• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 42

Bữa cơm chiều trở thành buổi phân công nhiệm vụ chăm sóc cho Thu Nhi, mỗi người đều có nhiệm vụ của mình. Thái y và Phó Lâm phụ trách chiếu cố Thu Nhi, Tiểu Xa phụ trách nấu cơm và sắc thuốc, Yến phu nhân phụ trách chiếu cố Hoan Nhi. Mọi người cùng nhau gắng sức giúp Thu Nhi có thể thuận lợi vượt qua thời kì mang thai.

Lúc này, Thu Nhi đang một mình ngồi bên bàn, gian nan nuốt bát canh trước mặt. Cho tới nay khẩu vị của hắn chưa bao giờ tốt, hiện tại vì đứa nhỏ lại không thể không ăn. Thứ gì cũng vừa nhìn liền không muốn nuốt, vị giác Thu Nhi dậy lên từng đợt ghê tởm, may mắn xung quanh không có ai, hắn ăn chậm một chút, biểu tình khó coi đến mấy cũng chẳng quan tâm.

Ăn được một nửa, bụng hắn lại bắt đầu phát đau, xoa một lúc vẫn không thấy chuyển biến, cuối cùng hắn đành phải buông thìa lên giường nằm  trong chốc lát. Thu Nhi chống bàn lắc lư đứng dậy, nhưng nghĩ tới nằm lên giường rồi lát nữa tới nhà vệ sinh sẽ phải rất cố sức, thế nên giải quyết xong rồi mới về giường.

Thu Nhi đỡ bụng xoay mình, cố sức mở ra nắp bồn cầu khuất dưới chân, vén áo choàng thả nước (@[email protected]). Hoàn thành những động tác đơn giản, trán Thu Nhi đã lấm tấm mồ hôi, bụng dưới đau khó có thể nhẫn nhịn, chân lại bắt đầu rút gân.

Thu Nhi lảo đảo xoay người tập tễnh vài bước  liền ngã trở về giường, còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, chân bị đặt ở bên dưới cái bụng kia liền kịch liệt run rẩy. Thu Nhi tức giận, một bên đánh chân mình, một bên mắng: “Ngươi chỉ biết ồn ào, ngươi cứ gây chuyện đi, ta mặc kệ ngươi!” Nói là nói như vậy, nhưng chân này vừa kéo ra, trái tim Thu Nhi đều theo đó mà run run.

Thu Nhi khó chịu, gian nan di chuyển chân còn lại, đổi một tư thế thoải mái, nhẹ nhàng run run rút gân chân, làm cho nó mau chóng an tĩnh lại. Thu Nhi kiên nhẫn đấm đấm thả lỏng chân đang bị rút gân. Ép buộc lần này khiến cả người Thu Nhi ướt đẫm mồ hôi, suy sụp tựa bên giường, một chút cũng không muốn động.

Phó Lâm ăn cơm xong đến xem Thu Nhi, hơi thở hắn nặng nề, người ròng ròng mồ hôi, đang ngồi lệch qua bên giường, hắn liền lập tức hỏi: “Thu Nhi, ngươi đây là xảy ra chuyện gì?”.

Thu Nhi lắc lắc đầu, trưng ra cái cười cực kì vô lực với Phó Lâm. Phó Lâm biết dù hỏi đi hỏi lại Thu Nhi cũng sẽ không nói cái gì, liền chuyển chủ đề: “Quần áo ngươi ướt hết rồi, để ta múc nước tắm rửa cho ngươi, thay một bộ quần áo khô mát!”.

Ngẫm lại chính mình cũng đã lâu rồi không tắm rửa, Thu Nhi liền nhanh chóng đáp ứng. Phó Lâm chuẩn bị nước xong sẽ giả bộ ly khai, hắn vụng trộm đứng ở ngoài cửa trông nom Thu Nhi. Bỏ đi lớp quần áo, chiếc bụng cao ngất kia làm cho Tống Lâm kinh ngạc, nhìn hắn chậm rãi tới bên bồn tắm, ngây ngốc nâng chân lên, thế nhưng lại không bước vào.

Phó Lâm đẩy cửa ra, lập tức bước tới bên người Thu Nhi, đỡ lấy thân thể hắn, giúp hắn bước vào bồn tắm. Thu Nhi đỏ mặt xấu hổ ngồi ở trong bồn, mặt so với nước còn nóng hơn.

“Thu Nhi, ngươi nếu không thể tự làm được thì hãy gọi người tới giúp! Hiện tại thân mình ngươi như thế, trăm ngàn đừng miễn cưỡng chính mình!”.

Thu Nhi cúi đầu, nói nhỏ: “Thân thể ta đặc thù, sợ các ngươi chán ghét. Ta chỉ luôn gây phiền phức, sao có thể mặt dày mà đòi hỏi như vậy!”.

Phó Lâm đau lòng, ôn nhu nói: “Đừng nói mình như vậy! Chúng ta cũng không cảm thấy ngươi phiền toái.”.

Thu Nhi tự giễu cười cười, nói: “Trước đây, bởi vì không có cơm ăn mà ta bị nương đưa vào cung làm thái giám, ai ngờ thế nhưng lại trở thành món đồ chơi của Hoàng Thượng. Sau khi bị người ta chơi chán rồi vứt bỏ, ngờ nghệch thấy cuộc sống tươi đẹp sắp bắt đầu, lại một lần nữa bị đùa bỡn, còn giống như tên ngốc cái gì cũng không biết, cuối cùng lại trở thành gánh nặng của mọi người!” Thu Nhi còn vì chính mình lúc đó phóng đáng rồi sau đó hối, nhưng vẫn như cũ nói không nên lời.

Lời nói kia làm cho Phó Lâm chua sót, mắt nong nóng, Phó Lâm hít một hơi, chầm chậm nói: “Đừng nói như vậy, việc này không thể trách ngươi. Ta miễn bàn sau chuyện này ngươi có bao nhiêu hối hận! Ngươi từ nhỏ đã ở trong cung, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả. Ta biết rõ như vậy còn ích kỉ mặc ngươi thay ta ra chiến trường để cho tướng quân lừa gạt! Thu Nhi, ngươi cho ta chăm sóc ngươi, như vậy lòng ta mới có thể yên ổn hơn chút.”.

Thu Nhi không nói nữa, ngoan ngoãn để cho Phó Lâm tắm rửa, tắm rửa sạch sẽ lại để hắn bế trở về giường. Khi Tống Lâm đang thu dọn dụng cụ tắm rửa thì Thái y ôm Hoan Nhi đang ngủ say vào phòng. Thái y và Yến phu nhân mang Hoan Nhi đi chơi chợ đêm, vừa mới trở về, đứa nhỏ chơi mệt liền đang ngủ. Thu Nhi đắp chăn, chỉnh gối đầu, giúp nó ngủ thoải mái.

Yến Thái y buông Hoan Nhi, theo thường lệ liền tới xem mạch cho Thu Nhi. Khi vừa mới tiến vào phòng lão đã thấy trên bàn còn thừa lại nửa bát canh, biết Thu Nhi đêm nay lại không chịu ăn cái gì, Yến thái y bảo Phó Lâm trước tiên đi sắc thuốc, ăn không vào cũng chỉ có thể uống dược. Khi nói chuyện, Yến thái y phát hiện mạch tượng Thu Nhi có chút dị động, tĩnh tâm lắng nghe một chút, mạch tượng này rõ ràng chính là song thai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK