi đang ngủ cảm thấy oi bức khó chịu, Thu Nhi sẽ rầm rì gọi tướng quân tới, để cho hắn giúp mình lấy khăn chà lau thân thể hoặc giúp mình lật người, mục đích cuối cùng chẳng qua vẫn là hưởng chút lợi từ cây quạt của hắn là thôi. Thế như điều khiến Thu Nhi thỏa mãn chính là, bởi vì bản thân mang thai nên bình thường đều được tướng quân bồi bên cạnh, nhờ vậy hắn có thể vô cùng thuận tiện hưởng thụ lợi ích từ quạt gió.
Một ngày nọ, vừa dùng xong bữa cơm chiều, Thu Nhi đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi ngắm trời ngắm đất, tay hắn bất giác đặt lên phần bụng gồ lên vuốt ve qua lại. Tướng quân cầm lên ấm trà đã nguội lạnh rồi ngồi xuống bên Thu Nhi, nói: “Trời đã muộn như thế mà một ngôi sao cũng không thấy, có lẽ là sắp mưa, bầu trời thế này thì có gì đẹp đâu? Hay là ngươi lại đang nhìn nương?”.
“A, nương? À ý ta muốn nói là, ta đang cùng nàng nói chuyện!”. Thu Nhi chột dạ trả lời tướng quân, kì thực hắn đang nghĩ tới việc mây mưa trên giường. (Raph: Dạ vâng. Đích thực là ẻm đang nghĩ tới “mây” và “mưa” =)))))) Hắn lo lắng mấy ngày nữa chính mình sẽ biến thành bộ dáng béo phì, khi đó chẳng những thân mình nặng nề mà cử động cũng sẽ không thuận tiện, nếu làm cũng chỉ có thể thừa dịp hiện tại. Thế nhưng thời tiết đáng chết này lại nóng bức như thế, hoạt động nhẹ đã ra một thân mồ hôi, khiến cho hắn cũng chẳng có hưng trí.
Tướng quân cười to, nói: “Ngươi này đứa nhỏ bất hiếu, ngươi rõ ràng suy nghĩ chuyện lung tung rồi lại đổ lên đầu mẹ ngươi! Dưỡng nhi vô dụng, dưỡng nhi vô dụng a…Ha ha ha…”.
Thu Nhi theo bản năng phản bác, hai chữ không-phải mới ra khỏi miệng, trên trời đột nhiên sấm dậy ầm ầm không dứt, Thu Nhi sợ tới mức lập tức im re, tức thì sửa lời: “Ta thừa nhận ta không nghĩ tới nương, nhưng không phải ta đang nghĩ mấy chuyện lung tung!”.
Tướng quân nhìn Thu Nhi bị bắt quả tang tại trận, lại ngẩng đầu nhìn sấm chớp thoáng hiện trên trời, liền cười to không ngừng đến mức phải thở hổn hà hổn hển, sau đó đơn giản là nằm thẳng cẳng trên mặt đất cười tiếp. Thu Nhi trong ngực cực kì buồn bực, hắn phẫn hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn ông trời, thầm nghĩ, vì cái gì lúc ta nói dối ngươi liền thấy rõ ràng như vậy!
Hạt mưa rơi xuống mặt tướng quân, hắn vội vàng từ dưới đất đứng lên, ôm Thu Nhi vào phòng. Bọn họ vừa vào trong phòng thì mưa bên ngoài lập tức ào ào trút xuống. Cơn mưa lớn quét sạch nắng nóng, tướng quân mở toang cửa sổ hưởng thụ mát mẻ đã lâu không thấy, trong lòng tính toán chuyện vừa rồi.
Không lâu sau Thu Nhi mới ý thức được không ổn, tay cầm chân kêu lên: “Đại đầu, chân của ta!” Tướng quân nhanh chóng đi tới bên Thu Nhi, chậm rãi đỡ lấy chân hắn, dùng sức xoa bóp bắp chân, nói: “Trong đầu ngươi không biết chứa cái gì nữa, việc như thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần, không phải nói ngươi rồi sao, không được ngồi xếp bằng!”. (Raph: ngồi xếp bằng là ngồi khoanh chân đó ^^~)
Thu Nhi vừa hết đau trở lại bình thường liền phát hiện thấy cơ hội tốt, nói: “Ngươi thật sự muốn biết ta suy nghĩ cái gì?”.
Thu Nhi kín đáo liếc mắt đưa tình, vẻ mặt thẹn thùng nói ra chuyện chính mình đang suy nghĩ. Tướng quân ảo não lắc lắc đầu, nói: “Ta từng hỏi lão cha, hắn nói tốt nhất không cần!”.
“Ngươi ngay cả cái này cũng hỏi! Chẳng lẽ không cảm thấy thẹn thùng sao?”.
“Không cái gì? Chúng ta và lão cha đều là người một nhà, huống hồ hắn là đại phu, mình không biết thì tự nhiên muốn hỏi! Hơn nữa, ngươi nghĩ có thể giấu diếm được lão cha sao?”
Thu Nhi và tướng quân ủ rũ, sự thực đích xác là như thế, Yến Thái y đối với thân thể hắn rõ như lòng bàn tay, có khi chỉ cần nhìn sắc mặt liền biết tối hôm qua hắn làm cái gì!
“Cha nuôi nói không thể làm à? Nhưng Tiểu Hoan Nhi cũng không có vấn đề gì mà!”.
“Cha nói cha lo lắng ngươi không chịu được! Cho nên muốn ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng nếu ngươi tự mình đề xuất, vậy hẳn là không có vấn đề gì!” Mấy tháng cấm dục khiến cho tướng quân ngay cả ánh mắt cũng toát ra lửa.
“Ta vừa mới suy nghĩ, hôm nay đúng là tốt ngày! Rất mát mẻ, thích hợp cho chúng ta!”.
.
.