• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 37

Sau khi phát hiện Thu Nhi và đứa nhỏ biến mất, lão làm vườn cũng không lộ ra điều gì, trước sau như một hoàn thành công việc của bản thân. Mấy ngày sau, tới Tống Lâm phát hiện không thấy Thu Nhi, hắn tìm một vòng quanh phủ cũng không thấy. Tống Lâm náo loạn tìm kiếm khiến bọn hạ nhân đều biết Thu Nhi không còn trong phủ.

Mọi người đều nghị luận, có người nói sắp đến ngày đại hôn của tướng quân, trong phủ nhiều việc, Thu Nhi không muốn cùng mọi người vất vả chịu khổ, cho nên làm “đào binh”. Cũng có người nói Thu Nhi xuất thân tiểu quan, vốn định dùng thân thể dụ hoặc tướng quân, nay thấy tướng quân đã cưới công chúa nên tự biết khó mà từ bỏ. Tống Lâm biết mọi người nghị luận đều mang theo chút thành kiến, thế nhưng trong lòng vẫn thầm oán Thu Nhi, oán hắn ở thời điểm mọi người bận rộn nhất không nói một tiếng đã rời khỏi.

Thu Nhi không từ mà biệt cũng chẳng gây ra gợn sóng gì lớn, những ngày tháng bận rộn nước rút không có ai rảnh mà quan tâm hắn, thậm chí tướng quân cũng chẳng biết Thu Nhi không còn trong phủ, bởi vì chẳng ai nói cho hắn. Những ngày bận rộn luôn trôi qua thật nhanh, rất nhanh đã tới ngày đại hôn được người người mong đợi.

Ngày đại hôn, toàn bộ kinh thành hân hoan hệt như lễ mừng năm mới, nơi nơi pháo nổ đì đùng, đèn ***g đỏ thẫm nhà nhà treo cao, rực sáng khắp kinh thành. Lễ rước dâu kéo dài mấy đoàn người, những thị nữ xinh đẹp cầm trong tay đủ loại bảo bối, trống và sáo hòa tấu suốt dọc đường đi, náo nhiệt hơn cả xem diễn kịch.

Mọi người trong thành đều kéo nhau ra đầu đường xem lễ đón dâu xa hoa mười năm khó gặp chốn cung đình, Yến phu nhân cũng dắt Hoan Nhi ra phố xem náo nhiệt. Vốn Thu Nhi cũng muốn xem tướng quân đón dâu, chính là hiện tại hắn đã bắt đầu mệt mỏi, thường hay choáng váng, buồn nôn, không chịu được lại trở về phòng nghỉ.

Dẫn đầu đoàn đón dâu, tướng quân khoác trên mình một thân hỉ bào đỏ thẫm, tư thế oai hùng hiên ngang, cưỡi trên tuấn mã đã rong ruổi cùng mình ngàn dặm nơi sa trường, mỉm cười đáp lại tiếng hoan hô cùng những lời chúc phúc của dân chúng. Hoan Nhi nhận ra tướng quân, nó lớn tiếng la thật to, chính là thanh âm non nớt của nó hoàn toàn bị ồn ào chung quanh bao phủ.

Về đến nhà, Hoan Nhi liền chui vào ổ chăn Thu Nhi, cao hứng phấn chấn tả lại khung cảnh náo nhiệt ngày hôm nay, nói tới nói lui liền hỏi Thu Nhi rằng liệu hai cha con có thể trở về. So với Thái y gia trầm tĩnh, Hoan Nhi thích Tướng quân phủ náo nhiệt hơn.

Thu Nhi dỗ Hoan Nhi ngủ, nói với nó, qua một thời gian nữa nó sẽ có em trai chơi cùng, nơi này cũng sẽ thực náo nhiệt.

Hoan Nhi chơi mệt liền ngủ, Thu Nhi khó mà tưởng tượng được tư thế oai hùng hôm nay của tướng quân qua đôi ba câu miêu tả của một đứa nhỏ ba tuổi, nếu như hỏi trong đầu hắn có cái gì rõ ràng, thì phải là bộ dáng động phòng hoa chúc của tướng quân. Thu Nhi có thể tưởng tượng được trạng thái người kia nghênh đón hắn, so với trạng thái cùng công chúa động phòng. Nghĩ đến điều này trong người hắn liền nóng lên, không thể nghi ngờ, thân thể hắn đang khát cầu tướng quân.

Thu Nhi bị kích động, cảm giác đầu váng mắt hoa lại ập tới, Thu Nhi tự giễu cười cười, bản thân thành ra bộ dáng gì rồi còn ham muốn cái kia. Thu Nhi nằm ngã lên giường, kéo chăn đắp kín, vuốt ve chiếc bụng căng phồng, thỏa mãn ngủ.

Qua hôn lễ tướng quân, bọn hạ nhân trong Tướng quân phủ đều trở nên nhàn hạ, khi nào muốn nghỉ ngơi liền cứ nghỉ ngơi. Tống Lâm không vội mà bắt đầu cân nhắc chuyện Thu Nhi, hắn rất tức giận Thu Nhi ngay lúc mọi người bận rộn nhất lại không tiếng nào rời khỏi, cho dù nguyên nhân lớn tới đâu, ít nhất cũng nên đợi cùng mọi người hoàn tất công việc, hoặc là tới chỗ hắn nói lời từ biệt rồi hãy đi chứ! Tống Lâm biết Thu Nhi không phải là kẻ vô trách nhiệm, cho nên càng cảm thấy kì lạ.

Tống Lâm đoán Thu Nhi hẳn là ở nhà Yến thái y, ngoại trừ nhà Yến thái y hắn cũng không nghĩ Thu Nhi có thể tới nơi nào khác. Trước đó vài ngày Tống Lâm còn bận chuẩn bị hôn lễ kia, hơn nữa cũng đang giận Thu Nhi nên cố ý không đi tìm hắn, hiện tại rảnh rỗi, Tống Lâm tính toán tới chỗ Yến thái y hỏi cho rõ ràng! Tống Lâm gõ cửa nhà Yến thái y, là Yến phu nhân ra đón cửa, Tống Lâm nhìn thấy Hoan Nhi đang chơi đùa trong viện, liền hiểu được Thu Nhi nhất định đang ở nơi này. Tống Lâm nói rõ nguyên nhân tới, Yến phu nhân có chút khó xử, nàng bảo trước tiên cần vào nói qua với Yến thái y một tiếng.

.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK