Bận rộn suốt một đêm, Đổng Quang đế ghé vào bụng Thu Nhi yên tĩnh ngủ, Thu Nhi cả người trầm trầm nặng nặng cũng mệt mỏi mà mê man.
Đến nửa đêm, chân Thu Nhi như mọi lần lại bắt đầu rút gân. Thu Nhi sau khi đau tỉnh cũng không giám kinh động bệ hạ, chỉ có thể tận lực thả lỏng hai chân chờ cơn đau tự dứt.
Đứa nhỏ thế nhưng không hiểu lòng phụ thân, thỉnh thoảng lại dùng lực đá đá lên thành bụng. Cái đá vừa rồi sức lực không nhỏ, làm đau Thu Nhi, cũng làm bừng tỉnh Đổng Quang đế.
Hoàng đế mơ hồ mở mắt, xoa xoa hai má đau nhức: “Đứa nhỏ này khí lực thật lớn nha.” Thu Nhi nghe vậy cũng hơi ngượng ngùng, giải thích: “Buổi tối đứa nhỏ có khi sẽ ở bên trong xoay mình, loạn đá như vậy!”.
Đổng Quang đế sờ sờ cái bụng hoạt nộn của Thu Nhi, ngạc nhiên nói: “Buổi tối cũng động? Bé con không cần ngủ hả?”.
“Nó chẳng phân biệt được ngày đêm, lúc ngủ lúc tỉnh!”.
“A…là như vậy! Nếu đứa nhỏ đã hưng trí như thế, không bằng để trẫm bồi hắn đi. Đến, Thu Nhi, há mồm!” Đổng Quang Đế không khỏi phân trần đem nam căn chính mình nhét vào miệng Thu Nhi, sau đó thoải mái tựa vào thành giường, hưởng thụ khoang miệng ấm nóng cùng đầu lưỡi khiến hắn dục tiên dục tử.
Vật trong miệng đối với Thu Nhi đã vô cùng quen thuộc, nên duyện như thế nào hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, ngay cả tốc độ phun ra nuốt vào cũng là tốc độ mà Đổng Quang đế thích nhất. Dục hỏa Đổng Quang đế càng thiêu càng nóng cháy. Được Thu Nhi hầu hạ là thoải mái nhất, bằng không hắn cũng sẽ chẳng lưu lại vật nhỏ bên người 10 năm. Thế nhưng Thu Nhi lại quá mức quy củ, chưa từng vì hắn mà hoan ái kích tình, nhưng lại mặc hắn trắng trợn khát cầu dục vọng.
Bỏ qua một bên khó chịu của một tên nam sủng, Đổng Quang đế vẫn tiếp tục xâm nhập thân thể Thu Nhi. Không có tình yêu, không có kích tình tính dục, chẳng qua chỉ là phát tiết, chỉ là phát tiết mà thôi.
Mặc kệ cảm thụ của Thu Nhi, mãnh long bên trong vẫn thét gào đòi phóng thích. Phần eo Thu Nhi cơ hồ không còn tri giác, cuối cùng chịu không nổi dày vò, hắn cắt chặt sàng đan không rên một tiếng.
Khi còn nhỏ hắn từng được lão thái giám dạy dỗ qua, nếu thật sự chịu không được liền cắn sàng đan, dùng ánh mắt ướt nước mà cầu xin tha thứ. Kiểu kích tình này đối với thú tính của bệ hạ là tuyệt đối không thể nghi ngờ. Thà cố chịu đựng thỏa mãn tình thú của hoàng thượng trong chốc lát còn hơn để người mặc sức dày vò suốt đêm.
Thế nhưng trên thực tế lại không như Thu Nhi mong đợi. Thân thể Thu Nhi ngày càng mất thăng bằng, nhưng hoàng thượng ngay cả phát tiết cũng không cảm thấy nửa điểm vui sướng. Cũng may ngày mai đã có tân nam sủng tiến cung, đối với mĩ vị tươi mới Đổng Quang đế nếm bao nhiêu cũng vĩnh viễn không biết mệt.
Bảo bối còn chưa tận hứng Đổng Quang đế đã từ bên trong rút ra, tùy ý trấn an vật nhỏ, hắn liền lập tức quay trở về tẩm cung.
Bóng tối tĩnh mịch khiến lòng hắn suy nghĩ miên man, tránh không được lại suy nghĩ tới chuyện vật nhỏ. Thu Nhi theo hắn mười năm, mười năm nay hắn không thể không thừa nhận sự tồn tại đặc biệt của bảo bối trong số vô vàn nam sủng mà hắn từng thưởng thức. Nhất là lần này Thu Nhi mang thai, cái bụng cao long khe khẽ mấp máy luôn làm cho hắn cao hứng không thôi, khi hoan ái thì khiến hắn tiêu hồn lạc phách, cũng có những lúc bất chợt mà chạm vào những nơi yếu mềm nhất trong hắn.
Đổng Quang đế cho gọi Phúc tổng quản, nói nhỏ: “Nếu Thu Nhi thực sự có thể sinh hạ, đứa nhỏ liền giấu ở Thanh Tú cư, không cần gióng trống khua chiêng làm gì. Còn nữa, nhớ nói cho Ngự thiện phòng chiếu cố Thu Nhi một chút.”
Đổng Quang đế thích làm tình, nhất là làm tình cùng nữ nhân mang thai với cái bụng bầu đã nở nang. Chỉ tiếc phần đông phi tử của hắn đều là nữ nhi bảo bối của trọng quan triều đình, hắn tuy thân là đế vương cũng không thể tự ý động đến. Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ tới đùa bỡn tiểu cung nữ, bất quá nữ nhân thân mình liễu yếu đào tơ, đùa chết hẳn là không được tốt lắm. Hơn nữa cung nữ sinh hạ hoàng tử sẽ phải phong phi, đứa nhỏ cũng phải ban cho thân phận đàng hoàng. Một giang sơn xuất thế quá nhiều hoàng tử sẽ ảnh hưởng tới sự yên ổn của xã tắc. Tóm lại, là trăm điều bất lợi.
Một lần ngẫu nhiên, Đổng Quang đế phát hiện bụng Thu Nhi cũng có thể phình to, cũng có độ mềm dẻo nhất định, hắn đột nhiên nghĩ đến khi mình còn nhỏ từng xem qua một cuốn sách ở tàng thư. Cuốn sách nhìn qua có vẻ khá cũ nát, bên trong ghi chép về một loại thảo vô cùng đặc biệt, sau khi trải qua quá trình đặc chế phức tạp, nam nhân nếu ăn loại thảo này sẽ như nữ tử có khả năng thụ thai.
Đổng Quang đế nhớ rõ mặt sau quyển sách còn lưu lại dòng chữ đỏ: Cách thức này dù thực sự tồn tại cũng là việc nghịch thiên, nguy hiểm tới tính mạng!
Khi đó Đổng Quang đế liền biết đây ắt hẳn là sách cấm, nhưng tâm lý tìm kiếm cái lạ vẫn thôi thúc hắn đem sách giấu đi. Chính hắn cũng không ngờ tới, sau vài chục năm, cuốn sách đã phủi bụi lại có ngày phát huy tác dụng.
Bất quá, ngày dài tháng rộng, đồ lạ đến mấy cũng sẽ trở nên nhàm chán, đã đến lúc phải đẩy vật nhỏ kia ra khỏi trò chơi kích tình đầy tàn nhẫn của hắn rồi.
End 4