Tướng quân hễ rảnh thì lại đóng gói bao lớn bao nhỏ tới nhà Thái y. Qua tháng thứ sáu, cái bụng cực đại của Thu Nhi so với dáng người gầy yếu đã không biết thành cái tỉ lệ gì, thời gian nằm trên giường cũng vì thế càng ngày càng lâu. Có lần Thái y bảo tướng quân dìu Thu Nhi xuống giường đi đi lại lại, tướng quân nhìn hai chân Thu Nhi gầy yếu là thế, lại phải chống đỡ một cái bụng quá lớn, tổng cũng lo lắng chân hắn có khi nào sẽ gãy!.
Mỗi lần hắn đi lại đều là bước từng bước nhỏ, ở trong phòng bước loanh quanh vài vòng thì đầu hắn đã đẫm mồ hôi, thở hồng hộc. Tướng quân bảo hắn nếu mệt mỏi thì trở về giường đi nghỉ đi. Thu Nhi liền lắc đầu, ánh mắt kiên định nói cho tướng quân, đi lại nhiều một chút sẽ tốt cho đứa nhỏ! Trong lòng tướng quân có chút rung động nho nhỏ (Vâng, anh ý chỉ có cái rung động “nho nhỏ” thế thôi đấy!). Thì ra Thu Nhi coi trọng đứa nhỏ trong bụng như thế!.
Ban đầu, thời điểm được nghe tin Thu Nhi mang thai, hắn từng có ý nghĩ sẽ nói chuyện với Thu Nhi, hoặc là lệnh cho người kia phá bỏ đứa nhỏ, dù sao đối với hắn, sự tồn tại của đứa nhỏ là một thứ uy hiếp tiềm tàng. Bất quá, cuối cùng tướng quân quyết định lảng tránh việc cùng với đứa nhỏ có bất cứ một quan hệ nào, sau này khi tiếp xúc với Thu Nhi, Thu Nhi lại chưa từng nhắc tới. Tướng quân rất thoải mái giả bộ như đích thực chẳng có chút liên quan với bọn nhỏ, tự nhiên cũng không quan tâm bọn nhỏ sống hay là chết.
Tâm lý Thu Nhi lại trái ngược hoàn toàn với tướng quân. Mới đầu hắn chưa từng hi vọng xa vời tướng quân có thể thừa nhận hai hài tử, có vết xe đổ là Tiểu Hoan Nhi hắn còn có thể vọng tưởng cái gì! Huống chi hai đứa bé này là kết quả dụng tâm kín đáo của hắn, thậm chí có thể nói là hắn phá lệ buông thả mà thành! Thế nhưng trong quãng thời gian ở chung với tướng quân, thấy tướng quân thường tới thăm hắn, còn thật cao hứng nói với hắn về bọn nhỏ, tâm tư Thu Nhi bắt đầu có chút dao động, trong lòng nghĩ tới có lẽ tướng quân cũng thích hai hài tử của hắn! Cũng bởi vì những nguyên nhân này, Thu Nhi đối với đứa bé trong bụng tình cảm ngày càng sâu sắc.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Thu Nhi nói cũng có thể nhả ra khói lạnh, thế nhưng bọn nhỏ trong bụng lại không biết thông cảm cho phụ thân gầy yếu của bọn chúng. Trải qua đoạn thời gian tẩm bổ, bọn nó cũng trở nên khỏe ra không ít, mỗi lần hai đứa trong bụng nháo loạn có thể khiến Thu Nhi đau tới cắn răng!.
Cái bụng to nặng sớm không còn nằm trong khả năng thân thể Thu Nhi có thể chịu đựng, thắt lưng, bụng, thậm chí là chân, đều không thể chịu nổi gánh nặng này! Rất nhiều thời gian Thu Nhi chỉ biết là đau, nhưng không thể nói rõ là đau làm sao, dường như toàn thân đều đau đớn! Thời điểm nhẹ nhàng, chỉ cần có người nhu nhu sẽ dễ chịu, còn thời điểm nghiêm trọng, run rẩy, không khống chế, thậm chí hít thở không thông đều từng xuất hiện qua!.
Đối với cực khổ trên người, lúc ban đầu Thu Nhi còn có thể ôm lấy tâm lý bình thường, dù sao chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết hắn đã trải qua rất nhiều. Thế nhưng, khi thống khổ lần nữa lại lần nữa đánh úp, tự tin của Thu Nhi đã bị đả kích cho thất kinh bát lạc. Hắn bắt đầu mê võng, hắn không biết ngày mà đứa nhỏ được sinh ra chính mình có thể chống đỡ được nữa hay không.
Từ khi thân mình hắn không tốt thì Tiểu Hoan Nhi chính thức được Yến phu nhân chăm nom, thế nhưng dù sớm hay muộn, nó sẽ đều tới thăm phụ thân của nó. Mỗi lần Thu Nhi nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Tiểu Hoan Nhi, hắn lại không cách nào khống chế được ước vọng mãnh liệt, nhưng hắn thực sự không biết liệu mình còn có thể nhìn đứa nhỏ như vậy bao nhiêu lâu nữa!
Cứ nghĩ tới bọn nhỏ trong bụng, hắn lại phát sầu. Hắn tổng muốn tìm một người có thể phó thác, một khi hắn thật sự chống đỡ không được cũng sẽ không tới nỗi chết không nhắm mắt. Thế là hắn nghĩ tới tướng quân, người kia dù sao cũng có quan hệ huyết thống với đứa nhỏ trong bụng này.
Thu Nhi hạ quyết tâm, mỗi ngày đều cầu cho tướng quân nhanh tới. Cầu sao, cầu trăng, cuối cùng cũng cầu được ngày tướng quân đến đây. Thu Nhi kiên cường lên giây cót tinh thần, nắm chặt tay tướng quân đặt lên bụng mình, đối hắn nói: “Hai tiểu gia khỏa này mấy ngày nay đều rất hoạt bát, sau này xuất thế khẳng định thực sẽ khỏe mạnh thực đáng yêu!”.
Tướng quân cười nói: “Bọn nó là từ người ngươi đi ra, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó!”.
“Tướng quân, ngươi có thích hai hài tử này không?”.
Thu Nhi vội vàng, ánh mắt chờ đợi, khiến trong lòng tướng quân dâng lên dự cảm sợ hãi, nhược nhược ứng thanh: “Thích!”.
“Vậy ngươi có nguyện ý nuôi bọn nhỏ đến khi trưởng thành?”.
Một lời này trực tiếp đánh trúng vào điểm yếu của tướng quân, hắn sợ tới mức hoảng thần, kích động đứng lên, nói: “Di Thu! Ngươi không cần được voi đòi tiên! Ta tới thăm ngươi đơn giản là thương hại ngươi! Ta với đứa nhỏ trong bụng ngươi không hề có chút quan hệ nào, ta làm sao phải nuôi nấng bọn chúng! Ta còn có việc, ta đi trước!” Tướng quân dứt lời, đi như chạy ra khỏi phòng Thu Nhi.
.
.