.
.
“Đều hỏi xong?” Tướng quân nói.
Thu Nhi chột dạ ừ một tiếng, nhắm mắt lại bắt đầu giả bộ ngủ, nhưng chẳng được bao lâu, mí mắt không tự chủ mà run run đã bán đứng điệu bộ giả vờ của hắn. Tướng quân lay tỉnh Thu Nhi, hỏi hắn: “Không phải ngươi vẫn còn một vấn đề rất quan trọng chưa hỏi ta sao?”.
Ánh mắt khép chặt của Thu Nhi lập tức khẩn trương, thế là không thể không mở mắt rồi bày ra biểu tình ngây thơ vô (số) tội nói với tướng quân: “Không có, nên hỏi ta đều đã hỏi!”.
“Không phải chứ, sao ta lại cảm thấy bộ dáng ngươi vẫn như không mấy an tâm!”.
Thu Nhi không khỏi đối với năng lực của tướng quân bội phục sát đất, mỗi lần đều có thể đánh trúng chỗ hiểm của hắn. Thấy ánh mắt Thu Nhi lập tức biến hóa thực nhanh từ vô tội trở nên bất đắc dĩ, tướng quân xem thế là đủ rồi, liền ngừng trêu chọc hắn. “Ngươi muốn hỏi cái gì cứ việc nói thẳng đi, xoay sở suốt đêm, ngươi không thấy phiền thì ta cũng thấy mệt!” Tướng quân ngáp một cái, hiện ra bộ dáng thực sự mệt mỏi.
Thu Nhi trong lòng cân nhắc, thế nhưng rất nhanh liền bác bỏ, quả nhiên vẫn không cách nào hỏi ra miệng. Ánh mắt Thu Nhi trong nháy mắt từ khó xử biến thành xác định, tướng quân bị ánh mắt thay đổi thất thường kia khiến cho tinh thần tốt hơn rất nhiều, lập tức nở nụ cười, lại thêm chút tâm tư đùa giỡn hắn, thế là nói: “Ta thấy ngươi vẻ mặt tiều tụy, muốn nói còn ngại ngày sau hối hận! Sớm biết mang ngươi đi sẽ thành cái dạng này, không bằng ta…”.
Thân mình Thu Nhi lập tức giật nảy ra khỏi vòm ngực trước mặt, khẩn trương hề hề hỏi: “Còn không bằng cái gì?”.
Tướng quân trong lòng cười trộm, miệng lại đáp: “Còn không bằng nhanh nhanh tá giáp quy điền!(cởi áo giáp về quê làm ruộng).
Thu Nhi kinh ngạc, nói: “Di? Tá giáp quy điền? Ngài không phải bởi vì ta mới đào tẩu sao?”.
Biểu tình trên mặt Thu Nhi cơ hồ nhất thời đông cứng, tướng quân cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng: “Ta quả thật vì ngươi mới phải đào tẩu, nếu không có ngươi ta có thể đi một cách chính đại quang minh!”.
Điều này ngoài ý muốn gây tác động rất lớn đối với Thu Nhi, hắn nhất thời hoãn không được, chỉ lo hỏi tướng quân nguyên nhân vì đâu không màng tới chức vị. “Ý ta không phải vậy, ta muốn hỏi tại sao ngài lại muốn tá giáp quy điền?”.
“Đương nhiên là vì chán ghét chức vị, còn có nguyên nhân gì khác được nữa sao?”.
Thu Nhi không nói gì, tướng quân không hổ là thiếu gia nhà có tiền, làm sao giống hắn, chỉ biết nhiệm vụ của mình là phải sống, phải kiếm tiền cưới vợ cho đám con hắn. “Ngài lần này ra đi chính là bởi vì không muốn làm quan?” Thu Nhi vẫn là không quá tin tưởng.
“Ân, thuận tiện mang theo các ngươi”, tướng quân nói xong liền giơ đôi tay mình lên, nói tiếp: “Hạ nhân chết trên hai bàn tay này nhiều vô số kể, nhưng dựa vào chúng mà sống sót lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng! Vì vậy ngươi tốt nhất phải bảo trọng thân thể chính mình, đừng để những hy sinh của ta thành nước chảy về biển đông.”.
“Cái gì nên biết cũng đã biết, ta thực sự có thể yên tâm rồi!” Sau khi tâm tình thả lỏng, Thu Nhi thân thể mệt mỏi càng khó chống cự, rất nhanh liền ngủ. Thu Nhi ngủ rồi tướng quân cũng ngủ theo. Ngày hôm sau, tướng quân vừa bừng tỉnh đã cảm thấy cả người khô nóng khát nước dị thường. Theo lý thuyết thời tiết tháng tư sẽ không nóng bức như thế, tướng quân buồn bực nửa ngày mới phát hiện hóa ra căn nguyên ngay tại người trước mặt.
Thân thể Thu Nhi giống như mặt trời không ngừng phát nhiệt, mặt hắn đỏ ửng, ngay cả thở cũng mang theo hơi nóng mùa hè. Tướng quân nhanh chóng kêu Tống Bảo dừng xe lại rồi lập tức xoay người xuống xe tìm Thái y. Thái y chẩn đoán Thu Nhi là lao lực quá độ khiến thân thể mất cân bằng, cần an tâm tĩnh dưỡng. Lão bèn hỏi tướng quân liệu có thể tìm được một nơi an ổn để Thu Nhi nghỉ ngơi hay không, nếu vẫn tiếp tục chạy như vậy, màn trời chiếu đất, đối với thân thể Thu Nhi quả thực là một gánh nặng nghiêm trọng.
Tướng quân nhìn Thu Nhi đang hôn mê, nói với Thái y: “Chúng ta đến Hân Nam phủ đi, nơi đó là địa bàn của hữu tướng quân. Không nhanh chóng đến đó, nếu chúng ta bị người của Hoàng Thượng phái đi đuổi kịp liền thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”.
Nghe xong lời của tướng quân, Thái y ý bảo tướng quân cứ tiếp tục chạy, còn Thu Nhi, bản thân sẽ tận tâm chiếu cố. Đi thì đi! Thái y tự tin tràn đầy nói với tướng quân: “Thu Nhi sẽ không ở giai đoạn khó khăn này mà gục ngã, cho tới bây giờ, hắn chưa từng khiến cho những người hắn yêu thương phải thất vọng!”.
.
.