.
.
Trời không phụ kẻ có tâm, Yến thái y và Phó Lâm cuối cùng cũng tìm được một căn nhà thích hợp. Ngoài phòng ở chính, căn nhà còn có một khoảnh sân, tuy rằng so với sân nhà đang ở thì nhỏ hơn một chút, nhưng xét về vị trí hay giá cả đều vô cùng thích hợp.
Sau khi được đẩy nhanh tốc độ triển khai, việc trang hoàng cho dược cục và tu sửa khóa viện cuối cùng cũng hoàn tất trước khi mùa đông đến. Trong nhà có già có trẻ, còn có một Thu Nhi sức khỏe mới vừa có chút khởi sắc, Yến thái y không muốn trong tiết đông giá rét này mà chuyển nhà, thế nhưng người định không bằng trời định. Vào tháng chạp, trong một lần phụ thân Vũ Thư tới thăm hỏi gia đình, đã đề cập tới việc có một dược thương (thương nhân buôn dược) ngỏ ý muốn giao dịch một mối làm ăn trước Lễ mừng năm mới. Dược liệu là loại tốt, giá cả cũng phải chăng, chỉ không biết lão Thái y có muốn góp vốn hay không.
Đối với toàn gia bọn họ mà nói đây chính là một cơ hội khó kiếm, thế nhưng sau khi xếp đặt đồ đạc và tu sửa phòng ốc cho căn nhà, tình trạng kinh tế của gia đình khá eo hẹp, mà các mặt hàng trong tay dược thương kia lại đều là loại tốt, đương nhiên sẽ ngốn không ít bạc. Tướng quân tình nguyện đứng ra ứng tiền hỗ trợ nhưng đều bị Thu Nhi cự tuyệt. Thái y hiểu tâm tư Thu Nhi, thế nên lão cũng chẳng muốn dùng tiền của tướng quân. Đây chính là sinh ý nhà bọn họ, bọn họ không muốn có bất cứ dính dáng gì tới tướng quân.
Thái y đi tìm dược thương thương lượng, dược thương nói cần ứng trước căn nhà hiện tại của gia đình. Dù sao căn nhà này sớm muộn gì cũng bán, mà dược thương lại cần tiền gấp, toàn gia bọn họ chỉ có thể ở thời điểm cuối năm như vậy mà chuyển nhà.
Ngày chuyển đi rơi vào những ngày lạnh nhất trong năm, Thu Nhi bị bao kín mít như cái bánh, vừa ra khỏi cửa liền phải lên xe, ngồi cùng hắn còn có Tiểu Xa và ba cái “bọc bánh chưng” nhỏ. Tiểu Xa vừa mới có bầu cũng không thể hỗ trợ.
Thời khắc mà Yến phu nhân cùng chồng rời khỏi khoảnh sân nhà mình không tránh khỏi có chút nghẹn ngào. Trong khoảng sân nhỏ bé kia là bao nhiêu hồi ức…hạnh phúc…bi thương…có năm tháng tuổi trẻ của bọn họ…có đứa con của bọn họ nguyên vẹn khi còn sống. Cánh cửa cuối cùng khép lại cũng là khép lại hết thảy những âm thanh thê lương kia, tuyên bố tất cả sẽ trở thành quá khứ, vậy mà bọn họ vẫn nhịn không được rơi lệ…
Hai kẻ lệ rơi đầy mặt nhìn nhau mà đứng, cùng lau đi cho nhau những giọt nước mắt nghẹn ngào. Họ cười nói với nhau, cuộc sống tương lai sẽ rất tươi đẹp, tâm nguyện cả đời sẽ được thực hiện, còn có cả một gia đình náo nhiệt đang đứng kia chờ bọn họ bước tới. Yến thái y và Yến phu nhân tay nắm tay cùng nhau hướng về phía tân gia. Cuộc đời họ trải qua nhiều biến cố thăng trầm. Bọn họ mất đi đứa con duy nhất, lại bất ngờ có được Thu Nhi cùng nhóm tiểu tôn tử vô cùng đáng yêu. Nhân sinh đã qua đi hơn phân nửa, bây giờ lại bắt đầu.
Giây phút đau thương qua đi nhanh chóng nhường chỗ cho khí thế hừng hực. Vừa chạm gót tới tân gia, Yến thái y và phu nhân không biết lấy từ đâu ra vô hạn năng lượng, chỉ huy nhóm thợ làm hết cái này đến cái khác. Thu Nhi cũng không thể ngồi yên một chỗ, vệ sinh phòng ốc, sắp xếp thư tịch, đều là trách nhiệm của hắn. Phó Lâm là lao động duy nhất trong nhà đương nhiên không có chuyện được rảnh rỗi. Yến phu nhân đã ra chỉ thị, nhất định phải thu dọn thỏa đáng trước lễ mừng năm mới, điều này gửi gắm một ý nghĩa đặc biệt đó là ước mong cho một năm mới sung túc đề huề.
Mọi người cùng đồng lòng hợp lực, tới tối mồng hai Tết cuối cùng cũng chiến đấu xong. Yến phu nhân hưng phấn tổng kết thành tích huy hoàng, sau đó hạ mâm lễ Tết chính thức chào đón năm mới. Mọi người đều cực kì hăng hái, coi đó như một tiếng trống tinh thần mà thừa thắng xông lên.
Quá niên năm ấy, cả tiểu viện tử giăng đèn kết hoa sáng trưng, sắc đỏ náo nhiệt tưng bừng. Mọi người đều mặc quần áo mới, nhất là song bào thai, hai đứa một sắc áo vàng đều đang cực kì phấn khởi. Trong sân được châm pháo, còn mọi người thì trở về phòng bắt đầu ăn cơm tất niên, cùng nâng chén chúc tụng một cuộc sống mới sắp bắt đầu.
Tướng quân phủ tuy rằng cũng trang hoàng vô cùng tráng lệ, thế nhưng ở trong đại sảnh xa hoa chỉ có tướng quân và công chúa, hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn hoa lệ dùng bữa với những cao lương mỹ vị mà người thường không thể tưởng tượng được.
Trải qua nỗi thất vọng, công chúa tìm đến cửa Phật chỉ cốt cầu sự giải thoát. Nay nàng đã nhìn thấu hai mặt cuộc đời, hóa ra hết thảy cũng chỉ là vật ngoài thân. Ăn xong bữa cơm tất niên quạnh quẽ, tướng quân theo thường lệ tới cầm phòng nghe công chúa đàn ca. Không quá khó để có thể nhận ra, từ khi quy y cửa Phật, nhạc âm mà công chúa cất lên thêm phần nhã nhặn trong trẻo nhưng cũng có phần hờ hững lạnh lùng. Tướng quân càng nghe càng thấy nhạt nhẽo, suy nghĩ trong đầu sớm bay tới chỗ Thu Nhi, phân vân không biết liệu bọn họ đang làm cái gì.
Ở bên kia, Thu Nhi cùng mọi người vừa mới ăn xong một bữa cơm tối vô cùng náo nhiệt, Phó Lâm liền mang pháo hoa vào sân châm ngòi đốt, những tia lửa vút bay lên bầu trời, bung nở những ánh sáng rực rỡ lung linh. Tiểu Hoan Nhi thoát ra khỏi vòng tay của cha, hưng phấn tíu ta tíu tít, hai cục bông nhỏ cũng nhìn không chớp mắt pháo hoa trên bầu trời.
Bên tai là thanh âm mọi người cười nói vui vẻ, trước mắt là khuôn mặt hạnh phúc của mấy đứa con, Thu Nhi dần lịm đi trong niềm hạnh phúc.
.